Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 3: Xin số




Hầu kết Lục Dương chuyển động, hồi lâu sau đen mặt hỏi, “Liên quan gì đến cô?”

Trương Mẫn Nhi nghẹn cơn tức trong cổ họng, ngay cả nói chuyện cũng quên mất.

Ài, tên này sao lại lạnh lùng như vậy? Nhìn hắn ta giống như không có chút hứng thú giao lưu với người khác, nhưng Trương Mẫn Nhi là ai cơ chứ? Để được địa vị như ngày hôm nay, cô cũng chẳng phải dạng vừa chỉ biết răm rắp nghe theo người khác đâu nha.

Trương Mẫn Nhi nghiêng đầu cười nói, “Ý tôi không phải vậy, chỉ là tôi muốn ở đây cùng anh thưởng thức cảnh đêm mà thôi, cùng nhau tâm sự cũng tốt, anh xem tôi nói vậy có đúng không?”

“Vậy cũng không nhất thiết phải bắt chuyện với tôi.” Lục Dương uống một hớp rượu trong ly, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng, “Ở bên trong có rất nhiều người, cô chọn đại một người bất kỳ cũng có thể cùng cô trò chuyện tới sáng.”

Tay Trương Mẫn Nhi siết chặt, siết đến nỗi xém chút nữa làm bể ly rượu đang cầm trong tay. Cô chưa từng thấy ai lại vô duyên không cho người khác mặt mũi như vậy. Phải nói từ nhỏ đến lớn cô đều được già trẻ lớn bé chú ý, chẳng bao giờ có cái chuyện có ngày cô lại bị bơ toàn tập như vậy.

Hắn thật lạnh lùng.

Trương Mẫn Nhi khó khăn duy trì biểu cảm tuyệt mỹ xinh đẹp, “Anh không cần cố ý đuổi tôi đi, tôi chỉ thích đứng ở đây hóng gió thôi, không muốn vào trong một chút nào.”

“Vậy tôi xin phép.” Lục Dương uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, lạnh lùng xoay người rời khỏi.

“A, đừng lạnh lùng vậy chứ!” Trương Mẫn Nhi luống cuống lập tức cản người lại, “Bộ tôi xấu xí lắm hay sao mà anh né tôi còn hơn né tà vậy?”



“Không có.” Lục Dương càng ngày càng cảm thấy tâm tình mình thật bực bội, mặt đen lại, “Cô muốn nói gì thì nói, tôi chỉ không thích nói chuyện với người lạ.”

Trương Mẫn Nhi khiêu mi, hóa ra là thế.

Vậy ra người đàn ông này không thích người ăn nói lòng vòng, ngược lại hắn ta lại thích trực tiếp đi vào chủ đề hơn.

Thế càng tốt, cô cũng thích thẳng thắn trực tiếp nói thẳng vấn đề. Khóe môi cô nhướn lên, gật đầu nói, “Được thôi, vậy tôi xin phép nói thẳng, tôi muốn xin số điện thoại của anh.”

Lục Dương kinh ngạc liếc xuống người thấp hơn mình một cái đầu kia, thấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô được rọi dưới ánh trăng sáng càng thêm ôn nhu, kiều mỹ.

“Ngại quá, tôi không thích phụ nữ.” Lục Dương cau mày, ngoài Trương Hiểu Minh ra thì quả thật hắn không có bất kỳ cảm giác nào với đàn ông lẫn phụ nữ. Trương Hiểu Minh có lẽ chính là người hắn yêu đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời này.

“Vậy… Anh cho tôi xin số điện thoại của anh đi.” Trương Mẫn Nhi không quan tâm hắn thích đàn ông hay phụ nữ, nhưng cô biết, cô không thể bỏ qua con mồi lần này, bởi hắn quá hợp khẩu vị của cô.

Trong mắt Lục Dương sâu hơn mấy phần, nhăn mày hỏi ngược lại, “Tại sao tôi phải cho?”

“Tôi… Tôi có rất nhiều người quen là nam vẫn chưa có người yêu, mà tôi thấy anh rất hợp khẩu vị của bọn họ.”

Phải là rất hợp khẩu vị của cô mới đúng! Trương Mẫn Nhi thuận miệng nói dối.



Lục Dương cũng chẳng phải đồ ngốc, nghe là biết đó chỉ là một cái cớ sáo rỗng, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ dây dưa không dứt đang đứng trước mặt này chỉ khiến hắn cảm thấy bực bội, suy nghĩ một hồi, đành lấy danh thiếp từ trong túi quần đưa cho cô, “Cầm lấy.”

Trương Mẫn Nhi nhận lấy tờ danh thiếp, coi nó như cái gì quý giá lắm, trịnh trọng nhận bằng hai tay, nhưng rất nhanh đã đưa danh thiếp trở lại, “Chỗ này, thuận tiện có thể cho tôi xin tài khoản mạng xã hội của anh được không?”

Lục Dương kìm nén sự giận dữ muốn đấm cho nhỏ này một phát, lấy bút máy từ trong túi áo, viết tên tài khoản của hắn lên tờ danh thiếp.

Trương Mẫn Nhi nhìn thấy nhiệm vụ thành công mỹ mãn, rốt cuộc lúc này cũng có thể nở một nụ cười mãn nguyện, xoay người tiến vào đám người náo nhiệt bên trong.

Trương Mẫn Nhi đi, để lại Lục Dương đứng cô đơn một mình.

Lúc này một người phụ nữ với mái tóc dài cùng chiếc đầm đuôi cá cực kỳ tôn lên đường cong quyến rũ của cô, trong tay cầm ly rượu đi tới chỗ ban công.

Người phụ nữ nhẹ nhàng cười một cái, giày cao gót giẫm lên trên sàn nhà, âm thanh vô cùng trong trẻo. Cô đi tới bên cạnh Lục Dương, lễ phép chào hỏi, “Lục thiếu, chào.”

Lục Dương quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của người phụ nữ đang nở nụ cười ngọt ngào trên môi. Hắn không để ý đến cô, chỉ lạnh lùng quay mặt đi, nhìn về phía bóng đêm tĩnh mịch.

Người phụ nữ tiến đến gần Lục Dương, thậm chí cô còn cả gan dán cả thân hình mềm mại của mình tựa lên vai hắn, im lặng vừa dựa vai hắn vừa cầm lấy ly rượu uống từng ngụm.

Cả hai đều im lặng không nói chuyện với nhau. Lục Dương ngẩng đầu uống một ngụm rượu, hầu kết chuyển động lên xuống mê người, phá lệ trông thật gợi cảm nam tính.