Trương Mẫn Nhi và Lục Dương vừa đến nhà hàng thì bên ngoài trùng hợp đổ một cơn mưa.
Trương Mẫn Nhi chọn ngồi tại một bàn ăn gần cửa sổ, thuận tiện có thể nghe được âm thanh rả rích của tiếng mưa rơi, tiếng lộp bộp đập vào tấm kính thủy tinh trong suốt.
Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đặt cuốn thực đơn trước mặt hai người, cậu đề cử những món mọi người hay ăn mỗi khi tới nhà hàng, không quên giới thiệu những loại rượu ngon đắt tiền.
Lục Dương nghiền ngẫm nhìn thực đơn, nói với phục vụ đứng bên cạnh, “Bọn tôi sẽ thảo luận rồi gọi món sau.”
Nhân viên phục vụ coi như hiểu ý, gật đầu đáp, “Được ạ.”
Lục Dương ngồi đối diện Trương Mẫn Nhi, phát hiện ánh mắt của cô từ nãy đến giờ đều chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em muốn ăn món gì?” Lục Dương lên tiếng, nương theo ánh nhìn của cô là hình bóng phản chiếu của hai người qua tấm kính trong suốt.
Trương Mẫn Nhi cảm thấy Lục Dương thực phiền, cứ cố sống cố chết bám mãi theo cô lại chẳng được ích lợi gì. Rõ ràng việc này hoàn toàn lãng phí thời gian của đôi bên, thậm chí cô không hiểu tại sao hắn lại hao tâm tổn sức lên một người nhạt nhẽo như mình.
Trương Mẫn Nhi nhớ lại khoảng thời gian mới quen Lục Dương, cô từng cho rằng hắn là một nam nhân cường tráng với thần kinh thô, ngay cả xu hướng tính dục của bản thân cũng chẳng phân biệt được. Thời gian dần trôi, không ngờ hắn dần lộ ra bản chất thật, là một con quỷ đội lốt con người không hơn không kém, e rằng bạn thân của hắn là Hiểu Minh cũng chưa chắc nhận ra được.
“Anh nghe bảo món cơm bò trứng ở đây rất ngon, em có muốn thử không?”
Trương Mẫn Nhi dời tầm mắt khỏi thế giới bên ngoài, sau đó lại rơi vào người hắn. Đôi mắt to tròn như nai tơ khẽ nhíu lại, ánh nhìn đầy sắc bén và lạnh lùng. Cô giương lên khóe môi, vừa tự giễu vừa mỉa mai, “Lục Dương, anh đừng tưởng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho tội lỗi mà anh gây ra. Tôi không phải là loại người dễ lấy lòng đâu.”
“Mẫn Nhi, tôi không hề có ý muốn lấy lòng em.” Lục Dương cười khổ, thật sự không biết phải làm thế nào để cô có thể tin tưởng hắn, “Tôi nói rồi, tôi là đang theo đuổi em.”
Trương Mẫn Nhi cười nhạt, lạnh lùng đáp lại, “Nếu như là vì cảm thấy cần có trách nhiệm với tôi, thì anh không cần phải lo. Chúng ta đều lớn hết cả rồi, trong lòng đều hiểu sự cố hôm đó xem như tình một đêm không hơn không kém. Không phải anh, cũng sẽ là người khác lấy đi lần đầu của tôi.”
“Người khác? Em muốn làm với người khác, còn tôi thì không thể?”
Tầm mắt của Lục Dương chợt tối sầm, hắn không ngờ tính cách của cô lại táo bạo đến vậy.
Không phải hắn cũng sẽ là người khác?
Ha, được lắm?!
Không ngờ trong cái đầu nhỏ bé của cô đã nghĩ tới việc này, nếu như lần đầu tiên lại dễ dàng trao cho người khác đến như vậy, thì từ trước tới nay cô còn coi trọng trinh tiết để làm gì?
Lục Dương lắc đầu cười cười, cố trấn tĩnh bản thân không được nổi giận, “Tôi không muốn mỗi lần chúng ta gặp nhau lại phải cãi nhau. Ăn trước đi, cẩn thận không lại đau dạ dày.”
Trương Mẫn Nhi không chịu mở miệng gọi món, rốt cuộc Lục Dương đành dựa theo trí nhớ gọi hết các món ngon hắn từng ăn ở đây.
Nhà hàng này quả nhiên chuyên nghiệp, không đầy 30 phút sau, trên bàn đã đầy ắp đồ ăn.
Lục Dương nhìn Trương Mẫn Nhi cứ ngồi im cả buổi không thèm động đũa, hắn dùng giọng điệu sủng nịch dỗ dành cô, “Thôi nào, cả ngày đã làm việc vất vả rồi, em không thể chỉ vì giận tôi mà đối xử tệ với bụng mình như vậy chứ?!”
Quả thật nguyên một ngày hôm nay, ngoại trừ đã ăn một ít điểm tâm mà ban sáng được Lục Dương đưa cho, Trương Mẫn Nhi hầu như không ăn thêm gì.
Bất quá, đây cũng là thói quen xấu trong cuộc sống thường ngày của Trương Mẫn Nhi. Hồi cô còn nhỏ, cứ hễ bị bệnh là sẽ được ba mẹ cưng chiều bồi bổ những món ngon, nhưng cứ mỗi lần ăn xong đều sẽ nôn hết ra.
Điều đó hình thành chứng biếng ăn, cho đến khi lớn lên, cô chỉ ăn khi thực sự đói, còn không thì cứ uống nước cho qua chuyện. Trải qua một thời gian bỏ bê lơ là, dạ dày của cô cũng dần sinh bệnh.
Trương Mẫn Nhi nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, thầm nghĩ dại gì không ăn. Dù sao cũng là hắn trả tiền, thậm chí hắn còn năn nỉ cô phải ăn nữa mà.
Ăn xong bữa tối, cơn mưa bên ngoài cũng đã sớm tạnh, Lục Dương chở cô về lại căn hộ. Từ chỗ ngồi đằng sau lấy ra một chiếc dù rồi dúi vào tay cô, thuận miệng nói, “Trời vẫn còn đang mưa, em dùng nó đi.”
“Không cần đâu.” Trương Mẫn Nhi từ chối ý tốt của đối phương.
Lục Dương cũng không tức giận, tự động bước xuống xe rồi bung dù ra. Hắn vòng qua xe để mở cửa cho cô, dịu dàng đề nghị, “Tôi lên cùng em.”
Để theo đuổi được Trương Mẫn Nhi, Lục Dương đều đem những lời sát thương của cô như gió thổi mây bay, nếu không sẽ bị cái miệng xấu tính kia móc mỉa đến không thể ngóc đầu lên nổi mất.
Trương Mẫn Nhi bực bội, nhưng không thể làm gì khác ngoài không cam tâm bước xuống xe. Lục Dương cẩn thận nghiêng dù che chắn cho cô, mặc kệ nước mưa có rơi xuống thấm ướt vai áo của hắn.