Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 77




Không chờ nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Minh Chúc ngủ trưa khoảng một tiếng, lê thân thể bủn rủn trở về nhà một chuyến, thay một bộ quần áo khác, trang điểm sơ qua, liền lôi kéo Lục Trác Phong đi đến Cục dân chính, đến bọn họ đến được Cục dân chính, đã là năm giờ chiều.

Hôm nay cũng không phải là ngày gì đặc biệt, lại sắp hết giờ làm việc, Cục dân chính cũng không có ai, chỉ có hai đôi tình nhân đang đứng xếp hàng.

Lục Trác Phong lấy số thứ tự xếp hàng chờ, cặp đôi đứng trước quầy làm thủ tục hình như đang tranh cãi chuyện gì đó, nói cái gì mà thoả thuận trước hôn nhân, tiếng ồn ào rất lớn, chuyện này đoán chừng không thể kết thúc nhanh chóng được.

Minh Chúc ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, nhìn xem hai người kia cãi nhau, có chút bực bội.

Lục Trác Phong ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay áo xuống, đồng hồ trên cổ tay đang chỉ 5h10’, anh xoa xoa đầu cô, trấn an nói: “Không có gì đâu, còn thời gian mà, bọn họ cũng không thể nhao nhao đến giờ tan tầm.”

Lời nói này nghe cứ như cô đang rất gấp vậy.

Hai tay Minh Chúc để trên đầu gối, lại lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, cúi đầu xem tin tức, “Em không có gấp, còn phải năm mươi phút nữa mới hết giờ làm việc, kịp mà.”

“Anh gấp.” Anh mở rộng hai chân, đầu có chút nghiêng về phía cô, nhàn nhã dựa vào ghế.

Có cậu nhân viên công tác đi ngang qua, nhìn thấy báo cáo kết hôn trên tay Lục Trác Phong, dừng lại một chút, mỉm cười nhắc nhở: “Hai người đã chụp hình chưa? Nếu chưa chụp thì có thể đi lầu ba để chụp ảnh trước đấy ạ.”

“A, đúng rồi.” Minh Chúc nhớ tới phải chụp hình, nhanh chóng nói lời cảm ơn với nhân viên công tác.

Thang máy đang được sửa chữa, Lục Trác Phong ôm lấy vai cô đi đến trước thang bộ, hai chân Minh Chúc vẫn còn rất đau, nhất là lúc đi đường cô sợ mình đi thành tướng con vịt cho nên đi rất chậm, vô cùng thanh lịch. Anh cúi đầu, cười liếc cô, “Anh ôm em nhé?”

Minh Chúc đẩy anh một cái, “Không muốn.”

Sau đó, nhìn anh mà thở dài, làm thế nào cũng không nghĩ tới có ngày mình lại buông thả dục vọng đến mức đi đứng cũng khó khăn thế này, về sau nhất định phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, chỉ khen anh, phải khen anh, khen anh mà thôi.

Lục Trác Phong vuốt ve khuôn mặt cô, “Đừng có thở dài, cười một cái xem.”

Minh Chúc cong khoé môi, nụ cười nghề nghiệp giả tạo lại xuất hiện, vừa đúng lúc hai người từ dưới lầu đi lên thì có một đôi nam nữ, hai người nhìn cũng rất đẹp, ngồi xổm nói chuyện ngay bậc cầu thang nhìn rất đáng chú ý, đôi nam nữ kia ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ, Lục Trác Phong tránh qua phía bên cạnh, kéo Minh Chúc đi lên, “Lát nữa chụp ảnh không cho phép cười như vậy.”

“Vậy muốn em cười thế nào?” Minh Chúc hoàn toàn không nhận biết được, nụ cười giả tạo của cô có lực sát thương lớn thế nào.

“Cười sao cũng được, đừng cười giả tạo là được rồi.”

Đang khi nói chuyện thì đã đến nơi chụp ảnh, Minh Chúc túm lấy tay anh, “Chúng ta hình như chỉ có mấy tấm hình chụp chung, ảnh chụp một mình cũng không có.”

Mấy năm trước, ngoại trừ là lần đầu tiên, Lục Trác Phong mỗi lần lui tới trên trấn đều rất vội vàng, nhiều nhất chỉ có ba ngày, Minh Chúc cũng không phải là dạng con gái thích chụp ảnh, ảnh tự sướng cũng rất ít, thế nhưng mấy tấm ảnh bà ngoại ngẫu nhiên chụp cô lại rất nhiều.

Ảnh chụp chung của hai người phần lớn đều chụp cùng bà ngoại và bà Từ, cũng không nhiều, hơn năm năm cũng chỉ có khoảng ba mươi tấm ảnh, Minh Chúc rửa ra làm ba tấm để làm album ảnh, một tấm cho bà Từ, một tấm cho bà ngoại, còn một tấm cô giữ cho riêng mình.
Loading...


Hai năm trước, có nghe bà Từ nói qua một lần, có tấm hình không thấy đâu nữa.

Minh Chúc nghi ngờ không biết có phải Lục Trác Phong cầm đi không, bởi vì tấm hình kia chỉ có một mình cô, cô gái mười tám tuổi, mặc sườn xám màu trắng, đứng dưới bóng cây trong đình viện, sườn mặt đối diện ống kính, xinh đẹp không lời nào tả nổi, dịu dàng như nước.

“Chụp ảnh sao? Vào bên trong đi.” Nhân viên công tác nhìn thấy bọn họ, thúc giục, “Mau mau đi, sắp đến giờ tan tầm rồi.”

Lục Trác Phong không nói lời nói, kéo cô đi vào.

“Lát nữa sẽ có ngay.”

Mấy phút sau, nhân viên công tác cắt hai tấm ảnh mới chụp khoảng 2 tấc rồi mới đưa cho bọn họ nhìn, nhìn không được khen: “Hai người chụp đẹp thật đấy, đã lâu lắm rồi tôi chưa chụp được tấm ảnh nào đẹp mắt như vậy.”

Minh Chúc đưa mắt nhìn tấm ảnh, ai cũng nói kiểu tóc đầu đinh là kiểu tóc khảo nghiệm giá trị đàn ông, đúng là như thế thật, từ lần đầu tiên cô gặp Lục Trác Phong đến bây giờ tóc của anh vẫn luôn là kiểu tóc đầu đinh tiêu chẩn, mặt mày sáng sủa anh tuấn, thần thái nghiêm nghị.

Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp, nhỏ giọng thầm thì: “Đó là bởi vì người đẹp.”

Nhân viên công tác không nhịn được cười: “Đúng đúng đúng.”

Lục Trác Phong cười nhẹ một tiếng, nhìn cô, “Được rồi, biết em xinh đẹp rồi, nhanh lên lầu đi, đã năm giờ rưỡi rồi.”

Mặt Minh Chúc đỏ lên, “Em không phải là khoe khoang, là em nói anh …”

Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, hờ hững nói: “Ừ, biết ngay là năm đó em nhìn trúng mặt của anh.”

Hai người đi đến trước cầu thang, Minh Chúc đứng trên anh hai bậc thang, cao hơn anh một chút, “Em không có nông cạn đến vậy chứ.”

Lục Trác Phong đi lên, ôm lấy eo cô, dẫn cô đi xuống cầu thang, “Vậy em thích gì ở anh?”

“Em thích …” Minh Chúc dừng lại, đi đến lầu bốn, cả nửa phút vẫn không trả lời được câu hỏi của anh, loại chuyện tình cảm như thế này, nói ra cũng không rõ, nhưng cô biết rất rõ mình thích anh, chỉ muốn gả cho anh.

Xuống đến lầu đại sảnh, đôi tình nhân kia vẫn còn đang cãi nhau.

Một đôi khác đang chờ nhận giấy hôn thú đã nghe cái việc thoả thuận hôn nhân này cả nửa ngày rồi, cũng nghe ra được một chút đạo lý, người phụ nữ quay đầu nhìn về phía người đàn ông, “Chúng ta có phải là cũng nên ký tên bản thoả thuận trước hôn nhân hay không? Lỡ sau này anh dứt áo ra đi thì làm sao.”

Người đàn ông nói: “Có bị bệnh không, ký cái này làm gì, còn muốn nhận giấy hay không đây?”

Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, không muốn buông tha: “Anh nói như vậy chính là không dám ký! Không dám ký chính là có vấn đề!”

“…..”

Đôi này cũng cãi vã, sau đó người phụ nữ nổi giận đùng đùng xách túi đi ra, người đàn ông nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Minh Chúc khiếp sợ nhìn xem, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhớ tới lời bà ngoại đã nói, nhận giấy hôn thú cũng phải xem ngày lành tháng tốt, nhất định phải chọn giờ tốt, không thể tuỳ tiện mà đi, cô vốn là không tin, bây giờ lại trở nên mê tín.

Lông mày Lục Trác Phong cau lại, nhìn xem đôi nam nữ vẫn còn đang cãi nhau tại quầy làm thủ tục kia, liếm môi một vòng, có chút khó chịu, đang định đứng dậy, Minh Chúc chợt nói: “Hôm nay không phải ngày tốt sao?”

“Cái gì?”

“Không nên kết hôn..”

Minh Chúc muốn đi xem ngày hoàng đạo.

Lục Trác Phong nhanh chóng giật lấy điện thoại di động của cô, dắt cô đứng lên, ôm lấy cổ cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Mê tín cái gì, hôm này là ngày đại cát, em đừng hòng đổi ý, hôm nay là ngày nhận giấy hôn thú, nhất định phải nhận.”

Rõ ràng là cô dụ dỗ anh trước, người cũng đã ở đây rồi, Lục Trác Phong làm sao có thể để cô đang lâm trận lại đào thoát được.

Anh hướng mắt nhìn về phía quầy đăng ký.

Minh Chúc vội nói: “Không phải là em đổi ý, chỉ tại nhìn thấy hai đôi kia một mực cãi nhau, cảm giác có phần không tốt lắm.”

“Đó là chuyện của người ta.”

Anh từ chối cho ý kiến, dẫn cô bước lên.

Minh Chúc giữ chặt anh, “Bên kia còn đang cãi nhau.”

“Quân nhân được ưu tiên.”

Minh Chúc á một tiếng, sau khi kịp phản ứng lại mỉm cười.

Lục Trác Phong cầm báo cáo kết hôn lên tay, nhân viên công tác vừa nãy đã nhắc bọn họ đi chụp hình nhìn thấy, hướng dẫn bọn họ đi thẳng qua, nói với hai người đang cãi nhau không ngừng nghỉ kia: “Hai vị hôm nay còn muốn nhận giấy hôn thú hay không? Có thể đứng qua một bên bàn bạc được không? Để bọn họ lên trước đi.”

Người phụ nữ đang lúc tức giận, liền quay đầu mắng: “Không được, chúng tôi tới trước, dựa vào cái gì …”

Nhân viên công tác sợ cô ta nói năng lỗ mãng, nhục mạ quân nhân liền ngắt lời cô ta: “Anh ấy là quân nhân, quân nhân được quyền ưu tiên.”

Lúc đó cô ta mới cúi mắt nhìn, quân hàm này, là thiếu tá.

Chọc nổi sao?

Đôi nam nữ kia rốt cuộc cũng dừng cãi lộn, nhìn về phía Lục Trác Phong và Minh Chúc, Lục Trác Phong nửa híp mắt, sắc mặt có chút lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn bọn họ một chút, ngay cả một câu cũng không nói gì.


Đôi nam nữ kia ngượng ngùng cúi đầu, người đàn ông kéo người phụ nữ đứng dậy, “Hôm nay chúng tôi không nhận giấy nữa.”

Người phụ nữ thét lên, “Hôm nay không nhận, sau này cũng đừng hòng nhận!”

Minh Chúc đưa mắt nhìn về phía bên này, ngoại hình của cô thật sự rất xinh đẹp, người đàn ông kia bị cô nhìn thoáng qua, trong nháy mắt cảm thấy mất hết cả mặt mũi, nhanh chóng túm lấy bạn gái mình, “Về trước đi rồi nói, em cứ ở chỗ này khóc lóc om sòm, anh cũng muốn phát bệnh luôn.”

Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, quay mặt đi chỗ khác, cái này con mẹ nó là chuyện gì đây.

Anh trực tiếp kéo cái ghế qua, ấn Minh Chúc đang còn trong mộng ngồi xuống ghế, chính mình ngồi vào một cái khác, mở rộng đôi chân dài, dựa đầu vào ghế liếc nhìn cô, “Được rồi, chỉ còn lại chúng ta.”

Rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Nhân viên công tác đều nhẹ nhàng thở ra, đôi tình nhân kia đã ầm ĩ hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Minh Chúc nhận lấy <<Đơn xin đăng ký kết hôn>> mà nhân viên công tác đưa qua, cúi đầu đưa mắt nhìn, quay đầu nhìn Lục Trác Phong, cố ý hỏi: “Chúng ta có nên ký thoả thuận trước hôn nhân hay không?”

“Ký.”

Sắc mặt Minh Chúc liền biến hoá, có chút không dám tin, nhân viên công tác cũng sửng sốt, thầm nghĩ quân nhân mà cũng so đo những thứ này sao?

Lục Trác Phong ngay cả đầu cũng không ngẩng, nhàn nhạt nói một câu, “Anh chỉ có một điều kiện, còn lại tuỳ em quyết định.”

Minh Chúc tò mò: “Cái gì?”

Lục Trác Phong cầm lấy cây bút trên bàn xoay vòng vòng, một giây sau, nắm chắc cây bút, cũng không nhìn về phía những phần kia, trực tiếp cúi đầu điền tên, thông tin, “Không được phép ly hôn.”

Trước dòng thoả thuận trước hôn nhân chỉ có một câu –

Không được phép ly hôn.

Minh Chúc cong khoé miệng, “À.”

Nhân viên công tác yên lặng ăn một bát thức ăn cho chó*, hâm mộ đứa mắt nhìn Minh Chúc.

*chỉ những lần nhìn người khác ân ái, ngọt ngào mà mắc nghẹn *=))))*

Minh Chúc cũng không nhìn kỹ những phần khác, cúi đầu bắt đầu điền thông tin, viết được một chút, ngừng lại, quay đầu hỏi anh: “À, Lục Trác Phong, trước đây anh cũng thường xuyên sử dụng quyền ưu tiên dành cho quân nhân sao?”

Khoé miệng Lục Trác phong hơi cong lên: “Không có, đây là lần đầu tiên.”

Minh Chúc cũng cười: “Bình thường không cần sao? Hình như bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy bảng ưu tiên dành cho quân nhân.”

“Không cần.” Lục Trác Phong viết xong một chữ cuối cùng, dựa người ra sau, tay khoác lên lưng ghế, liếc mắt nhìn về phía cô, hình như là nhớ tới chuyện gì vui vẻ lắm, cong môi, “Phải không, hình như là ngoại trừ đi nhà vệ sinh, quân nhân đi đến đâu cũng được ưu tiên.”

Minh Chúc bị anh chọc cười, lại ngừng bút, tay anh duỗi ra, vỗ vỗ gáy cô thúc giục: “Viết nhanh lên, sắp hết giờ làm việc rồi.”

“À.” Minh Chúc nhanh chóng gia tăng tốc độ.

Nhân viên công tác mỉm cười: “Không sao đâu ạ, chắc chắn phải xong việc mới được tan làm.”

Hai người đưa giấy tờ chứng minh qua, nhân viên công tác nhận lấy rồi bắt đầu làm thủ tục.

Minh Chúc nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh thích gì ở em? Hình như từ trước tới giờ em chưa từng hỏi anh câu này, ngay cả lúc nào thì anh bắt đầu thích em em cũng không biết…”

Chuyện kết hôn này có thể hồ đồ đến vậy sao? Nhân viên công tác lại nhìn bọn họ một chút.

Lục Trác Phong nhớ tới bộ dáng của cô tự khen mình xinh đẹp, nhíu mày, “Chỗ nào cũng thích, thích nhất là vẻ đẹp của em, về phần bắt đầu từ khi nào … Tóm lại là không thể trễ hơn em, vậy được rồi.”

Minh Chúc ngạc nhiên, “Anh mà cũng nông cạn như vậy sao?”

Cái gì mà cũng? Anh cười nhạo một tiếng.

“Đúng vậy, giống em thôi, nhìn mặt là đủ rồi.”

Nhân viên công tác vừa làm việc, vừa nhiều chuyện, hai quyển sổ nhỏ màu đỏ đang nằm trên bàn, chỉ thiếu một dấu mộc chạm nổi, nghe được câu này nhịn không được nhìn bọn họ một chút, đúng là một đôi có nhan có sắc nhưng lại vô cùng tuỳ hứng.

“Em không chỉ đơn thuần là nhìn mặt …” Minh Chúc giải thích, “Em mới không có nông cạn như vậy.”

Lục Trác Phong nhìn về phía nhân viên công tác hất cằm một cái, mỉm cười nhắc nhở: “Sáu giờ rồi, phiền cô nhanh lên một chút.”

Nhân viên công tác: “À, à, lập tức có ngay.” Nhanh chóng đè dấu mộc xuống, đưa tới hai quyển sổ đỏ, “Chúc mừng hai người.”

Lục Trác Phong cầm lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ kia, khoé miệng nhếch lên, từ trước đến nay chưa từng vui vẻ kích động đến như vậy. Anh cúi người, ôm cô gái đang ngơ ngác nhìn quyển sổ đỏ ôm vào ngực, thấp giọng cười: “Không sao, nông cạn thì nông cạn, mù quáng một chút cũng không phải không tốt, nếu không lúc em mười tám tuổi cũng không nhất định phải thích anh.”

Minh Chúc lấy lại tinh thần, cong khoé môi, đáy mắt dường như có niềm vui hạnh phúc, lấp lánh toả sáng.

Mười tám tuổi gieo xuống tâm tư, rốt cuộc cũng có được cảm giác thoát khỏi giấc mộng.

Minh Chúc kéo Lục Trác Phong, hai người giơ quyển sổ nhỏ màu đỏ ra, để nhân viên công tác chụp cho bọn họ mấy bức ảnh rồi mới hài lòng bước ra khỏi Cục dân chính.