Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 47




Một giờ chiều, mặt trời nắng chói chang trên đầu, tháng tám ở thành Bắc vẫn như thường lệ nóng như lò lửa.

Minh Chúc cùng Lục Trác Phong bước ra khỏi nhà hàng, ánh nắng chiếu lên mặt cô, da thịt trong suốt. Lục Trác Phong liếc nhìn cô một cái, không nói không rằng đi đến phía bên phải của cô chặn ánh nắng lại, hình như cô có phơi nắng cũng không đen, trước đó đi theo đội đi tập huấn, lại đến biên cương, thế và làn da vẫn trắng như cũ.

Anh còn nhớ rõ cô học đại học lúc huấn luyện quân sự cũng giống như thế này, không bị cháy nắng.

Sau khi lên xe, Minh Chúc nhìn không được hỏi: “Rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu?”

Lục Trác Phong khởi động xe, quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Đến nơi em sẽ biết.”

Vậy được, cô cũng không hỏi nữa.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở Đoàn Nghệ thuật Chính trị và Quân sự thành Bắc.

Minh Chúc nhìn anh nghi hoặc, Lục Trác Phong kéo thắng tay xuống, nghiêng người qua, tháo dây an toàn cô đang đeo, chậm rãi giải thích, “Giữa tháng anh phải ra nước ngoài một chuyến, kịch bản em vẫn còn chưa viết xong. Đoàn văn công đã chuẩn bị kịch bản này vào cuối năm ngoái rồi, cũng đã phỏng vấn qua bọn anh, kịch bản của vở kịch này cũng đã hoàn thành, vẫn chưa chính thức khai diễn, thế nhưng, bọn họ luyện tập anh cũng có thể dẫn em đến xem, sau này nếu có vấn đề gì, em có thể liên hệ với biên kịch của kịch bản.”

Nói xong, người đã dựa trở lại vào ghế, cười cười với cô..

Kịch bản diễn kịch và kịch bản quay phim hiển nhiên không giống nhau, kịch bản kịch thì ca tụng tư tưởng quân nhân, đóng phim thì cảm giác hình ảnh phải sống động hơn một chút.

Thế nhưng, Lục Trác Phong cảm thấy Minh Chúc hẳn là có hứng thú với thể loại này, mà cũng có thể hỗ trợ cô trong việc viết kịch bản.

Minh Chúc sững sờ, vô thức hỏi: “Anh phải đi đâu?”

Lục Trác Phong xoa xoa đầu cô, “Có nhiệm vụ.”

Đáy lòng Minh Chúc có hơi mất mát, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, mở cửa xe, “Đi thôi, đi xem diễn kịch.”

Cô biết nhiệm vụ của anh cần phải giữ bí mật, cũng biết lúc anh làm nhiệm vụ không có khả năng liên lạc với cô, đã ba tháng trôi qua rồi, cô hầu như đã hình thành thói quen cùng anh sớm chiều ở chung. Ngày thường lúc anh huấn luyện cô có thể đi quan sát, anh đi tập huấn dã ngoại cô cũng đi theo, anh đi tập huấn diễn tập ở biên cương cô cũng có thể tham gia, khoảng thời gian này hình như cô đã xâm nhập vào sinh hoạt thường ngày của anh, đột nhiên phải từ bỏ, có chút không quen được.

Lần này, lại phải đi bao lâu chứ?

Sau khi trở về, hai người có phải là lại quay lại điểm xuất phát? Vậy mấy tháng này ở chung cùng cố gắng vun đắp cũng đâu tính là gì đâu?

Minh Chúc đứng dưới ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía cửa xe, nhìn xem người đàn ông của cô, cong lên khoé miệng.

Cười như vầy, nói thế nào nhỉ, cũng không phải là nụ cười nghề nghiệp giả tạo, nhưng nhìn thấy Lục Trác Phong là tim bỗng nhiên nhói lên.
Loading...


Anh bước nhanh qua.

“A, Tiểu Lục tới rồi.”

Lão nghệ sĩ Thường Lộc Nguyên đi tới cửa, nhìn thấy bọn họ rồi nở nụ cười.

Lục Trác Phong cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Có chào hỏi qua chưa?”

Minh Chúc gật đầu.

Hai người đi đến trước mặt Thường Lộc Nguyên, cười nói: “Thầy Thường, sao thầy lại ở đây?”

Thường Lộc Nguyên năm này đã nhanh tám mươi tuổi, nhưng trước kia xuất thân là quân nhân, sống lưng thẳng tắp, thân thể cũng rất cường tráng, cười vỗ vỗ bờ vai của anh, cũng không trả lời câu hỏi, liền nhìn về phía Minh Chúc đang đứng bên cạnh anh, “Đây là …. Bạn gái?”

Minh Chúc đã thấy qua vị nghệ sĩ lão thành này trên TV, lễ phép chào: “Thầy Thường, cháu và Lục đội chỉ là bạn bè.”

Lục Trác Phong liếc mắt nhìn cô, có chút khó xử cười cười: “Vẫn chưa được tính là bạn gái, cô ấy vẫn còn chưa đồng ý với cháu.”

Mặt Minh Chúc ửng đỏ, nỗi bất an vừa mới dâng lên cũng vơi bớt đi không ít.

Thường Lộc Nguyên và ông nội Lục Trác Phong trước kia là chiến hữu, về sau Thường Lộc Nguyên chuyển sang làm Nghệ thuật Quân sự, những năm nà cũng hiến thân vì nghệ thuật, trước đây lão nhân gia còn tại thế, hai ông già thường hay gặp nhau uống trà đánh cờ.

Có thể nói Thường Lộc Nguyên là nhìn Lục Trác Phong lớn lên, lão Lục không có ở đây, ông tự nhiên cũng quan tâm đến việc chung thân đại sự của Lục Trác Phong, “Cháu đó phải cố gắng lên, cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, người theo đuổi chắc chắn là không ít đâu.”

“Đúng là không ít.” Anh nhìn về phía cô, cười thở dài.

Minh Chúc nhìn anh một cái: “Người theo đuổi anh có thiếu đi người nào sao?”

Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, lại cũng lão nhân hàn huyên thêm vài câu, liền mang Minh Chúc tiến vào sân khấu kịch, vừa đi vừa giải thích quan hệ giữa Thường Lộc Nguyên và ông nội anh.

Minh Chúc một mực cúi đầu nhìn dưới chân, cảm giác trong lòng so với trước kia hình như không giống lắm, trước kia Lục Trác Phong rất ít khi chủ động nói chuyện của mình.

Trên sân khấu lớn của nhà hát, diễn viên của Đoàn văn công đang chuẩn bị, ánh đèn và màn hình lớn đang được điều chỉnh, chỉ là không gian có hơi tối, nếu như không để ý, căn bản sẽ không biết hai người đang đi vào từ đằng sau cánh cửa.

Tay anh đút trong túi quần, đưa mắt tìm kiếm chỗ ngồi trống, rút tay ra, kéo Minh Chúc lại, đè thấp giọng nói: “Chúng ta ngồi đằng sau là được rồi.”

Minh Chúc có chút mơ hồ, “Chúng ta là lén đến xem sao?”

Lục Trác Phong cười, đùa cô: “Ừ.”

Minh Chúc đưa mắt nhìn lên sân khấu, có hơi bất an, cảm giác nhìn lén như vậy có vẻ không tốt lắm, cô nghĩ nghĩ, nhỏ giọng cam đoan: “Em không quay phim, cũng không ghi âm.”

Anh cười nhẹ: “Tốt.”

Thật ra, anh đã sớm chào hỏi qua, hôm nay cố ý dẫn cô đến dây xem.

Minh Chúc là tưởng Lục Trác Phong thật sự không có nói qua trước đã dẫn cô đến, người ta còn chưa có chính thức biểu diễn đâu, cũng không biết có công tác giữ bí mật nào không, giống như khi quay phim và trong thời gian quảng bá, có rất nhiều điều kiêng kị về nội dung kịch bản.

Toàn bộ quá trình, cô cùng Lục Trác Phong ngồi ở hàng ghế cuối cùng hẻo lánh, nhà hát rất lớn, ngoại trừ xung quanh sân khấu, càng lùi về phía sau càng tối, nếu như không nhìn kĩ, căn bản không thể biết được hàng ghế cuối cùng còn có hai người ngồi.

Vở kịch đã được luyện tập rất nhuần nguyễn, nhất là mảng phối nhạc, rất dễ dàng lôi kéo cảm xúc của người xem, Minh Chúc xem vô cùng nghiêm túc, mặc dù chỉ là diễn tập, nhưng cũng đã rất xúc động, cô hoàn toàn bị cuốn vào trong vở kịch.

Cuối cùng, lúc kêt thúc, cô đã không kiềm chế được mình, mắt đã đỏ lên.

Lục Trác Phong cũng cảm thấy rất chân thật, nhưng phần lớn lực chú ý đã đặt trên người cô, nghe thấy một tiếng sụt sịt nho nhỏ, anh sửng sốt một chút, vô thức đưa tay lên, vòng qua vai cô chạm vào mắt cô, lòng bàn tay có chút ướt át.

Anh cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô: “Sao lại khóc?”

“Em không có khóc, chỉ là bị cảm xúc chi phối.” Cô vặn vẹo thân người, nhưng cũng không giãy giụa thoát khỏi anh, giận giữ trừng anh, “Nhập hí*, em nhập hí, có hiểu hay không?”

*hoà nhập tinh thần, cảm xúc của chính mình vào một tác phẩm nghệ thuật (phim, kịch, sách, …)

Có đôi khi viết kịch bản cảm xúc cũng bị ảnh hưởng, đây là bệnh chung của phần lớn tác giả và biên kịch.

Minh Chúc không muốn để cho anh thấy mình là một người thích khóc, cô thật ra cũng không phải thích khóc mà.

Ánh đèn lờ mờ nơi hẻo lánh, người con gái trong ngực tức giận vô cùng sống động đẹp mắt, hai người rất gần nhau, gần đến mức hô hấp hoà hợp vào nhau, Minh Chúc nhìn xem đôi mắt đen nhánh của anh, nhịp tim bị hẫng mấy nhịp, rũ mắt xuống, lại chợt im lặng. Lục Trác Phong lại nghe được mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người cô, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, nốt nhạt cuối cùng của bài nhạc vang lên, anh cúi đầu, đang muốn hôn lên môi cô —-

Bốp bốp bốp bốp vài tiếng.

Toàn bộ đèn sáng lên.


Minh Chúc giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, đẩy anh ra.

Trên sân khấu, diễn viên của Đoàn văn công vừa tập luyện xong, có vài người quét mắt nhìn thấy bọn họ, có người nữ binh hô: “Lục đội! Tôi còn tưởng cậu không tới chứ.”

Lục Trác Phong dựa lưng vào ghế, cúi đầu đầu sờ sờ chóp mũi, làm như không có việc gì đứng lên, hướng về phía sân khấu nhẹ gật đầu.

Rất nhanh sau đó, Tô Viên đạo diễn phụ trách lời thoại của vở kịch đi xuống sân khấu.

Lục Trác Phong kéo cô gái bên cạnh lên, “Đi, dẫn em đi làm quen một chút.”

Minh Chúc dạ, đi theo phía sau anh ra ngoài.

Tô Viên cười nhìn bọn họ, “Hai người đến vào lúc nào?”

“Lúc mọi người vừa mở màn.”

“À.” Tô Viên nhìn về phía Minh Chúc, lại cười một cái, “Đây hẳn là Minh Chúc tiểu thư đi? Lục đội đã nói qua với tôi, về sau có gì cần có thể tìm tôi, chúng ra nên qua lại nhiều hơn một chút. Đúng rồi, vừa rồi hai người xem cảm thấy thế nào?”

Minh Chúc gật đầu, chân thành nói: “Rất hay.”

Cô dừng lại một chút, lại hỏi, “Tôi … có thể dẫn đồng nghiệp cùng đi xem không?”

Tô Viên cười cười: “Có thể, chỉ cần là đoàn làm phim, nếu mọi người muốn đến thì nói trước với tôi một tiếng là được.”

Hai người nói chuyện một hồi, trao đổi số điện thoại, cũng add Wechat của nhau.

Lục Trác Phong rủ mắt nhìn xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy giao diện Wechat của Minh Chúc, trí nhớ anh rất tốt, có nhiều thứ chỉ nhìn thoáng qua đã nhớ kỹ. Anh nhìn thấy màn nhìn giao diện chat của cô có một tin nhắn mới, là Vưu Hoan gửi: Tớ sắp về, nghe Đường Hinh nói cậu đem đồ ………. bao rồi.

Ở giữa mấy chữ đó đã bị sợi tóc của Minh Chúc che mất, anh vô thức khựng lại.

Minh Chúc ấn mở khung thêm bạn, lại add Wechat vào, liền đem màn hình di động khoá lại cất vào trong túi, “Cám ơn, vậy để tôi trở về nói với bọn họ một tiếng.”

Tô Viên: “Được, hiện giờ vở kịch vẫn còn chưa được hoàn thiện, nếu mấy ngày nữa mọi người đến chắc có lẽ sẽ nhìn thấy thứ tốt hơn.”

Minh Chúc thành tâm nói: “Đã rất khá rồi, thế nhưng muốn tốt hơn là một chuyện tốt.”

Lục Trác Phong hình như có điều suy nghĩ nhìn xem cô.

Vậy là, cùng một lúc hai người bạn tốt của cô đều biết nơi chốn của bộ đồ cưới chăng, ngay cả anh vẫn không hay biết gì.

Lục Trác Phong miết hai tay trong túi quần, cũng không nói gì, cùng Minh Chúc đi theo phía sau Tô Viên đi lên sân khấu một vòng, Minh Chúc là lần đầu tiên đến đây, vô cùng hứng thú, cũng rất vui vẻ, còn trò chuyện rất thân thiết với Tô Viên.

Tô Viên nhìn cô một cái lại nhìn Lục Trác Phong, trực giác cho biết hai người hẳn là bạn trai bạn gái, liền cười trêu chọc: “Hành động cứu viện là do Lục đội tự mình trải nghiệm, cô có thể vừa viết kịch bản vừa đưa cho cậu ấy xem thử, có lẽ cậu ấy có thể cho cô ý kiến.”

Minh Chúc không ngẩng đầu, thâm ý nói: “Tôi và anh ấy sao? Chờ lần sau gặp mặt, kịch bản của chúng tôi chắc cũng sắp quay xong luôn rồi.”

Tô Viên nghẹn một cái.

Lục Trác Phong híp mắt, cúi đầu nhìn cô.

Cứ như thế dông dài, đã là sáu giờ chiều.

Lúc đi ra từ nhà hát, lại đụng phải Thường Lộc Nguyên, ông già nhất định phải cùng ăn một bữa cơm với Minh Chúc và Lục Trác Phong. Lục Trác Phong cúi đầu liếc nhìn cô một cái, Minh Chúc không có ý kiến gì, ba người ăn cơm tối ở ngay bên trong đoàn văn công.

Chín giờ tối, Lục Trác Phong chở Minh Chúc về đến dưới lầu.

Minh Chúc còn nhớ rõ Lục Trác Phong đã nói muốn đến nhà cô kiểm tra, trong ngực tim đập thình thình, có chút khẩn trương, sơ anh thật sự tìm được thứ gì đó, cô nhìn về phía Lục Trác Phong, “Em … lên lầu trước đây, đã trễ như vậy rồi, nếu không cũng mời anh lên ngồi.”

Lục Trác Phong mở dây an toàn, cười nhạo lên tiếng: “Đã trễ như vậy, vậy anh phải lên nhìn xem một chút.”

Minh Chúc: …..

Anh đẩy cửa ra, xuống xe.

Minh Chúc không còn cách nào, đành phải xuống theo.

Lục Trác Phong ngẩng đầu nhìn một chút, hững hờ nói: “Trước kia hơn mười một giờ, em còn bám lấy cửa phòng anh không chịu đi.”

Minh Chúc: ….. “Lúc đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”