Bóng đêm tối đen như mực, sâu thẳm đến tận cùng.
Gió nhè nhẹ thổi, thổi đến lá cây ngoài cửa số vang lên xào xạc, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này, Minh Chúc ngẩng mặt lên nhìn Lục Trác Phong, ánh mắt của anh so với đêm đen còn sâu hơn, bên trong ẩn chứa những cảm xúc cô không thể hiểu được, cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía cây dương thụ bên ngoài cửa sổ.
Lục Trác Phong còn nắm vuốt cằm của cô, ngón cái thô ráp di chuyển trên da thịt mịn màng của cô, giọng nói trầm thấp, mang theo một tia uy hiếp: “Nào, nói lại lần nữa, em đã làm gì bộ đồ cưới rồi?”
Môi Minh Chúc khẽ run, mạnh miệng đến cùng, “Mặc kệ anh tin hay không tin, em thật sự vứt đi rồi.”
Lục Trác Phong: …..
Anh ngồi dậy, hai tay đút vào túi quần, cắn môi dưới, lại buông ra, đầu lưỡi xoay vòng trong quai hàm cúi đầu nhìn cô, sau cùng, môi mím lại thành một đường, giống như đang cực kỳ nhẫn nại áp chế sự tức giận. Thật ra anh cũng không quá tin tưởng cô sẽ làm như vậy, nhưng biểu hiện của cô nghiêm túc quật cường, ngay cả cười giả vờ cũng không chịu cười cho anh xem.
Minh Chúc không dám ngẩng đầu, một mực nhìn đến cây dương thụ bên ngoài cửa sổ, lá cây theo gió nhẹ lay động, như ảo như thực.
Lục Trác Phong dựa vào góc bàn của cô, lạnh giọng hỏi: “Vứt lúc nào?”
Minh Chúc vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc anh và bác sĩ Bành đi gặp cha mẹ.”
….. Có khả năng là thế thật.
Trầm mặc một hồi, Lục Trác Phong nặng nề thở ra một hơi, đưa tay, vuốt vuốt sau gáy cô, ngón tay thon dài xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của cô, có chút ngứa ngáy, Minh Chúc run rẩy. Một giây sau, bàn tay người đàn ông ở sau đầu cô vò mạnh một cái, kiềm chế tính tình: “Minh Chúc, nghe này, chuyện này chờ anh quay trở lại rồi từ từ tính.”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh, “Tính thế nào?”
Lục Trác Phong vẫn là đang ôm một tia hy vọng, vẫn cảm thấy là cô chưa vứt đi, anh muốn tận mắt thấy mới tin là thật.
Quan hệ của hai người hiện tại vất vả lắm mới hoà hoãn đôi chút, anh không muốn mối quan hệ của hai người lại trở nên cứng nhắc, hiện giờ là anh đang theo đuổi cô, phải dỗ dành, cho dù cô có muốn sao trên trời, anh cũng phải đi lấy cho cô.
Lục Trác Phong liếc xéo cô, ý tứ sâu xa* cười lạnh một tiếng, từng chữ từng tiếng nói ra bình tĩnh lạnh lùng: “Từ, từ, tính.”
*(意味深长) nghĩa hán việt là “ý vị thâm trường” chỉ những câu nói có nghĩa sâu xa.
Minh Chúc không hiểu sao run lên một cái, mặt đột nhiên đỏ lên, không biết có phải do cô nghĩ sai hay không, lại nhìn sắc mặt của anh, lạnh lùng cứng nhắc giống như chỉ đang nói câu trần thuật mà thôi.
Cô có chút không vui, dựa vào cái gì mà anh muốn cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó?
Cô đứng lên kéo túi qua, cầm lấy cây nạng, đi tới cửa, “Dù sao cũng là đồ của em, em muốn xử lý thế nào là chuyện của em, không cần anh xen vào.”
Lục Trác Phong nhìn cô gái đi cà nhắc cà nhắc vô cùng cực khổ, tính tình kiên cường, một chút khó chịu cũng biến mất hơn phân nửa, khe khẽ thở dài, chạy theo, cầm lấy túi của cô, nhẫn nhịn* cúi người ôm lấy cô.
Loading...
*chỗ này nguyên văn là (打横) phát âm là /dǎhéng/ có nghĩa là “ngồi xuống chỗ ít quan trọng nhất trong cái bàn” có ý tứ chỉ sự nhẫn nhịn, chịu đựng sự im lặng nào đó. Ở đây ý chỉ Lục Trác Phong lùi một bước, nhẫn nhịn Minh Chúc.
“Đi thôi, với tốc độ này của em, nửa tiếng đồng hồ cũng chưa đi tới ký túc xá.”
“Ai nói, sáng nay em chỉ đi có mười lăm phút.” Minh Chúc nhíu mày, “Anh thả em xuống.”
“Đợi lát nữa sẽ thả.”
“….”
Minh Chúc xoay mặt qua, không nhìn anh, cô hiện giờ giống như một cô gái nhỏ đang cáu kỉnh, không lạnh lùng, không giả cười, cũng không che giấu tâm trạng, Lục Trác Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như vầy rất tốt, còn đang cau có tức giận có nghĩa là còn có thể thương lượng được.
Nếu là ngay cả khi tức giận mà anh cũng không biết, lúc đó mới thật sự là tiêu đời.
Lục Trác Phong đem người ôm xuống lầu, đi ngang qua phòng y tế, lại đụng phải Hàn Lương đang đứng trong hành lang nói chuyện điện thoại với bạn gái. Hàn Lương bỏ điện thoại xuống, cười híp mắt nhìn bọn họ, liếc mắt nhìn cây nạng bị Minh Chúc nắm trên tay, quan tâm hỏi: “Nạng khó dùng lắm sao?”
Ánh mắt Lục Trác Phong cảnh cáo đảo qua một lần, Minh Chúc thoáng cái đã đỏ mặt, vừa muốn trả lời, tiếng nói của Lục Trác Phong đã vang lên bên tai: “Là khó dùng, ngày mai đổi cho cô ấy cây khác, cây này dính nước dễ trượt.”
Minh Chúc: ….
Hàn Lương cười, gật đầu nói: “Được, để tớ đi tìm thử xem.”
Lục Trác Phong ừ, ôm người đi mất.
“Anh thả em xuống đi, sắp đến ký túc xá rồi.”
“Không phải là chưa tới sao?”
“…”
Thật muốn cầm cây nạng gõ anh một gậy.
Minh Chúc xoay mặt sang chỗ khác, người này tính tình cứng nhắc, anh muốn làm gì, cô vốn dĩ là không thể ngăn cản được.
Trở lại ký túc xá, Lục Trác Phong đặt cô ở hành lang, vỗ vỗ sau gáy cô, “Đi ngủ sớm một chút đi.”
——————–
Sáng ngày hôm sau, Minh Chúc tỉnh dậy từ sớm, cô xuống giường, ở cửa ra vào nhìn xuống dưới lầu.
Một nhóm binh lính mặc đồng phục tác chiến chỉnh tề chạy ra khỏi lầu ký túc xá, trên cánh tay là huy hiệu màu đỏ, là người được quân đội bổ nhiệm, so với huy chương màu trắng của đặc cảnh bình thường không giống nhau, vì vậy nhiệm vụ hành động cũng càng nguy hiểm hơn, gian nan hơn.
Thế gian luôn có một đám người luôn du ngoạn bên bờ vực sinh tử như vậy, gánh vác trên vai bọn họ là quốc gia, là hoà bình, là tín ngưỡng.
Minh Chúc nhìn về phía người đàn ông đang chờ xếp hàng ở phía trước, thật ra, dáng vẻ anh mặc quân trang nhìn vô cùng nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, nhưng là dáng vẻ đẹp mắt nhất. Có lẽ cô có thể hiểu được một chút vì sao lúc trước anh không liên lạc với cô, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô bỏ qua toàn bộ.
Người kia nhìn sang hướng bên này một chút, khoảng cách rất xa, nhìn không rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng Minh Chúc lại có cảm giác là anh đang nhìn cô, thế nhưng chỉ được vài giây, lại quay đầu lại.
Đội đột kích tập hợp đội ngũ hoàn tất, cấp tốc chạy đều bước về hướng cổng.
Mong trời cao chiếu cố bọn họ, phù hộ cho những người lính dũng cảm này.
Minh Chúc cúi đầu, quay lại ký túc xá.
Đường Vực đến giữa trưa mới đến, ngoại trừ Minh Chúc, những người khác đều ra cổng nghênh đón.
Lúc đầu Đường Hinh không muốn đi, thế nhưng trong nội tâm cô lại cảm thấy xấu hổ, không làm tốt phận sự gián điệp cho anh ta, lại còn tiếp tay cho địch, tận mắt chứng kiến Minh Chúc và Lục Trác Phong từng bước từng bước hoà hảo. Cô thật sự sợ Đường Vực sẽ làm khó dễ cô, nghĩ vậy vẫn là nên đi đón cùng mọi người.
Đường Vực từ trên xe bước xuống, ánh mắt nhìn qua mọi người, không nhìn thấy Minh Chúc, cuối cùng, lại rơi vào trên người Đường Hinh.
Đường Hinh cười vô cùng tươi tắn: “Hoan nghênh Đường tổng.”
Đường Vực nhàn nhạt liếc cô, vẫn là Khương đạo đột nhiên ho khan, nói: “Minh Chúc đi đứng không tiện, sau khi ăn cơm lập tức về phòng làm việc, Đường tổng có muốn đi ăn cơm trước hay không?”
Cứ thế một đường chạy đến đây, Đường Vực quả thực là chưa ăn cơm trưa, anh gật đầu, nhìn về phía Đường Hinh, “Cô dẫn đường đi.”
Đường Hinh: …… “Được.”
Mấy ngày nay, Đường Vực đã biết được không ít chuyện từ miệng Đường Hinh, Minh Chúc và Lục Trác Phong quả thực đã quen biết từ rất lâu, vả lại chuyện Minh Chúc thích Lục Trác Phong không phải là chuyện một năm hai năm, mười mấy tuổi đã bắt đầu thích.
Đường Vực mới là lần đầu tiên muốn theo đuổi một người phụ nữ đến như vậy, còn là người mình thật sự thích.
Trên đường đi, cả hai người đều không nói chuyện, đơn giản là Đường Vực không hỏi, Đường Hinh cũng giả ngu.
Đường Vực liếc cô một cái, đã lười hỏi, còn gặp phải cô gái này thần kinh thô, thật ra trong lòng đã sáng tỏ như gương, so với mọi người cũng đã nhìn thấy rõ, anh hững hờ mở miệng: “Chỉ là nhờ cô chỉ đường thôi mà, cô ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tôi?”
Đường Hinh á một tiếng: “Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ tới tình huống trong kịch bản.”
Đường Vực hỏi: “Lục Trác Phong không có ở đây?”
“Đang làm nhiệm vụ.”
Đường Vực cười khẽ: “Vậy tôi tới rất đúng lúc.”
Đường Hinh nhìn anh ta, có điều muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không hề nói gì.
Nửa tiếng sau, Đường Vực cùng Đường Hinh trở lại văn phòng, Minh Chúc đang cùng Khương đạo và Đỗ Hồng thảo luận kịch bản, cô nhíu mày: “Đem chi tiết hai bé gái, đổi thành một trai một gái? Như vậy có được không? Tôi cảm thấy vẫn là nên dựa theo sự thật, hai bé gái, mới là tốt nhất.”
Ý tưởng này là do Đỗ Hồng đề nghị, đương nhiên, khi viết kịch bản cũng có điều chỉnh đôi chút, Khương đạo đã suy nghĩ một đêm, cảm thấy Đỗ Hồng nói cũng có lý, phim nhựa có tính đa dạng, sắp xếp hai diễn viên nhí một trai một gái đúng là rất nhiều.
Thế nhưng Minh Chúc lại kiên trì dùng hai bé gái.
Mấy người lại tranh cãi một hồi.
Đường Vực ho khan một tiếng, Minh Chúc nhìn về phía anh, “Đường tổng.”
Đường Vực cười cười, nhìn về phía chân của cô, “Chân không sao chứ?”
Minh Chúc cong cong khoé miệng, “Vẫn tốt, qua mấy ngày nữa là có thể đi bộ được rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Đường Vực đứng bên cạnh cô, có người nhường chỗ ngồi cho anh, anh ngồi xuống, nhìn cô, lời nói có chút thẳng thắn, “Là tại anh, để em đi theo quân đội, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện thế này.”
Anh ta nói chính bản thân mình, giọng điệu rất chân thành, là thật sự tự trách.
Minh Chúc sững sờ, ánh mắt nhìn trên màn hình máy tính, “Đây là việc chúng tôi phải làm, viết kịch bản quay một bộ phim vốn là phải bỏ ra rất nhiều công sức, nhất là phim về đề tài quân sự, mà không chỉ có tôi, tất cả mọi người đều đang rất cố gắng.
Đường Vực có chút khó xử, cúi đầu cười cười, vô cùng tự nhiên bước xuống bậc thang này, “Đúng vậy, mọi người đều vất vả rồi.”
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết phải phản ứng ra sao, dù sao mấy ngày nay mọi người cũng đã nhìn thấy, Lục Trác Phong là đang theo đuổi Minh Chúc, vả lại hai người cũng đã quen biết từ trước, nói không chừng trước kia đã từng xảy ra chuyện gì không ai biết?
Loại chuyện tình cảm như thế này, tốt nhất vẫn nên là ngươi tình ta nguyện.
Vẫn là Khương đạo mở miệng trước, “Đường tổng, chúng tôi dự định ngày mai trở về, cuối tháng nếu cần thì lại tới.”
Chuyện này vừa nãy Đường Hinh cùng đã nói với anh, Đường Vực hắng giọng, nhàn nhạt nói: “Được, mọi người cùng trở về đi, để tôi dặn trợ lý đặt vé máy bay trước.”
Chuyện quay về cứ như vậy mà quyết định.
Chạng vạng tối, Minh Chúc chống nạng cùng mọi người đi ăn cơm, cô đi chậm rãi, mọi người vì chờ cô, cũng đi rất chậm.
Hàn Tĩnh từ sân huấn luyện chạy đến, cầm chìa khoá xe trong tay, Đường Hinh sửng sốt một chút: “Hàn đội, anh không đi làm nhiệm vụ sao?”
“Không có, trong đội dù sao cũng phải có một người ở lại, đám tân binh kia vẫn còn phải huấn luyện.” Hàn Tĩnh cười cười, bước chân cũng chậm lại, kéo mũ xuống, lộ ra một đầu mồ hôi nhỏ giọt. “Đội kia của Lục Trác Phong năng lực điều tra là mạnh nhất, không thể không nhận, nhiệm vụ này, đúng là cậu ấy đi là phù hợp nhất.”
Minh Chúc ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Giai từ trong phòng y tế đi ra, Hàn Tĩnh cười trừ: “Vậy, tôi đi trước, đưa bác sĩ Đông về một lát.”
Đỗ Nhất Minh vẫn còn chưa hồi phục, khoảng thời gian này mỗi ngày Đông Giai đều đến làm khai thông tâm lý cho cậu ta.
Đông Giai đưa mắt nhìn Minh Chúc, nở nụ cười với mọi người, cùng Hàn Tĩnh rời đi.
Đường Hinh kề tai Minh Chúc nói nhỏ: “Sao tớ cảm giác là mỗi lần bác sĩ Đông nhìn thấy chúng ta đều có vẻ mặt xấu hổ nhỉ?”
Minh Chúc cúi đầu nghĩ, là rất xấu hổ, lần trước Đông Giai nói là vì Lục Trác Phong mới ở lại nơi này, lúc đó cô và Đường Hinh đều nghe thấy được, chắc là Hàn Tĩnh đã nói gì với cô nàng rồi chăng.
Một đám người sau khi ăn cơm xong, trên đường về ký túc xá, trên đường gặp được Hàn Lương, đi bên cạnh anh là Tào Minh.
Hàn Lương nhìn Minh Chúc cười cười: “Cây nạng dùng được chưa?”
Buổi sáng hôm nay, Hàn Lương thật sự đổi cây nạng cho cô, cây nạng mới tương đối nặng, cũng tinh xảo hơn rất nhiều, quả thực là không dễ trượt được. Minh Chúc cười: “Rất tốt, cám ơn.”
Tào Minh gãi đầu, nói thầm một câu, “Nếu có Lục đội ở đây, thì đâu cần gì cây nạng nữa.”
Thanh âm của cậu rất thấp, cũng không ai chú ý, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Đường Vực nghe thấy được.
Anh sửng sốt một chút, rất nhanh chóng hiểu ra những lời này có ý gì, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày, nhìn về phía Đường Hinh.
Đường Hinh không hiểu cho lắm, nhìn cô làm gì?
Đường Vực hừ lạnh, một chút thái độ biết sai cũng không có.