Trấn nhỏ Giang Nam những đêm hôm ấy, giống như dòng nước chảy quanh co trong lòng sông, dịu dàng nhưng không có lối thoát vĩnh viễn là những năm tháng nhu tình nhất ở đáy lòng hai người.
Lục Trác Phong ghé mắt nhìn cô, cả nửa ngày, cong cong khoé miệng, “Không hiểu chuyện, được lắm.”
Đáy lòng Minh Chúc mềm mại, cũng cười, “Được thôi, mời anh lên lầu ngồi một chút.”
Hai người đi vào thang máy, Lục Trác Phong thuận tay ấn nút tầng 12, anh nhàn nhã mà nhìn chằm chằm vào bảng số không ngừng thay đổi ở phía trước, “Từ lúc nào mà dọn ra ngoài ở một mình?”
“Tốt nghiệp đại học xong liền dọn ra ngoài.”
“Ở một mình, quen được không?”
“Tốt lắm.”
“Có biết nấu cơm không?”
…. “Một chút xíu.”
Quả là trong dự liệu, Lục Trác Phong cười cười.
Leng keng —
Cửa thang máy mở ra, Minh Chúc lấy chìa khoá từ trong túi ra, quay đầu nhìn anh, lại nhìn ủng chiến dưới chân anh, “Chỗ này của em không có dép lê của nam.”
Lục Trác Phong trực tiếp bước tới, đứng tại cửa ra vào quét qua một vòng, căn hộ trang trí theo kiểu Trung Quốc hiện đại, khung tranh treo trên tường ở cửa trước và phòng khách đều là những bức tranh thêu Tô Tú, có lớn có nhỏ, nhìn kỹ lại thì không có gì gọi là thanh lịch trang nhã cả.
Anh trực tiếp cởi giày, vớ đen giẫm lên sàn nhà bằng gỗ, bước vào trong thế giới của cô, “Không có dép lê của nam đối với anh mà nói là một chuyện tốt.”
Minh Chúc đổi dép lê đi trong nhà, đi theo phía sau anh, có chút hồi hộp, “Em đi rót cho anh ly nước.”
Cô cầm bình nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, đổ đầy ly.
Lục Trác Phong đang đứng trước sô pha, nhìn xem bức tranh trong phòng khách, quay đầu cười hỏi: “Đều là em thêu sao?”
Minh Chúc đem ly nước đưa cho anh “Vâng, đều là tương đối đơn giản, mỗi bức cũng rất nhỏ, nếu em viết không ra được gì hoặc là lúc nóng giận thì sẽ thêu một chút, cách này có thể giúp em ổn định lại tinh thần.”
“Mỗi gian phòng đều treo sao?”
“Phòng em không có …..” Lúc cô nói lời này, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Lục Trác Phong rủ mắt xuống nhìn cô, cũng không định hỏi cô có phải là đang lừa người hay không, ngửa đầu uống cho xong ly nước đá, đặt cái ly lên bàn trà, đút tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi dạo bên trong căn hộ độc thân rộng hơn một trăm hai mươi mét vuông của cô, ánh mắt lướt qua mỗi bức thêu Tô Tú.
Minh Chúc cẩn thận từng li từng tí đi phía sau anh, cứ như vậy do dự một giây, nếu không thì khai thật đi? Một giây sau lại lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này, cứ thế này thật là quá không có tiền đồ, cứ để anh tìm đi, tìm ra thì cô nhận.
Loading...
Người đàn ông dựa lên khung cửa thư phòng, nhìn về phía mấy bức thêu thành phẩm đều được treo ngay ngắn trên tường. Anh nhớ rõ bà ngoại cô có nói qua, trước đây Minh Chúc không thích học nghề thêu này, cô làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, chỉ có duy nhất học thêu Tô Tú là hời hợt, anh đoán chừng bức đồ cưới kia cũng không thêu được bao nhiêu tinh xảo đâu.
Anh quay đầu, nhíu mày hỏi: “Tất cả đều ở đây?”
Minh Chúc đi vào, đứng ở bên trong phòng, quay người nhìn anh, cười cong cả khoé mắt, “Đều ở đây mà, em nói là đã vứt đi mà anh không tin …”
Lục Trác Phong cúi đầu, đưa tay ôm lấy cô, nửa ôm nửa ép đem cô đến cửa phòng ngủ, cũng không có dừng chân, ánh mắt dừng trên chiếc giường trắng tinh mềm mại của cô mấy giây, rủ mắt xuống nhìn cô, có chút hờ hững nói: “Đừng ép anh lục soát phòng em nhé.”
Minh Chúc: …..
Bên tai cô đỏ ửng, cả nửa ngày mới nói: “Anh sẽ không.”
Lục Trác Phong là quân nhân, có vài quy củ phải tuân thủ nghiêm ngặt, cũng đủ tử tế để không làm mấy chuyện thế này.
Năm đó là lần đầu tiên anh đến trấn, buổi sáng hôm nào đó, Minh Chúc mười bảy tuổi dậy rất sớm, cô vừa kéo màn ra đã thấy một người đàn ông đứng đối diện, sửng sốt một hồi, mặt ửng đỏ cười với anh một cái, lại lặng yên không một tiếng động kéo màn cửa lại.
Sau khi hai người thân nhau được một thời gian, Lục Trác Phong hỏi cô: “Anh ở đối diện em không được thoải mái? Nếu là như vậy, thì để anh về đổi phòng ngủ khác.”
Lúc đó Minh Chúc vẫn còn xem anh là chiến hữu của anh Từ Duệ, vừa kính sợ vừa xa cách, cô ở trước mặt anh luôn có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Không cần, em tin tưởng anh.”
Lục Trác Phong: ….
Một lời khó nói hết, anh cười, tin tưởng anh sẽ không nhìn lén sao?
Trước kia là không, không có nghĩa là hiện giờ cũng sẽ không. Lục Trác Phong còn ôm lấy cô, thậm chí cả nửa trọng lượng của anh đều đặt lên người cô, tay buông xuống bên thân người cô, ngón tay không biết vô tình hay cố ý chà sát nhẹ nhàng lên cánh tay trắng nõn nọn mịn của cô.
Cuối cùng, anh nắm chặt đầu vai mượt mà, hoàn toàn đem cô ôm vào trong ngực mình.
Phòng ngủ không có bật đèn, màn cửa chỉ che một nửa, ánh trăng từ những khe hở luồn vào bên trong, chiếu trên sàn nhà thành một chùm sáng nhu hoà.
Gió đêm thổi tung cả rèm cửa, ánh trăng liền tràn vào triền miên trong căn phòng.
Nhịp tim Minh Chúc không ổn định, cố gắng giả bộ bình tĩnh, “Vậy anh tìm đi.”
Lục Trác Phong cười khẽ một tiếng, thật sự ôm cô đi vào phòng ngủ, từ tủ quần áo đi đến bên giường, lại đi tới trước cửa sổ, xoạt một tiếng, kéo màn cửa sổ ra.
Minh Chúc bị anh đặt trên bệ cửa sổ, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng càng khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Anh … sẽ không thật sự lục soát đấy chứ? Không phải em phản đối, anh lục soát đi, dù sao phòng em cũng lớn như vậy.”
Lục Trác Phong nhìn cô từ trên cao, Minh Chúc nhớ lại buổi chiều nọ bị anh hôn đến khao khát, lặng yên dịch mông về phía sau, hai tay cũng chống bên cạnh thân mình. Anh bỗng nhiên xoay người, hai tay chống hai bên người cô, gương mặt dễ nhìn kia tuỳ tiện xáp lại gần, đem toàn bộ thân người cô bao bọc trong lòng anh.
….. “Lại muốn bức cung sao?”
Gương mặt Minh Chúc hơi nóng, cũng không né tránh, chỉ là đầu cúi xuống thật thấp.
“Hôm đó sau khi cứu được Tạ Tư Điềm, cô bé đó hỏi anh có phải là thích em hay không.” Anh rủ mắt xuống nhìn cô.
“……” Cô bỗng dưng ngẩng đầu.
Đôi mắt Lục Trác Phong sâu thẳm, ánh mắt dịu dàng, “Sao lại không hỏi anh đã trả lời thế nào?”
Bệ cửa sổ trong phòng ngủ ngang gần hai mét, cũng rất rộng rãi, Minh Chúc thường hay bày một cái Tatami* ở đây, Tatami màu vàng nhạt, nhìn rất ấm áp cũng rất thoải mái dễ chịu, cô thỉnh thoảng sẽ ôm laptop ngồi đây viết linh ta linh tinh. Đầu ngón tay cong xuống như những cây lúa nước nặng trĩu hạt, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mềm mại như cô gái nhỏ chưa từng trải qua sự đời.
*bộ bàn ghế và chiếu nhỏ của Nhật. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Khuôn mặt của người đàn ông chìm trong ánh trăng sáng, ngày thường có vẻ hơi cứng nhắc liền trở nên nhu hoà, anh mắt sâu thẳm mềm mại chăm chú nhìn cô, khoé miệng cười lên một cái: “Không muốn biết sao? Tốt, vậy không nói đến chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục nói đến bộ đồ cưới.”
Cô gái nhỏ vừa nghe đến hai chữ ‘đồ cưới,’ thân thể lập tức căng cứng cả lên.
Cô điều chỉnh rất nhanh, nguỵ trang cũng rất tốt, nhưng Lục Trác Phong là lính đặc chủng, sự nhạy cảm và khả năng quan sát cùng với năng lực phản ứng nhanh chóng là những thứ mà người bình thường không thể so sánh được, nếu như đổi thành người khác, cô có lẽ đã lừa gạt thành công.
“Đồ cưới ở ngay trong gian phòng này, anh không cần lục soát cũng biết.”
“….”
Thân thể Minh Chúc cứng đờ, há hốc miệng, vừa muốn phản bác, người đàn ông đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Theo lực quán tính, cả người cô bị đè ngửa ra phía sau, cái cằm không tự giác nhếch lên, vừa vặn nghênh hợp với nụ hôn của anh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, đầu lưỡi người đàn ông đã tiến quân thần tốc, mạnh mẽ lại kịch liệt, thẳng đến chính là một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Lục Trác Phong nửa ôm cô, càng chú ý không dùng lực, thế nhưng càng hôn lại càng sâu, dường như có thể nghe được âm thanh. Khuôn mặt Minh Chúc đỏ bừng, đôi tay chống đỡ thân người phía sau lưng gần như đã nhũn cả ra….
Dần dần, thân thể bắt đầu trượt xuống không kiểm soát được, mắt thấy đầu sắp đụng vào tấm kính thuỷ tinh, đôi mắt cô khép lại, vội vàng níu lấy cổ áo anh, hai cánh tay tinh tế trắng nõn ôm chặt lấy cổ của anh.
Cùng lúc đó, người đàn ông cười nhẹ thành tiếng, bảo vệ sau gáy cô, ôm người dứt khoát nhấc về phía bên trái, đặt cả người cô lên bên trên tấm Tatami.
Mái tóc dài của Minh Chúc buông xoã, tóc đen làm nổi bật lên khuôn mặt trắng bóc của cô, ánh mắt mềm mại như nước. Một tay Lục Trác Phong chống ở phía trên Tatami, một tay còn lại đệm sau gáy cô, cứ như vậy quấn lấy nha, sâu thẳm nhìn cô, khoé miệng còn mang theo ý cười, “Sợ gì chứ? Sẽ không để em thật sự bị đụng đầu.”
“Ai biết …” Cô nhỏ giọng nói, nhịp tim vẫn còn đang đập nhanh kịch liệt.
Lục Trác Phong cười, lại cúi đầu hôn cô lần nữa, lần này anh hôn rất từ tốn, rất nhẹ nhàng, một cái lại một cái khẽ cắn chà sát ở môi cô, lại chôn đầu đến cổ cô, hôn lên lỗ tai cô. Minh Chúc run rẩy, chầm chậm từ từ nhắm hai mắt lại, cả người căng thẳng nằm dưới thân anh, cứ như để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Rèm cửa màu trắng trên đỉnh đầu cô không biết bị kéo lên từ lúc nào.
Thật là tra tấn mà.
Cô nghĩ.
Khi anh hôn đến trên cổ cô, Minh Chúc sợ nhột, bỗng dưng sau đó lại rụt cổ lại, lại bị anh đè lên kéo trở về. Cô nhắm chặt hai mắt, đưa tay sờ sờ mái tóc đen ngắn ngủn đâm vào tay cô, giọng nói rời rạc: ….. “Lục Trác Phong, anh là muốn ngủ với em chưa?”
Lục Trác Phong: ….
Minh Chúc cảm giác được cả người anh đều đang phát nhiệt nóng hổi, ngón tay ở trên đầu anh xoa qua qua lại, giống như là đang gãi ngứa.
“Anh lần này không phải là muốn ngủ với em, sau đó lại đi thật lâu đấy chứ?” Cô lại lẩm bẩm một câu.
“…..”
Lục Trác Phong hối hận muốn chết.
Anh ngồi dậy, cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, Minh Chúc không có tức giận, cũng không oán trách, thẳng thắn mềm mại mà nhìn anh. Ánh mắt anh có hơi đỏ, cũng không nhìn xuống, lại cắn cắn môi dưới, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêm túc mở miệng: “Anh đúng là muốn ngủ với em, nhưng không phải hiện giờ, cũng sẽ không chạy đi đâu thật lâu, có thể trở về sẽ lập tức trở về.”
Mặt Minh Chúc đỏ lên, bàn tay vẫn còn treo lỏng lẻo trên cổ anh, “Có thật không?”
Lục Trác Phong liếm môi một cái, “Thật, trước kia là anh sai rồi.”
Minh Chúc nhìn anh.
Lục Trác Phong xoay người ngồi xuống, còn kéo cô lên cùng, cúi đầu nhìn cô, “Tạ Tư Điềm hỏi anh có phải là thích em hay không, anh nói phải, cô bé ấy nói lần sau nếu gặp em, phải nói cho em biết. Lần này anh đi Nga, phải hơn hai tháng, nhiều nhất là ba tháng, anh sợ trong khoảng thời gian đó em về trấn gặp phải cô bé, vậy bây giờ anh nói trước với em.”
“Anh thích em.”
Minh Chúc đột nhiên trừng to mắt.
Lục Trác Phong cười cười, đem cô ôm đến trong ngực, “Bây giờ có thể tiếp nhận phân phối được chưa?”
Minh Chúc tỉnh tỉnh mê mê, …. “Phân phối cái gì?”
Lời vừa mới ra khỏi miệng, đã liền phản kịp.
“Em nói cái gì?”
Minh Chúc cúi đầu xuống, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Đồ cưới em đã thật sự vứt đi.”
Lục Trác Phong: …..
Một lát sau, anh phá ra cười.
Đang định nói tiếp, điện thoại di động của Minh Chúc ở phòng khác đã vang lên, cô liếc anh một cái, “Em đi nghe điện thoại.”
Lục Trác Phong hất hất cằm, ra hiệu cho cô đi đi.
Minh Chúc nhanh chóng ra khỏi phòng, là Vưu Hoan gọi tới, cô ấy hỏi: “Sao lâu như vậy mới bắt máy? Nhắn tin Wechat cả ngày cũng không thấy cậu trả lời.”
Minh Chúc ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trác Phong đang đi tới, cô thấp giọng nói: “Hôm nay bận chút việc, không có về đúng giờ, tớ biết cậu đã trở về rồi, cậu và Hinh Hinh không phải đã hẹn xong thời gian cùng nhau ăn cơm sao? Ngày mai tớ chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
“Vậy là được rồi, tớ có xem giao diện của cửa hàng chúng ta, cậu thật là …. Thật sự cam tâm bán sao?”
“Có người mua thì bán.” Lúc nói lời này, Minh Chúc lại nhìn về phía Lục Trác Phong một chút.
Lục Trác Phong đi đến bên cạnh cô, Minh Chúc xoay người, “Tớ cúp máy trước, sẽ gọi lại cho cậu.”
Cúp điện thoại xong, cô quay đầu nhìn anh, “Anh còn nhớ Vưu Hoan không?”
Lục Trác Phong ừ, “Còn nhớ.”
Là cô gái năm đó cùng mở cửa hàng Taobao chung với cô.
Lục Trác Phong đưa mắt nhìn đồng hồ, đã sớm mười giờ rồi, anh đưa tay, vuốt vuốt tóc cô, đem một lọn tóc lộn xộn vén ra sau tai cô, sờ mặt cô, “Anh về trước đây, không về thì mai mốt không quay lại được nữa.”
Minh Chúc không nghe ra ý gì khác trong lời nói của anh, chỉ nhẹ gật đầu, “Được.”
Lục Trác Phong nhíu mày, “Quan hệ của chúng ta cứ xác định như vậy đi, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Chờ anh trở về rồi tính tiếp.”
Lúc Trác Phong nheo nheo mắt, thuận tay véo má cô, “Ôm cũng đã ôm rồi, tiện nghi cũng đã chiếm rồi, còn không chịu làm bạn gái của anh sao? Hửm?”
Minh Chúc bị anh véo đau, trừng anh, “Em cũng không lỗ đâu.”
Lục Trác Phong phì cười, nghĩ lại, cứ tuỳ cô đi vậy.
Dù sao thì người cũng không thể chạy đi đâu mất.
“Đi thôi.” Anh buông tay xuống.
Minh Chúc tiễn anh ra đến cửa, nhìn anh rời đi.
Lục Trác Phong đứng ở cửa thang máy, quay đầu nhìn cô, “Vào nhà đi, còn nhìn anh, anh không đi được.”