Sau khi nhận giấy hôn thú xong, hai người ăn bữa tối ở bên ngoài, Lục Trác Phong đưa Minh Chúc về nhà, sau khi vào cửa liền ôm ngang người cô lên, Minh Chúc biết lát nữa anh phải đi, ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh ôm em làm gì? Không phải muốn làm một lần trước khi đi đấy chứ?”
Lục Trác Phong ôm cô tới trên giường, hai tay chống hai bên người cô, như cười như không nhìn cô: “Anh thế mà thật sự muốn đấy, em vẫn còn được sao?”
Minh Chúc vẫn còn đau, cho dù có muốn thoả mãn anh cũng không được. Cô ôm lấy cổ anh, cười híp mắt nói: “Mặc dù hôm nay chúng ta đã nhận giấy hôn thú, là vợ chồng hợp pháp, có vài nghĩa vụ phải tận, nhưng em thật sự là lực bất tòng tâm.”
Lục Trác Phong hừ cười một tiếng, đứng thẳng người lên, từ trên cao liếc xuống cô, “Đùa em thôi, anh không cầm thú đến vậy.”
“Tối hôm qua không phải rất cầm thú sao.” Cô nhỏ giọng thầm thì.
Lục Trác Phong đương nhiên là nghe thấy được, nhưng anh cũng không vạch trần cô, ngẩng đầu nhìn về phía bức đồ cưới bị anh đóng trên đầu giường. Minh Chúc ngồi thẳng dậy, cũng quay đầu đưa mắt nhìn, ngồi quỳ trên giường, ôm lấy eo anh, cúi đầu cọ cọ trong ngực anh, “Anh trở về đi, em sẽ rất nhớ anh.”
“Ừ.” Anh xoa xoa đầu cô, cúi đầu nhìn cô, “Thật xin lỗi, hôn lễ phải chờ anh về mới có thể tổ chức được, thời gian có hơi lâu.”
“Không sao, em chờ anh.” Cô lắc đầu.
“Em thích hôn lễ kiểu Trung Quốc sao?”
Lục Trác Phong biết cô thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, ngay cả áo cưới hồi môn bà ngoại cũng đã thêu xong giúp cô rồi, phải là hôn lễ kiểu Trung Quốc mới xứng, nhưng anh vẫn là muốn hỏi lại một lần cho chắc.
“Vâng.” Cô gật đầu, “Bà ngoại cũng thích hôn lễ kiểu Trung Quốc.”
Khoé môi của anh hơi cong lên, “Vậy được, có gì thì nói sớm cho anh biết, để anh còn chuẩn bị.”
Trong lòng Minh Chúc đã có dự định, nhưng vẫn không nói cho anh biết, ngẩng mặt lên, cười với anh, “Được, chờ anh trở lại rồi tính, tám tháng cũng nhanh thôi, cuối tháng sau em cũng phải qua đó, thời gian quay chụp cũng phải hơn ba tháng, hơn một trăm ngày.”
Còn thừa lại hơn ba tháng, chỉ cần bận rộn một chút thì sẽ trôi qua rất nhanh.
Lục Trác Phong nhìn cô tính toán thời gian, cố gắng rút ngắn từng ngày, trong lòng mềm đi, cũng có chút đau lòng, cúi người cắn lên môi cô, nặng nề hôn lên, đầu lưỡi không chút do dự đi vào, thân thể Minh Chúc mềm nhũn, thuận đà té lên trên giường.
Loading...
Nụ hôn có hơi mãnh liệt, Lục Trác Phong rất nhanh đã có phản ứng, Minh Chúc đương nhiên cảm nhận được, hai chân thon dài chủ động vòng qua eo anh, mập mờ thì thầm: “Nếu không thì làm đi.”
Lục Trác Phong không đủ nhẫn tâm để giày vò cô, cắn lên môi cô một chút, lại nhẹ nhàng mút mát, sau đó mới buông cô ra, chống đỡ lấy thân thể, như cười như không nhìn cô: “Lúc anh không có ở đây thì cố gắng rèn luyện thân thể, nhé?”
Minh Chúc xấu hổ nói, “Vâng.”
Anh yên lặng trong chốc lát, ngồi thẳng dậy, vuốt ve mặt cô, “Chìa khoá xe của em anh để trong hộc tủ ở cửa trước.”
“Anh lái xe em trở về lúc nào?” Cô kinh ngạc.
“Sáng hôm nay, lúc em còn đang ngủ.”
———————————-
Sau khi Lục Trác Phong đi khỏi, Minh Chúc còn nằm ườn trên giường, điện thoại di động rung lên mấy lần, cô lấy tới nhìn, từ tối hôm qua đến sáng nay, Đường Hinh và Vưu Hoan đã gửi cho cả thảy hơn hai mươi tin nhắc, đều chỉ quan tâm hậu quả của việc nói nhầm là như thế nào.
Hậu quả rất nghiêm trọng đấy.
Minh Chúc nhắn lại vài câu, sau đó đem ảnh chụp của ngày hôm nay gửi vào bên trong nhóm chat.
Trong nháy mắt, một nhóm nhỏ ba người trở nên điên cuồng, Đường Hinh gửi qua một loạt biểu tượng cảm xúc, biểu thị rằng cô nàng đang rất kinh ngạc, sau đó hỏi: “Cậu tiện nghe điện thoại không?”
Minh Chúc nói thuận tiện.
Rất nhanh, Đường Hinh lập tức gọi điện thoại qua: “Tối hôm qua cậu bị dạy dỗ đến mức phải đồng ý ngày hôm sau liền đi Cục dân chính nhận giấy sao? Lục Trác Phong thật là ghê gớm nha, bức cung có thủ đoạn, bức hôn cũng sử dụng thủ đoạn như vậy sao?”
Minh Chúc: ….
Cô đúng là bị dạy dỗ rất thê thảm, nhưng cũng không có liên quan gì đến việc bức hôn cả được chưa?
Đường Hinh vẫn còn đang trong lúc khiếp sợ, không ngờ chỉ mới có một ngày không gặp, Minh tiểu chủ đã lập gia đình rồi, “Hai người không phải là vẫn chưa gặp cha mẹ hai bên sao? Xúc động như vậy, không sợ sau này hậu quả khó lường sao?” Nghĩ nghĩ, lại không nhịn được tự trách, “Đều tại tớ hôm qua ăn nói lung tung, làm anh ấy nghe được.”
Có ai là đàn ông mà chịu được mấy lời này.
Minh Chúc ngồi trên giường, ôm gối ôm trong ngực, cười cong cả khóe mắt, “Tớ không phải là xúc động, kết hôn cũng không phải là trừng phạt, tớ vốn là đã muốn gả cho anh ấy, mười tám tuổi đã muốn rồi.”
Đường Hinh vỗ đầu một cái, “Nhìn tớ xem, mới đó đã quên, vậy anh ấy có cầu hôn không?”
Minh Chúc cười: “Có.”
Đường Hinh liếc mắt, “Đừng có nói với tớ là cầu hôn trên giường đấy.”
Minh Chúc: …
Đúng là cầu hôn trên giường, có vấn đề gì sao?
Cô im lặng một lúc, Đường Hinh liền hiểu, cười híp mắt hỏi: “Lại đây, chia sẻ quá trình bức hôn một chút đi.”
Minh Chúc lười giải thích với cô nàng, nói thẳng: “Đã nói không phải là bức hôn.”
Đường Hinh cười to một trận, lại cảm khái: “Tớ với cậu đều đã 25 tuổi rồi, tối hôm qua còn cùng nhau ăn cơm, hôm nay cậu liền nhận giấy trở thành quân tẩu, tớ còn chưa trở thành phú bà, còn chưa có bạn trai, so sánh như vậy thật là đáng thương quá đi?”
“Đường tổng đâu?”
Đường Hinh dừng một chút, hừ một tiếng: “Không thèm thích anh ta nữa.”
Minh Chúc cười: “Tớ không tin.”
Đường Hinh giả điếc, lảng sang chuyện khác: “Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, mười tám tuổi đã muốn lấy chồng là loại cảm giác gì?”
“Chính là …” Trong lúc nhất thời Minh Chúc không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ vài giây, mỗi lần anh lui tới trên trấn, cô đều vô cùng vui vẻ, khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất của mỗi năm cũng chỉ có mấy ngày này, lúc anh ra đi, tâm trạng vô cùng lạc lõng và khổ sở, rất muốn đi cùng với anh hoặc là giữ anh ở lại, tóm lại là chỉ muốn ở cùng với anh.
Trước đây mỗi lần cô tiễn Lục Trác Phong rời đi, đều có một loại cảm giác xúc động muốn chạy lên ôm lấy anh từ phía sau.
Đường Hinh nhớ tới Đường Vực, cảm thấy tình hình của bản thân mình rất nguy hiểm, cảm giác hiện giờ của cô, đại khái so với lúc Minh Chúc mười tám tuổi cũng không khác nhau là mấy.
Nghĩ đến chuyện này, có chút buồn bức, nhưng chỉ được trong nháy mắt lại đem phiền não ném ra sau đầu, “À, Minh tiểu chủ đã lập gia đình rồi, có phải là nên ăn mừng một chút không?”
Minh Chúc cười: “Được, tớ mời các cậu ăn cơm.”
——————————
Tháng hai, những ngày nghỉ tết, Minh Chúc trở về trên trấn ngây người mười ngày, lúc bà Từ hỏi Lục Trác Phong có thể trở về hay không, Minh Chúc nói cho bà Từ và bà ngoại biết: “Anh ấy đã đi Ca Lợi Á nhận nhiệm vụ rồi, phải cuối tháng chín mới có thể trở về.”
Bà ngoại cảm thán: “Lâu như vậy sao …”
Minh Chúc cười cười: “Không sao đâu ạ, con cũng phải đi Ca Lợi Á mấy tháng, cũng có thể gặp nhau.”
Bà ngoại lúc này mới cảm thấy yên tâm, bà luôn cảm thấy hai người yêu nhau mà không thể thường xuyên gặp mặt thì không tốt, lẩm bẩm: “Bận rộn như vậy, lúc nào mới có thể kết hôn, tổ chức hôn lễ chứ …”
“…”
Minh Chúc vốn đã muốn nói thật với hai người là bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng nhìn biểu tình của bà ngoại, vẫn quyết định giấu trước đã, sau khi quay phim xong hãy nói.
Trở lại thành Bắc, Minh Chúc liền thu dọn hành lý, thời gian đi lần này rất dài, giữa chừng hẳn là cũng có thể quay về, nhưng cô nghĩ, nếu có thời gian có cơ hội thì đi tìm Lục Trác Phong cho nên mang theo rất nhiều hành lý.
Cô ngồi xổm trước va ly hành lý, nghĩ nghĩ, đứng dậy kéo một cái tủ quần áo khác ra, từ bên trong một dãy sườn xám cầu kỳ đang treo phát ra ánh sáng mềm mại chọn lấy mấy bộ sườn xám màu trắng, gấp gọn lại, để vào trong va ly hành lý.
Thời tiết bên đó ấm áp, chắc là có thể mặc.
Ngày hôm sau, Minh Chúc cùng Đoàn làm phim ngồi trên một chiếc máy bay, cô ngồi sát bên Đường Hinh, “Không phải đã nói cậu không cần đi cùng sao? Cậu còn đi làm gì?”
Đường Hinh cười híp mắt: “Đi theo xem thôi, dù sao gần đây cũng không bận gì.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi vào khoang máy bay, nụ cười của cô hơi cứng lại.
Minh Chúc ngước mắt nhìn, “Khương đạo không có nói Đường tổng cũng đi nha.”
Bước chân Đường Vực hơi khựng lại, hướng mắt nhìn về phía bên này.
Minh Chúc liền hiểu ra, cô nhìn về phía Đường Hinh, dựa sát vào hỏi cô nàng: “Anh ta không phải đuổi theo cậu mà đến đấy chứ?”
Đường Hinh cười híp mắt: “Ai biết được, mặc kệ anh ta đi.”
Minh Chúc cười: “Nếu không, tớ đổi chỗ ngồi với anh ta nhé?”
“Đừng, nếu cậu dám đổi, tớ tuyệt giao với cậu.”
“…”
Chỗ ngồi của Minh Chúc gần cửa sổ, Đường Hinh lại ngồi kế lối đi, cô vừa nhấc mắt liền chạm phải ánh mắt của Đường Vực, người kia cong cong khoé miệng, đường đường chính chính ngồi xuống cái ghế bên phía bên kia của lối đi, bắt chéo chân lên, quay đầu nhìn cô, “Đường Hinh, cô trừng tôi cái gì? Còn trừng nữa trừ tiền lương của cô bây giờ.”
Đường Hinh: “Trừ em gái anh.”
Đường Vực thật sự là có một cô em gái, mỗi lần nghe nói như thế, đều cảm thấy khó chịu, anh nhíu mày cười: “Lần sau dẫn em gái tôi đến cho cô nhìn một chút, cô có ngon thì chửi ngay trước mặt em ấy.”
Đường Hinh: ….