Trên trực thăng, Minh Chúc nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Đường Hinh, có chút buồn cười hỏi: “Cậu sợ Lục Trác Phong đến vậy sao?”
Đường Hinh liếc cô một cái, “Nói thế nào nhỉ cũng không phải là sợ, là chịu không nổi áp lực từ ánh mắt anh ấy, dù sao con người Lục Trác Phong tâm tư quá sâu, nếu anh ấy đã không muốn cho cậu biết thì một chút xíu cậu cũng không nhìn ra, nếu anh ấy muốn tiết lộ cho cậu hoặc tạo áp lực chuyện gì đó, chỉ một ánh mắt là đủ rồi.”
Minh Chúc không ngờ tới Đường Hinh nhìn thấy triệt để đến vậy, Lục Trác Phong thật sự là người đàn ông như vậy, thế nhưng Đường Hinh nói cũng không hoàn toàn đúng, có đôi khi cô có thể nhìn hiểu anh.
“Nếu như anh ấy thật sự hỏi cậu, cậu tính trả lời thế nào?”
“Tớ..” Đường Hinh sợ mình chịu không được mà khai thật, nhưng Minh Chúc hình như cũng không muốn cô làm thế, “Vậy cậu muốn tớ trả lời sao?”
Minh Chúc nhìn cô: “Thì cứ nói tớ vứt đi rồi, cậu không biết gì hết.”
Đường Hinh nhìn cô với vẻ mặt kinh dị, có phần sợ hãi nói: “Minh tiểu chủ, sao tớ có cảm giác cậu càng ngày càng xấu xa nha? Trước đây thì không có gì, sau khi gặp lại Lục Trác Phong, mọi thủ đoạn đều dùng tới trên người anh ta.”
Minh Chúc thản nhiên nhìn cô, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không phải tớ tính toán, tớ chỉ là bực anh ấy lúc trước tự tiện sắp xếp mọi thứ như lẽ đương nhiên, cũng không hỏi qua xem tớ có đồng ý hay không.” Cô quay lại, cúi đầu nhìn xem tay mình, “Cậu cứ coi như đang giúp tớ xả giận là được rồi, đợi dẹp yên cục tức này, tớ sau này sẽ trở về tớ của trước kia.”
Đối xử tốt với anh, nghe lời anh.
Đường Hinh có thể hiểu được cảm giác của Minh Chúc, cô che mặt, có chút khổ sở nói: “Tớ sẽ cố gắng hết sức, nếu là chịu không được mà cung khai, cậu cũng đừng có trách tớ ….”
Minh Chúc cười vui vẻ nói, “Được, cậu cố gắng lên.”
Đường Hinh khoát khoát tay: “Cậu đừng có kỳ vọng quá nhiều vào tớ.”
Sau khi máy bay trực thăng hạ cánh, Đường Hinh cứ lẩn lẩn đằng sau chiếc máy bay tìm một nơi để trốn, sợ Lục Trác Phong đến tìm cô hỏi chuyện bộ đồ cưới. Lục Trác Phong vừa dẫn đội đi tập huấn trở về, còn phải báo cáo với lãnh đạo, trong lúc nhất thời không có khả năng phân thân.
Đoàn làm phim mở cuộc họp ở văn phòng, địa điểm quay phim là một vấn đề lớn, có ảnh hưởng nhất định đến việc sáng tác kịch bản và những cảnh quay về sau, trước mắt những quốc gia tương đối thích hợp đã được liệt kê ra, nhưng vẫn còn chưa quyết định địa điểm. Họp được phân nửa thời gian, Đường Vực và Đường Hải Trình tới, Khương đạo đứng dậy, cười chào hỏi: “Đường tổng.”
Đường Vực tuỳ ý kéo ghế, nhìn về phía Đường Hải Trình: “Chú nhỏ, ngồi đi.”
Đường Hải Trình cười cười khoát tay, “Khỏi, cháu ngồi đi, chú đi tìm Lục Trác Phong nói ít chuyện.”
Nói xong, người liền rời đi.
Đường Vực kéo ghế lại, ngồi bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt lại rơi vào trên người Minh Chúc, “Kịch bản viết thế nào rồi?”
Sau khi từ biên cương trở về lần trước, Minh Chúc vẫn không gặp lại Đường Vực, cô nhìn Đường Hinh đang cúi đầu tập trung vẽ vòng tròn vòng tròn trên giấy, nhàn nhạt nói: “Trước mắt tiến trình vẫn đang diễn ra rất suôn sẻ, cuối tháng 10 hẳn là sẽ có phiên bản đầu tiên của kịch bản.”
Đường Vực cười cười: “Vậy là tốt rồi, gần đây tất cả mọi người đều vất vả rồi, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người đều reo hò, địa điểm Đường tổng mời khách đều rất đắt đỏ, “Cám ơn Đường tổng.”
Minh Chúc biết Đường Vực chủ yếu chỉ muốn mời cô ăn cơm, trước đây đã từ chối hai lần rồi, lần là hoạt động tập thể cũng không tiện từ chối, cô nghĩ nghĩ, hỏi Đường Hinh đang ngồi bên cạnh: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Đường Hinh lại vẽ một vòng tròn, cũng không biết là đang nguyền rủa ai, cô ngẩng đầu, “Tớ muốn ăn lẩu.”
Minh Chúc quay đầu nhìn Đường Vực: “Mọi người cứ đi thôi, tôi đi ăn lẩu cùng với Đường Hinh, lần trước còn nợ cô ấy.”
Đường Hinh: …..
Loading...
Cô ngạc nhiên một hồi, nhìn về phía Minh Chúc.
Đường Vực đưa mắt nhìn Minh Chúc, ánh mắt khoan thai chuyển tới trên người Đường Hinh, cười nhạt một tiếng: “Cô muốn ăn lẩu sao?”
Đường Hinh đối diện với ánh mắt của anh ta, hơi sợ một chút, chợt nhớ tới cách Minh Chúc cứng rắn với Lục Trác Phong, lập tức ưỡn ngực, “Đúng vậy, tôi muốn ăn lẩu.”
Đường Vực sờ lên đồng hồ mang trên cổ tay, cúi đầu cười cười, “Được thôi, vậy thì đi ăn lẩu.”
Bốn giờ chiều, một đám người từ trong văn phòng đi ra chuẩn bị quay về nội thành.
Lục Trác Phong cũng từ văn phòng của Vương Quốc Dương bước ra, đụng phải bọn họ ở dưới lầu, anh nhìn về phía Minh Chúc, “Về sao?”
Minh Chúc gật đầu: “Tối nay đi liên hoan với mọi người.”
Lục Trác Phong vừa rồi ở văn phòng có thấy qua Đường Vực và Đường Hải Trình, không cần hỏi cũng biết, liên hoan chắc chắn là do Đường Vực đầu têu, thằng nhóc kia còn chưa hết hi vọng sao? Anh nhíu mày, quân khu sắp xếp hai chiếc xe đưa bọn họ về lại nội thành, anh nhìn cô mấy giây, “Anh tiễn em đến cửa.”
Minh Chúc cũng không từ chối, “Vâng.”
Một nhóm người đi đến cửa, Minh Chúc và Lục Trác Phong đi sau cùng, tay anh đút trong túi quần, cúi đầu liếc cô, “Hai ngày nữa anh được nghỉ, mời em đi ăn nhé?”
Minh Chúc sửng sốt một chút, đây là đang hẹn hò sao?
Lục Trác Phong cười cười, “Không đi sao?”
Minh Chúc cúi đầu, “Đi chứ, mấy giờ?”
“Khoảng giữa trưa đi, ăn cơm xong ghé nhà em một chuyến.”
“…..”
Trong lòng Minh Chúc run lên, bàn tay đang cầm túi không tự chủ siết chặt, đến nhà cô tìm đồ cưới sao? Cô lấy lại bình tĩnh: “Đến nhà em làm gì?”
Lục Trác Phong dừng bước, cúi đầu nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Không thể đến sao?”
Minh Chúc mấp máy môi, “Có thể.”
“Được, trưa thứ sáu khoảng 12 giờ anh đến đón em.”
Lục Trác Phong đem chuyện này quyết định cho xong, ngoại trừ lúc trở về trấn thăm bà Từ mới cần nghỉ ngơi bên ngoài, anh cũng đã thật lâu không nghỉ cuối tuần, sau khi ông nội qua đời, bên cha anh cũng rất ít khi trở về, chỉ cần không có chuyện gì quan trọng, có thể không nghỉ thì không nghỉ.
Hiện giờ đã có thêm Minh Chúc, sau này nếu không có nhiệm vụ, bình thường được nghỉ thì sẽ nghỉ.
Minh Chúc gật gật đầu: “Được.”
Đến trạm gác cổng, Đường Vực đứng trước đầu xe nhìn qua, sắc mặt nhìn nhạt, ánh mắt Lục Trác Phong liếc qua người anh ta một cái, hững hờ hỏi: “Đường Vực vẫn còn đang theo đuổi em?”
Minh Chúc cũng không lên tiếng trả lời.
Lục Trác Phong cúi đầu liếm môi một cái, đưa tay lên, ở trên đầu cô thân mật vuốt vuốt, tay lại trượt xuống, nhéo nhéo vành tai cô. Lỗ tai Minh Chúc rất mẫn cảm, lòng bàn tay người đàn ông thô ráp, cô cảm thấy ngưa ngứa nhồn nhột, mặt hơi nóng lên, thế nhưng lại không né tránh.
Sắc mặt Đường Vực không bình tĩnh nổi, nhíu mày nhìn chằm chằm mấy giây, mím chặt môi leo lên xe, rầm một tiếng đóng cửa lại, làm Đường Hinh đang trốn Lục Trác Phong chuẩn bị leo lên xe bị doạ đến mức lùi về sau ba bước.
Sau khi đã đặt được mục đích, Lục Trác Phong vỗ vỗ gáy cô, cong khoé miệng, “Buổi tối sau khi liên hoan thì về nhà sớm một chút.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, “Được.”
Cô đi về phía chiếc xe, vô thức quay đầu lại nhìn, phát hiện anh vẫn còn đi theo sau lưng mình, có chút không hiểu cho lắm. Lục Trác Phong đi đến trước xe, nhìn về phía Đường Hinh vẫn còn đang sững sờ đứng nguyên ở chỗ cũ, do dự đang muốn lên chiếc xe này, “Đường Hinh, chờ một chút.”
Đường Hinh: …
Minh Chúc: …..
Hai người cùng nhau nhìn về phía anh.
Lục Trác Phong nhìn về phía Minh Chúc, mỉm cười nói: “Lên xe trước đi.”
Đường Hinh bối rối đứng trong gió, không ngờ được là vẫn không trốn được bị bức cung, cô hít một hơi thật sâu, gửi cho Minh Chúc một ánh mắt “Đừng lo,” muốn nói là mình có thể gánh vác được, rồi đi về phía Lục Trác Phong.
Những người khác lần lượt lên xe, tò mò nhìn xuyên qua cửa sổ xe xem bọn họ.
Đường Hinh đứng trước mặt Lục Trác Phong, gượng gạo cười: “Lục đội, tìm tôi có việc gì sao?”
Lục Trác Phong nhìn ra được cô nàng đang hồi hộp, cũng không khó đoán, cong cong khoé miệng, biểu hiện cũng không còn nghiêm túc nữa, “Tôi không muốn làm khó cô, cũng sẽ không hỏi cô đồ cưới vứt đến chỗ nào rồi, cô chỉ cần nói cho tôi biết, có thể tìm về được hay không là được rồi.”
Vấn đề này có chút lắt léo nha….
Đường Hinh xém chút nữa đã bị dụ vào bẫy, may mắn thanh tỉnh kịp thời, cô nâng mắt nhìn Lục Trác Phong, cảm thấy anh hình như thật sự không có ý bức cung, nếu không tại sao ánh mắt đều không tập trung trên người cô, cô nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra cái Minh Chúc để tâm nhất không phải là bức đồ cưới, đại khái là trong lòng cô ấy có khúc mắc, chữa được tâm bệnh, cái gì rồi cũng sẽ tốt … Đồ cưới sao, của anh thì vẫn là của anh.”
Điều kiện tiên quyết là, không bị bán đi.
Cho dù là bán thật, Minh Chúc vẫn có thể thêu lại một bức khác, chỉ cần cô nguyện ý.
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười: “Tôi biết rồi, tôi sẽ từ từ giải thích với cô ấy, để cô ấy yên tâm, thế nhưng ….” Anh nhìn về phía Đường Hinh, “Đồ cưới chỉ có thể là của tôi, nếu như cô ấy vẫn không chịu nói, tôi vẫn sẽ đến hỏi cô.”
Đường Hinh bực bội đứng trong gió, cảm thấy tận thế quá lắm cũng chỉ có vậy mà thôi, cô đã trêu ghẹo ai chứ! Một người thì muốn cô tìm bạn gái cho, một người thì muốn hỏi cô bộ đồ cưới, cô còn chưa có bạn trai đâu! Ai thèm nghĩ cho cô chứ?!
Lục Trác Phong nhìn về phía Minh Chúc đang nhìn lén bên này, nhíu mày cười.
Minh Chúc nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, dời ánh mắt đi nơi khác, cho đến khi nhìn thấy anh rời đi khỏi tầm mắt mới quay đầu nhìn xem Đường Hinh.
Đường Hinh phiền muộn đến cực điểm, mệt mỏi bò lên xe, khẽ dựa người về phía cô, đem chuyện lúc này kể lại cho cô một lần, thở dài nói: “Lần sau tớ không dám chắc tớ làm được đâu.”
“Không sao đâu.” Minh Chúc sờ sờ đầu cô nàng.
Buổi tối, một nhóm người đi một nhà hàng lẩu cao cấp, bao một phòng lớn, mỗi người một nồi lẩu riêng.
Đường Hinh hoá đau thương thành sức mạnh, toàn chọn món đắt tiền.
Ăn lẩu xong, Đường Vực để trợ lý đi thanh toán hoá đơn, cực kì tự nhiên đi về phía Minh Chúc, “Để anh đưa em về.”
Minh Chúc nhìn Đường Hinh một chút, “Nhà của Đường Hinh và nhà tôi cách nhau không xa, tôi đi cùng với cô ấy là được rồi, chỗ này không tiện đón xe.”
Đường Vực liếc mắt nhìn người vừa mới nãy ăn nhiều nhất Đường Hinh, cười trừ, “Vậy thì cùng đi đi, anh đưa hai người trở về.”
Hai người lên xe của Đường Vực, Đường Hinh ngẩng đầu nhìn Minh Chúc mấy lần, muốn nói lại thôi.
Minh Chúc nhìn cô, cong lên khoé miệng, cười rất là dịu dàng, rất đẹp, trong nháy mắt cô đã trấn an tâm tình đang khẩn trương nhộn nhạo của Đường Hinh, cũng làm tan biến những lo lắng và khó chịu trong lòng cô ấy. Quen biết Minh Chúc nhiều năm như vậy, mỗi khi tâm tạng cô không được tốt hoặc lo lắng, nhìn nụ cười dịu dàng và ấm áp của cô ấy, cô như được chữa khỏi ngay lập tức.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu đã nhìn ra sao?”
Minh Chúc: “Ừ.”
Các cô đã thân nhau bao lâu, quen thuộc lẫn nhau như vậy, Đường Vực đúng là kiểu người Đường Hinh thích, thế nhưng rốt cuộc là thích từ lúc nào?
Cô nhỏ giọng hỏi Đường Hinh.
Đường Hinh đang khó chịu nên không nói.
Hai người ngồi phía sau thì thầm to nhỏ, Đường Vực có chút nghe không rõ, càng không cố ý muốn nghe lén hai cô gái nói chuyện.
Minh Chúc nhìn về phía trước, “Đường tổng, đưa tôi về trước rồi tới Đường Hinh, như vậy tiện đường hơn.”
Khuỷu tay Đường Vực gác lên cửa sổ xe, chống cằm, từ kính chiếu hậu nhìn về phía sau, tự giễu cười một tiếng: “Được.”
Ý tứ từ chối như thế này, đã rất rõ ràng rồi.
Tâm trạng Đường Vực có hơi bực bội, sắc mặt cũng rất khó coi, trợ lý đưa mắt nhìn, trong lòng run sợ tiếp tục lái xe.
Xe chạy đến phía dưới lầu nhà Minh Chúc, Minh Chúc đẩy cửa ra xuống xe.
Đường Vực hạ cửa sổ xuống, nhìn về phía cô.
Minh Chúc cười cười: “Cám ơn Đường tổng, Đường Hinh phải làm phiền anh rồi.”
Đường Vực cười: “Ừ, trở về đi.”
Minh Chúc quay người đi.
Xe lái ra khỏi cư xá, Đường Hinh dựa ở ghế sau, không rên một tiếng.
Đường Vực còn tưởng rằng cô nàng ăn uống no say ngủ thiếp đi rồi, quay đầu nhìn một chút, phát hiện mắt cô mở thao láo, trong phút chốc đối diện với ánh mắt của anh, “Đường tổng, thế nào?”
Đường Vực hừ lạnh một tiếng, “Cô rốt cuộc giấu diếm tôi cũng không ít chuyện nhỉ?”
Đường Hinh có chút chột dạ, càng nhiều hơn chính là sự khó chịu, có lẽ là chịu lây nhiễm từ Minh Chúc, lá gan cô cũng lớn hẳn, thẳng tắp sống lưng nói: “Vậy tôi có thể nói thế nào? Minh Chúc là thích Lục Trác Phong, tôi với cô ấy có quan hệ …. So với mối quan hệ với anh còn tốt hơn, nếu như nhất định phải lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ giúp cô ấy, với lại …”
“Với lại cái gì?” Đường Vực xém chút bị cô làm cho tức chết.
“Với lại cùng tranh đoạt bạn gái với anh là Lục Trác Phong chứ không phải tôi, anh theo đuổi không bằng người ta, trách tôi làm gì.”
“….”
Đường Hinh nhìn Đường Vực mặt mày tái mét, trong lòng cũng không vui vẻ gì, cắn cắn môi, nhỏ giọng thầm thì: “Vốn là vậy mà.”
Đường Vực cắn răng nghiến lợi nói: “Lại đâm chọc thêm chút nữa thử xem? Đâm chọc thêm nữa liền ném cô xuống xe.”
Đường Hinh: …
Lời nói đâm vào tim.
Cô đây bị đâm còn ít sao?
Nói chung là vô cùng khó chịu!
Đường Vực quay người lại, tựa lưng vào ghế ngồi, sờ đến hộp thuốc lá rút ra một điếu ngậm lên miệng, nhanh chóng châm lửa, ra sức hút, lại hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài cửa sổ, một loạt động tác nước chảy mây trôi*.
*là một câu thành ngữ (行云流水): nước chảy mây trôi, ý chỉ sự tự nhiên, hờ hững. Ở đây như có ý nói động tác Đường Vực thuần thục, hờ hững, như đã quen rồi.
Trợ lý biết ông chủ đã tức giận thật, còn là cơn tức không nhỏ, trong lòng run sợ tập trung lái xe, có chút bội phục Đường Hinh, cô gái mà dám chọc giận Đường tổng như vậy, cậu ta chưa bao giờ thấy qua.
Đường Hinh tủi thân chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đến cửa tiểu khu.
Rầm —
Cửa xe đóng sầm lại, cứng rắn nói một cậu: “Cám ơn Đường tổng, gặp lại sau.”
Đường Vực: …..
Đệch.
Anh ta đã thất tình, đồng minh của anh ta còn cắm cho anh ta hai dao, còn cái mẹ gì là tính toán của anh nữa chứ!
—————————–
Minh Chúc tắm rửa xong, đem bức đồ cưới kia dời ra ngoài, dạo qua trong nhà một vòng.
Giấu ở đâu bây giờ?
Gầm giường?
Cô ngồi trên sàn nhà, cẩn thận từng li từng tí nhét đồ cưới vào gầm giường, nghĩ lại vẫn cảm thấy không quá an toàn, lỡ như thứ sáu Lục Trác Phong kiểm tra gầm giường cô thì làm sao bây giờ?
Lại lấy trở ra.
Nghĩ nghĩ, cuối cũng đem bộ đồ cưới nhét vào trong tủ treo quần áo, bên trong là một loạt sườn xám toả ra ánh sáng nhu hoà, bức đồ cưới kia được giấu ở phía trong cùng, Lục Trác Phong sẽ không đến lật tủ quần áo của cô đấy chứ?