Khương đạo và Đỗ Hồng bọn họ ngồi chung một chiếc xe, cậu chiến sĩ da ngăm đen ở lại bệnh viện, vì vậy nên Đỗ Hồng lái xe, một chiếc xe không chở được nhiều người như vậy, cho nên Đường Hinh và Lâm Tử Du ngồi bên xe của Lục Trác Phong.
Trên đường về, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, dựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Một ngày này trôi qua bay mất cả hồn vía, cậu chiến sĩ nhỏ xém chút nữa hi sinh vì nhiệm vụ, Minh Chúc thì bị thương, cả tinh thần lẫn thân thể đều mệt mỏi đến cực điểm, dựa lên ghế xe, không lâu sau đã ngủ thiếp đi mất.
Lục Trác Phong lái xe, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào đem xe chạy chậm lại.
Đường Hinh vốn dĩ đã ngủ thiếp đi, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, cô mở ra nhìn, là Đường Vực nhắn tin Wechat. Bây giờ là thời đại thông tin, chuyện đã xảy ra, vốn dĩ là không thế giấu được, bạo loạn phát sinh không bao lâu, đã lên tới các trang web tin tức lớn, lên Weibo hot search, chạng vạng tối lúc cô đang đi tìm xe lăn cho Minh Chúc, Đường Vực đã gọi điện thoại cho cô.
Bởi vì điện thoại của Minh Chúc gọi không kết nối được, nên không gọi.
Đường Hinh kể chi tiết tình hình của Minh Chúc cho Đường Vực, anh ta bảo ngày mai sẽ đến, thế nhưng là chạng vạng tối mới lên máy bay, lại phải đổi xe để tới quân khu, đoán chừng là phải chịu giày vò hơn nửa ngày, sáng ngày hôm sau nữa mới có thể đến.
Cô nhìn về phía Lục Trác Phong đang lái xe đằng trước, quay đầu nói với Lâm Tử Du: “Đường tổng bảo ngày mai tới, cậu đã biết chưa?”
Tin nhắn vừa đến, Đường Vực nhắn tin trong nhóm chat Wechat.
Lâm Tử Du đang ngủ mơ mơ màng màng, Đường tổng đến … mắc mớ gì đến cô chứ, cũng không phải là theo đuổi cô, cô nàng quay người ra ngoài cửa sổ, vô ý nói: “Haizz, tới thì tới đi, dù sao cũng là tới thăm Minh Chúc.”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái hai tay nắm chặt vô lăng, lông mày cau lại.
Cả nửa ngày sau, giọng nói Lục Trác Phong có chút lạnh: “Đường Vực rất rảnh sao?”
Đường Hinh mỉm cười: “Theo đuổi con gái, cũng nên bỏ chút thời gian tốn chút công sức chứ, Đường tổng cho dù không rảnh, nhưng mà vẫn có nhiều thời gian hơn anh.”
Lục Trác Phong híp mắt một chút, thoáng nhìn thấy ngón tay Minh Chúc đặt trên đầu gối có hơi giật giật, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, đôi mắt anh vẫn nheo lại như cũ, anh cười tự giễu: “Công nhận, thời gian của anh ta so với tôi quả thật là nhiều hơn.”
Đường Hinh sững sờ, câu này là có ý gì? Nhận thua?
Làm sao có thể, Lục Trác Phong xưa nay sẽ không nhận thua, trừ khi anh chết.
Minh Chúc bỗng nhúc nhích, vừa định mở mắt ra, chỉ nghe thấy Lục Trác Phong hừ nhẹ: “Anh ta có nhiều thời gian cũng chỉ là lãng phí.”
Đường Hinh: ….
Quả nhiên là người đàn ông chém giết trên chiến trường, không sợ sống chết, ngày thường im im lạnh lùng, nói chuyện hay làm việc so với người bình thường hiệu suất cao hơn rất nhiều, cô nàng nhìn về phía Minh Chúc. Minh Chúc vốn là đang dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi đã ngồi thẳng người lên, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong mắt nhìn phía trước, điều khiển tay lái ôm cua, mới quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Minh Chúc thẳng thắn nhìn anh, anh cầm chắc tay lái quay trở lại, nhìn thẳng phía trước, khoé miệng vểnh lên: “Tỉnh rồi? Còn phải một tiếng nữa mới đến nơi, em có thể ngủ tiếp, đến nơi anh gọi em.”
Chuyển đổi đề tài nhanh như vậy, cũng đập tan bao nỗi xấu hổ.
Có vài lời, anh với cô nói riêng với nhau thì tốt hơn, không cần thiết phải nói ngay trước mặt người khác.
Minh Chúc quay người, thật sự nghiêng đầu ngủ tiếp.
Loading...
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, một tay vịn tay lái, một tay vươn qua, vuốt vuốt đầu cô.
Minh Chúc cũng không hề quay lại nhìn anh, vỗ vào tay anh, đẩy ra.
Cho đến khi xe dừng trong khuôn viên quân khu, Minh Chúc mới ngồi dậy, cô mở cửa xe, chợt nhớ tới mình không bước đi được, ngẩn người. Lục Trác Phong liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua, xoay người trực tiếp ôm cô lên.
Minh Chúc nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh ôm em như vậy, có ảnh hưởng đến hình tượng đội trưởng của anh hay không?”
Lục Trác Phong cúi đầu liếc cô, cười khẽ một tiếng: “Em là thương binh, mọi người không nghĩ nhiều như vậy đâu, huống hồ ….”
“Ừ?”
Anh không nói tiếp, nhìn về phía Đường Hinh bọn họ, trực tiếp đi về phía ký túc xá.
Lục Trác Phong đặt Minh Chúc lên giường, cúi đầu nhìn chân cô một cái, “Có chuyện gì cần thì để Đường Hinh đi tìm anh, cô ấy biết ký túc xá của anh ở đâu, nhé?”
Minh Chúc nhìn về phía Đường Hinh và Lâm Tử Du vừa đi đến cửa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh về nghỉ ngơi đi, em chỉ là chân đau, có thể tự chăm sóc mình.”
Anh ngày mai vẫn còn phải huấn luyện, mà lại có chuyện này xảy ra, cũng không biết có làm nhiệm vụ được hay không.
Lục Trác Phong ừ, quay người đi.
Bạo loạn đột phát, số người tử vong là sáu người, trọng thương chín người, bị thương nhẹ hơn hai mươi người, mặc dù ngay lập tức cảnh sát huy động lực lượng đuổi bắt, nhưng bọn tội phạm có chuẩn bị mà đến, có lẽ tuyến đường chạy trốn cũng đã được vạch ra rõ ràng, thành công tránh được truy đuổi, trước mắt vẫn không rõ hướng đi của bọn chúng, chỉ biết phương hướng đại khái, là chạy về hướng biên giới.
Mạng lưới tin tức truyền đi nhanh chóng, trong lúc nhất thời lòng người đều hoang mang, những nơi đông người như các cửa hàng hay nhà ga đều có cảnh sát vũ trang luân phiên túc tực, Minh Chúc sáng sớm hôm sau xem xong tin tức, liền gọi điện thoại cho bà ngoại, sợ bà lo lắng.
Bà ngoại chỉ biết là cô đi theo đến quân khu biên cương, không biết là cô đã trải qua vụ bạo loạn này, lo lắng nói: “Nha đầu, bằng không con quay về đi, bà già này lo lắng, kịch bản thì về nhà cũng có thể viết mà?”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nói: “Bà ngoại, con và Lục Trác Phong ở cùng quân khu, anh ấy sẽ để mắt đến con.”
Bà ngoại sửng sốt một chút, hình như có tiếng thở dài, sau mấy giây mới nói: “Đã ở chỗ Tiểu Lục thì bà yên tâm rồi.”
Cùng bà ngoại nói chuyện một hồi, Minh Chúc cúp điện thoại.
Cô vịn giường đứng lên, Đường Hinh cúi đầu nhìn chân cô, xách túi của hai người đeo lên lưng, đỡ lấy cô: “Đi thôi.”
Lục Trác Phong đi huấn luyện rồi, cũng không ai đến ôm cô, cô chỉ có thể vịn đi từ từ, Lâm Tử Du đã ra khỏi ký túc xá từ sớm, cũng không biết đi đâu làm gì. Vừa ra khỏi ký túc xá, đã nhìn thấy Hàn Lương cầm cặp nạng đứng ở hành lạng, cười híp mắt nhìn các cô: “Chào buổi sáng.”
Minh Chúc sững sờ, nhìn về phía cặp nạng kia, ….. “Cho tôi sao?”
Hàn Lương đi tới, đem cặp nạng đưa cho cô, cười nói: “Ừ, Lục đội dặn dò, có cái này thì đi đứng thuận tiện hơn một chút, dù sao cậu ta cũng không thể giờ giờ phút phút bế cô.”
Minh Chúc mặt đỏ lên, nhận lấy cặp nạng, “Cám ơn.”
Hàn Lương: “Mấy ngày nay cỡ chiều tối cô cứ tới phòng y tế tìm tôi, tôi bó thuốc cho cô.”
“Tôi có thể tự mình thoa.”
“Vẫn là nên tới tìm tôi đi, tôi xử lý mấy chuyện này thành thạo hơn cô nhiều.” Việc này là Lục Trác Phong nhờ vả, Hàn Lương tối hôm qua đã nhìn thấy cậu ta ôm người trở về, bộ dáng nâng niu quý trọng, anh nào dám thờ ơ không lo, “Tôi đi trước nhé, còn có việc phải làm.”
Có nạng chống, quả thực là thuận tiện hơn rất nhiều.
Lục Trác Phong hôm nay bề bộn nhiều việc, Minh Chúc cả ngày còn không nhìn thấy anh, cảm giác hình như là anh bận rộn là có liên quan đến chuyện hôm qua. Mãi cho đến sau khi trời tối khoảng mười giờ, Lục Trác Phong đã tựa ở cửa phòng làm việc từ lúc nào, trên thân là bộ đồ rằn ri, ủng chiến, dáng người cao lớn thẳng tắp, gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn vào trong văn phòng, rơi vào trên thân Minh Chúc.
Trong văn phòng ngoại trừ Minh Chúc và Đường Hinh, còn có Khương đạo và Đỗ Hồng, bọn họ ngay lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Khương đạo và Đỗ Hồng đi tới cửa, cười trêu ghẹo: “Đến thăm Minh Chúc à?”
Lục Trác Phong đứng thẳng dậy, thẳng thắn thừa nhận: “Uhm.”
Sau khi hai người đó đi khỏi, Lục Trác Phong đi vào, nhìn về phía cây nạng, lại nhìn về phía chân của Minh Chúc, “Bó thuốc sao rồi?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, “Lúc chiều gần tối có đi phòng y tế, đã bó xong.”
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, Đường Hinh tự cảm thấy mình là cái bóng đèn sáng loáng, cầm điện thoại đi ra ngoài, “Lâm Tử Du đi nhà vệ sinh sao lại lâu như vậy, tớ đi xem cô ấy một chút.”
Đường Hinh vừa ra đến cửa, liền gặp Lâm Tử Du, không nói hai lời, dắt cô nàng trở về thu dọn đồ đạc, nhanh như một cơn gió, làm xong còn nhìn về phía Minh Chúc: “Tớ với Lâm Tử Du đi về trước.” Lại nhìn về phía Lục Trác Phong, rồi dắt tay Lâm Tử Du còn đang ngơ ngơ ngác ngác chạy mất.
Sau khi mọi người đi khỏi, Minh Chúc cũng cúi đầu thu dọn đồ đạc, Lục Trác Phong dựa vào ghế, hai chân dài tuỳ ý duỗi thẳng, hững hờ nhìn cô, “Trước tiên khoan hãy về, nói chuyện với anh một lát?”
Minh Chúc cất máy tính vào túi, dừng một chút, quay đầu nhìn anh, “Nói chuyện cái gì?”
Lục Trác Phong khoác tay lên ghế dựa của cô, sát lại gần, “Em muốn nghe cái gì?”
Minh Chúc đem con chuột bỏ vào, cuốn sổ tay, bút, tư liệu, đều sắp xếp tốt đâu vào đấy, đem túi đặt lên đầu gối, chuẩn bị đứng lên, bả vai lại bị ai đó đè lại. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đem túi để lại lên bàn, “Em chỉ muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, hất cằm chỉ chỉ chân cô, “Có tiện không?”
Minh Chúc đứng lên, cầm lấy cây nạng, thở hổn hển hổn hển đi được vài bước, cũng không đếm xỉa gì tới anh.
Lục Trác Phong sợ cô ngã, đi theo phía sau cô, nhìn cô đi đứng rất ổn, cũng yên tâm phần nào.
Đứng trên hành lang tầm hai phút, Minh Chúc mang theo cây nạng bước ra.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, Lục Trác Phong đút hai tay vào trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, “Ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.”
Minh Chúc sửng sốt một chút, hỏi: “Có liên quan đến sự việc ngày hôm qua sao?”
“Ừ,” Lục Trác Phong gật đầu, bởi vì đám tội phạm kia vẫn còn đang lẩn trốn, phía cảnh sát vẫn chưa bắt được, loại tội phạm này khó đối phó nhất vì bọn họ không thể biết được khi nào bọn chúng lại gây ra tội ác tiếp theo. Bọn chúng cực kì hung ác, đa số là đám liều mạng, nếu quả thật có vụ việc xảy ra tiếp theo, chỉ có thể là ác liệt hơn. Trong đội bọn họ đều là binh lính tinh nhuệ, năng lực điều tra đương nhiên cũng là mạnh nhất, việc cấp bách trước tiên là phải truy lùng đám tội phạm kia.
Thế nhưng, những việc này liên quan đến cơ mật quân sự, anh không thể nào giải thích quá rõ ràng cho cô.
“Anh đã nói qua với Khương đạo, bọn họ hai ngày nữa sẽ về thành Bắc, em cũng đi về cùng với bọn họ đi, nếu như cuối tháng anh có thể trở về, thì mọi người lại tới, được không?”
“Diễn tập dời lại cuối tháng sao?”
“Ừ.”
Minh Chúc nhẩm tính thời gian, từ giờ đến cuối tháng còn có hơn mười ngày, chớp mắt đã nhanh đến tháng tám.
Trầm mặc một hồi, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Mặc dù có nạng chống, nhưng đứng một chân vẫn có chút mệt mỏi, cô đi về phía trước một bước, nạng được làm bằng gỗ, rất đơn giản, vừa rồi bị dính nước trong nhà vệ sinh, cô vừa di chuyển một cái liền bị trượt, cả người xém chút nữa bật ngửa ra sau, Lục Trác Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô.
Đầu Minh Chúc đập lên đầu vai anh, hai người dính vào nhau sát sao, lồng ngực khoẻ khoắn của người đàn ông phập phồng lên xuống không ngừng, tim cô đập rộn lên, đầu óc ong ong, trống rỗng, hai tay cũng không biết nên để vào đâu. Lục Trác Phong lấy cây nạng của cô ra, cúi đầu liếc mắt, “Thứ này khó dùng, ngày mai để Hàn Lương đổi cây khác cho em.”
Minh Chúc lấy cây nạng lại, sắc mặt đỏ lên, “Không cần, dù sao hai ngày nữa em cũng về rồi.”
Tay của anh vẫn còn đỡ lưng cô, cũng không có ý định buông ra, Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt người đàn ông đen nhánh, giống như một đầm nước sâu, có thể đem toàn bộ tâm trí cô hút vào, sóng nước rung động nơi đáy mắt, toàn bộ đều là nhu tình.
Minh Chúc cúi đầu, không dám nhìn thêm, sợ mình không tự chủ được, lạc lối trong ánh mắt ấy.
Cô cầm lấy cây nạng muốn đi, bị bàn tay anh đang đặt trên lưng kéo lại không nhúc nhích được, anh nói: “Chúng ta còn chưa có nói chuyện xong.”
“Được, vậy anh nói đi.”
Minh Chúc bình tĩnh nói, thật ra một chút bình tĩnh cũng không có được, hai người áp sát quá gần, mỗi một lần hít thở đều tràn đầy mùi hương nam tính của anh.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, xoay người ôm cô lên, anh vẫn không quên chân cô còn đang bị thương, dù có thế nào đi nữa cũng không thể để cô đứng một chân nói chuyện với anh. Minh Chúc níu lấy quần áo trên vai anh, nghĩ nghĩ, phát giận, cầm lấy cây nạng đánh một cái lên vai anh, sức lực vẫn còn tốt, quan trọng là thân người anh cứng rắn, đập xuống một phát “Bụp” một âm thanh vang lên, nghe thôi cũng thấy đau.
Cô sửng sốt một chút, Lục Trác Phong lại không đau không ngứa, cúi đầu liếc cô, ngược lại còn cười, “Cho em xả giận, có cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
Minh Chúc liếc anh, thấp giọng nói: “Lục Trác Phong, anh chiếm tiện nghi của em.”
“Ừ.”
Anh thừa nhận, hiện tại đúng là như vậy.
Minh Chúc trừng anh, hít một hơi thật sâu, “Anh thả em xuống, tự em có thể đi được.”
Lục Trác Phong hờ hững nói, “Nạng không có anh thì dùng cũng được.”
Minh Chúc có nghĩ cũng không nghĩ đến, anh còn có thể chơi xấu đến vậy.
Người đàn ông thân cao chân dài, ôm cô bước đi bốn phía yên tĩnh, ngay cả thở gấp cũng không có, đi vào văn phòng, thả cô ngồi lên trên ghế, một tay chống lên bàn, một tay chống lên lên thành ghế dựa, cúi người, vây kín cô bên trong người mình, cúi đầu liếc cô, vừa nói đùa vừa nói thật: “Chúng ta hình như là chưa hề chia tay.”
Minh Chúc ngẩng mặt lên nhìn anh, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt trong veo sáng ngời thẳng thắn nhìn anh, ý tứ nói: “Nhưng lần trước anh đã nói rồi, ý của anh nói không phải là chia tay sao?”
Lục Trác Phong: …
Câu vừa mới nói kia, ít nhiều có chút vô lại, nhưng anh chỉ muốn xác định một việc, cô và anh có suy nghĩ giống nhau hay không.
Cô nói tiếp: “Với lại, chúng ta cũng chưa từng nói là hẹn hò qua, lấy đoạn tình cảm trước kia đặt vào thế giới của người trưởng thành, thật ra là không phải.”
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn cô: “Vậy hiện giờ anh theo đuổi ngược lại em, được không?”
Minh Chúc ngây người, cũng không trả lời anh.
“Không được sao?” Anh thấp giọng hỏi.
Minh Chúc há to miệng, quay mặt đi chỗ khác, có chút kiêu ngạo, “Anh muốn theo đuổi thì theo đuổi hay sao?”
Lục Trác Phong cúi đầu liếm môi, đầu óc rất tỉnh táo, Minh Chúc không còn là cô gái nhỏ năm nào nữa, anh cười trừ, hỏi: “Đồ cưới đâu? Không phải vì anh mà thêu hay sao?”
Minh Chúc vẫn không nhìn anh, một giây sau, cằm bị anh nắm chặt, quay sang, “Hửm?”
“Đồ cưới em … em vứt đi rồi.” Minh Chúc cắn cắn môi, “Đồ vật thêu lúc mười mấy tuổi, anh thật sự coi là thật sao, em vứt đi rồi.”
Sắc mặt Lục Trác Phong đại biến, nhíu mày nhìn cô, có chút không tin: “Vứt đi?”
“Ừ.” Minh Chúc không đổi sắc mặt nói.
Lông mày Lục Trác Phong càng nhíu sâu hơn, đôi mắt híp lại, “Lại nói láo?”
Cái gì gọi là lại nói láo?
Minh Chúc nhìn anh, không lên tiếng trả lời.
“Thật sự vứt đi rồi?” Giọng nói anh trầm xuống, sắc mặt khó coi đến mức không thể nhịn được, cuối tháng tư ở trên trấn tận mắt thấy cô gửi đến thành Bắc, người nhận chính là cô, không có khả năng vứt đi được.
Minh Chúc quay mặt sang chỗ khác, rồi quay trở lại, vẫn không dám nhìn anh.
Người đàn ông này thật sự là hai mặt, có thể đối xử với bạn nhu tình sâu thẳm, tính tình khi cứng rắn thì cũng rất đáng sợ, Minh Chúc có chút sợ anh, lại nói: “Em không thể vứt sao? Đó là đồ của em.”