Nhân viên đoàn làm phim cộng thêm hai cậu binh lính lái xe, tổng cộng là mười người, hôm trước sau khi kết thúc huấn luyện dã ngoại, có một người biên kịch chịu không được vất vả, đã rời khỏi đoàn làm phim. Cho nên hiện giờ đoàn làm phim đang thiếu một người biên kịch, ảnh hưởng cũng không lớn, dù sao biên kịch chính là Minh Chúc và Đỗ Hồng vẫn đang tiếp tục, Lâm Tử Du có thể kiên trì được đến giờ, thật sự là có chút không ngờ tới.
Đường Hinh đoán có thể là cô nàng không nỡ rời xa Lục Trác Phong, hoặc là Trương Vũ Lâm?
Một đám người đi dạo trên đường, Đường Hinh và Lâm Tử Du đều mua không ít thứ, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ, Khương đạo và Đỗ Hồng cũng mua rất nhiều thứ, Khương đạo cười: “Mua cho người nhà một ít đặc sản.”
Chỉ có Minh Chúc hai tay trống trơn, cô không mua một thứ gì.
Giữa trưa tìm chỗ nào đó ăn trưa, cậu binh lính cố ý dẫn bọn họ đến phố ăn vặt trong trấn, chỉ hướng bảng hiệu màu đỏ, cửa tiệm có người sắp một hàng dài nói: “Tiệm này nước canh cùng mì sợi hương vị vô cùng ngon, mỗi lần được nghỉ phép tôi đều muốn đến ăn một tô, thật đấy.”
Phố ăn vặt này nằm kế bên bến xe, tương đối đông người, bọn họ chiếm hết hai cái bàn, đợi một hồi đồ ăn mới lên đầy đủ.
Minh Chúc cắn một miếng thịt viên, mùi vị rất ngon.
Đường Hinh nói: “Hai đứa mình chia một tô mì nhé?”
Minh Chúc gật đầu: “Được.”
Một tô mì sợi rất lớn, vài miếng thịt viên, nửa tô mì, vừa vặn có thể no.
Minh Chúc nhìn về phía hai cậu binh lính ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, “Các cậu bình thường nhiệm vụ có nhiều không?”
Cậu chiến sĩ nhỏ ngừng một chút, “Vẫn tốt, tôi mới nhập ngũ hơn một năm, năm ngoái kiểm tra vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để vào Đội đột kích, còn đang cố gắng, Đội đột kích nhiều nhiệm vụ, tôi nghĩ cùng sẽ có việc cho tôi làm.”
Minh Chúc: “Cố lên.”
Cậu chiến sĩ nhỏ gãi đầu một cái, hai bên tai đều đỏ, cúi đầu cười ha ha vài tiếng: “Cám ơn Minh tiểu thư, tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Một đám người ăn uống xong xuôi, lại ngồi nói chuyện một hồi, đi ra khỏi phố ăn vặt đã là hai giờ chiều, Khương đạo nhìn về phía Minh Chúc: “Các cô còn muốn đi đâu chơi nữa không?”
Trước khi bọn họ đi, Lục Trác phong có dặn bọn họ trước sáu giờ phải trở lại quân khu, về tối quá không tốt. Đi qua cổng bến xe, Minh Chúc đưa mắt nhìn đám người từ bên trong tuôn ra.
Lâm Tử Du bĩu môi: “Đột nhiên rất muốn về nhà nha.”
Đường Hinh lườm cô nàng một cái, “Cậu có thể tự nhiên đi về trước.”
Thật ra, quá trình sáng tác kịch bản này cũng không dễ dàng gì, từ trước đến giờ, chưa hề có qui định ai được đi ai phải ở lại.
Loading...
Lâm Tử Du mất hứng nhìn cô, “Tớ chỉ nói là muốn, cũng không nói nhất định là phải về.”
Khương đạo nhìn hai cô gái nhỏ sắp cãi nhau tới nơi, cười hoà giải, “Chờ bọn họ kết thúc diễn tập, tôi và Đỗ Hồng cũng muốn trở về một chuyến, đến Quân khu không quân để phỏng vấn. Có thể kéo dài một tuần lễ, mọi người ai muốn đi về, thì cùng chúng ta đi về một lần luôn.”
Ông nói lời này, mắt lại nhìn Minh Chúc, đối tượng phỏng vấn lần này chủ yếu là anh trai của Minh Chúc, Minh Tranh.
Minh Chúc nhìn về phía Khương đạo, “Tôi ở lại đây.”
Sau khi cùng kết thúc một tháng tập huấn trong quân đội, trở về sẽ lại bế quan viết kịch bản.
Trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì sẽ rất ít khi quay lại quân khu.
Vì vậy, thời gian cô gặp được Lục Trác Phong sẽ ít đi rất nhiều.
Khương đạo cũng không ngạc nhiên chút nào, cười nói, “Được, các cô muốn ở lại thì cứ ở lại đi, lúc về để Đỗ Hồng lấy tư liệu phát cho mọi người là được rồi.”
Vừa đúng lúc mấy chiếc xe khách cập bến, dòng người cuồn cuộn, Minh Chúc tránh sang một bên trước dòng người đi đường đang vội vàng di chuyển, đi có hơi chậm, Đường Hinh đang đi đằng sau lưng cô còn lấy điện thoại di động ra xem vòng bạn bè.
Đột nhiên, từ trong đám người truyền ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết “Á,” ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba ….. Có thể thấy được lòng người hoảng loạn, nhịp tim Minh Chúc bất an nhìn về phía bên trong bến xe, quá nhiều người, không thể thấy rõ.
Có người lớn tiếng hô: “Chạy mau đi! Giết người! Giết người!”
“Giết người! Chạy mau đi!”
“Chạy mau đi! Bọn họ điên rồi! Cầm dao chém người lung tung!
“Á….”
Nam nữ già trẻ lớn bé sợ hãi kêu lên chạy tán loạn bốn phía, toàn bộ hướng về phía cổng mà chạy.
Trong lúc nhất thời, cổng bến xe hỗn loạn không thể tả, trên mặt mỗi người đều hoảng sợ không thôi, liều mạng chen chúc chạy ra ngoài, người nào phản ứng chậm còn bị xô đẩy ra đến ngoài cửa, có những người già di chuyển chậm chạp ngã nhào trên mặt đất, nhưng cũng không còn ai đủ bình tĩnh để lo cho bọn họ.
Sau lưng, mười mấy người cầm dao dài trong tay gặp người là chém, trên lưỡi dao toàn là máu, đã không có ít người đau đớn ngã vật ra trên đất, máu chảy lênh láng, cục diện hỗn loạn máu me đầm đìa.
Minh Chúc bị xô đẩy bởi đám người chạy trốn xém chút nữa ngã sấp xuống đất, quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng đã thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt đại biến, hai cậu chiến sĩ nhỏ giận đỏ cả mắt, đẩy đẩy bọn họ lớn tiếng hô: “Mọi người nhanh chạy trốn đi, đừng ở lại đây!”
Đường Hinh cùng Lâm Tử Du tận mắt nhìn thấy bọn côn đồ chém giết mọi người không chớp mắt, sắc mặt bị doạ đến trắng bệch, Khương đạo và Đỗ Hồng cùng với mấy người đàn ông bận bịu dắt lấy tay các cô, “Chạy mau!”
Người ở cổng bến xe tính ra thì ít hơn nhà ga, nhưng cũng rất đông, bọn côn đồ hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước, canh đúng giờ cao điểm đông người nhất trong ngày mà ra tay. Va li hành lý và ba lô rơi xuống đất, cũng không có ai quan tâm, sinh mạng là quan trọng, vali hành lý và ba lô cũng trở thành chướng ngại vật, không ngừng va đập vào đám người đang nóng lòng chạy trốn.
Cậu chiến sĩ lớn tiếng hô: “Mọi người giải tán! Chạy ra bốn phía!”
Đám người sơ tán, hướng ra bốn phía mà chạy! Người ở bên trong không muốn chạy ra ngoài, chạy vào bên trong tránh nạn.
“Mọi người giải tán, không nên chen lấn!”
Hai cậu chiến sĩ liên tục hô lớn nhiều lần, người chạy vào bên trong càng nhìều.
Minh Chúc kéo tay Đường Hinh, chạy theo dòng người.
Có đôi khi càng gấp, chạy càng chậm, một đám người hoảng hốt chạy bừa, không theo thứ tự nào, thiếu chút nữa thôi là đã thành một vụ giẫm đạp trên diện rộng.
Hai người bị dòng người hung hăng xô đẩy một hồi, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Minh Chúc đỡ lấy Đường Hinh, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng bị ngã sấp xuống rào chắn bên cạnh, từng người từng người bên cạnh cô chạy lướt qua, không ai rảnh rỗi mà quan tâm. Đằng trước có một người che mặt, cầm theo dao vung lên chém xuống, cô cắn răng một cái, xoay người lại.
“Tớ đi đây một lát, cậu cứ đi trước đi.”
Đường Hinh không nghe rõ, trên tay bỗng nhiên buông lỏng, quay đầu đưa mắt nhìn, Minh Chúc đã di chuyển dọc theo song sắt quay ngược về phía đầu bên kia, cô sợ hãi la lên: “Minh Chúc cậu làm gì vậy! Quay lại mau!”
Minh Chúc hình như là không nghe thấy, bị đám người xông ra ngoài đụng rất nhiều lần, bả vai có hơi đau, cô cũng không để tâm, hướng mắt nhìn về phía bên trong hàng rào, bà lão còn ngã trên mặt đất rên rỉ. Cô lo lắng chen lên phía trước, cũng may, đám người bên trong đám xe đã sơ tán đi rất nhiều, cô thuận lợi đi được đến cổng, nhanh chóng chạy đến, đem bà lão kéo lên.
Bà lão cảm kích ngẩng đầu nhìn cô, run rẩy nắm lấy tay cô, “Cám ơn con, cô gái.”
Minh Chúc không nói chuyện, đem người chạy nhanh ra ngoài.
Bên trong, hai cậu chiến sĩ đã xông vào, tay không tấc sắt, chỉ có thể nhặt túi xách cùng va li hành lý rơi trên đất mà đập tới.
Bọn côn đồ giơ dao tới gần, một dao chém tới, cậu chiến sĩ nâng va li hành lý lên cản lại.
Liên tiếp mấy lần, đều không đâm trúng được.
Hắn ta nổi giận, quay đầu kêu lên, lập tức có người đến hỗ trợ.
Minh Chúc vừa đi tới cửa, quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy cậu chiến sĩ chiếm được một con dao, tim cô nhảy lên tới cổ, không dám nhìn thêm, lôi kéo bà lão hành động bất tiện chạy về phía Khương đạo bên kia.
Đường Hinh lo lắng hô to: “Minh Chúc, bên này!”
Cô hô lớn, đợi không được mà tiến lên.
Đột nhiên, mười mấy tên côn đồ cầm dao toàn bộ tạm dừng hành động, chạy ra phía cổng, từng người từng người sát khí nặng nề, máu chảy xuống mũi dao, lưỡi dao loé sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Minh Chúc đứng bên cạnh song sắt, còn chưa kịp chạy, liền bị người chạy lên từ phía sau hung hăng va phải, chân phải bị kẹt trong khe hở giữa song sắt, cả người mất trọng tâm đổ về phía trước, ngã rầm trên mặt đất, đầu gối chà sát xuống mặt đường, mắt cá chân đau đến tận tim, mặt thoáng chút đã trắng bệch.
Đường Hinh thấy thế, sửng sốt một hồi, dùng sức đẩy đám người ra xông lên phía trước.
Đỗ Hồng và Đỗ Thiệu An thấy thế, cũng xông đến giúp đỡ.
Đám côn đồ kia vừa đi vừa vung dao, không ai dám lại gần, rất nhanh đã từ cổng chạy trốn ra bên ngoài.
Không đến nửa phút, người đã không thấy đâu.
Toàn bộ quá trình gây án còn không đến tám phút.
Lúc cảnh sát đến nơi, đám côn đồ đã chạy trốn hết sạch, hai cậu chiến sĩ đang chế trụ một tên côn đồ, một cậu chiến sĩ đã bị thương, nằm trên mặt đất, máu không ngừng tuôn ra ở phần bụng.
Người bị thương rất nhiều, quan trọng là phải cứu người trước, âm thanh của xe cứu thương từ xa chạy đến, rất nhanh sau đó, mười mấy chiếc xe cứu thương dừng ở khu vực xung quanh, cảnh sát cùng nhân viên y tế thay phiên nhau đem người bị thương đưa lên xe.
Trong lúc hỗn loạn, hai người dân vô tội đã tử vong tại chỗ, đã được đắp vải trắng nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Mười mấy người đặc cảnh vũ trang ở khu vực lân cận bao vây xung quanh, tay cầm súng ống, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.
Cậu chiến sĩ bị thương được đưa lên xe cấp cứu, Đường Hinh bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần từ vụ bạo loạn, cô nàng cúi đầu nhìn mắt cá chân của Minh Chúc một chút, đã sưng lên rất to, sắc mặt Minh Chúc trắng bệch, trên trán mồ hôi đổ ra, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.
Cậu chiến sĩ nhỏ da ngăm đen chạy đến trước mặt, nhìn thấy Minh Chúc ngồi dưới đất, mắt cá chân và đầu gối đều bị thương, cậu hỏi thăm vài câu, lại sốt ruột quay đầu nhìn chiến hữu của mình được đem lên xe cứu thương, Minh Chúc chịu đựng đau đớn nói: “Tôi không sao, câu lên xe đi trước đi, chúng tôi đợi lát nữa cũng đi bệnh viện ngay.”
Cậu chiến sĩ da ngăm đen gật đầu, hiện giờ khắp nơi đều là đặc cảnh, sẽ không có nguy hiểm xảy ra, cậu quay người chạy lên xe cấp cứu.
Cho đến khi đặc cảnh và cảnh sát sơ tán hết mọi người, tổ chức truy bắt đám côn đồ, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Xe cấp cứu không đủ dùng, người dân bị thương nhẹ được bố trí để sơ cứu gần đó, đợi hơn một tiếng đồng hồ, mới được lên xe đưa đi bệnh viện, Minh Chúc và bà lão lên cùng một chiếc xe, Đường Hinh cùng đi với cô, những người khác trong đoàn làm phim tự đón xe tới.
Đường Hinh vừa giúp cô băng bó, vừa nhìn chằm chằm chân cô, “Sao rồi?”
Minh Chúc cắn môi: “Đau.”
Mắt cá chân đau, đầu gối cũng đau.
Đường Hinh nhăn mặt, “Nhìn thôi cũng biết đau rồi.”
Mọi người trên xe đều trầm mặc, trong lòng còn sợ hãi, cũng không ai nói vơi ai câu nào, bà lão nắm chặt tay Minh Chúc, nước mắt rơi xuống nhìn cô: “Cám ơn con, cô gái nhỏ, nếu không phải con chạy lại đỡ bà, bà già này cũng không biết sẽ ra sao …”
Mắt cá chân Minh Chúc thật sự đau, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Không có gì, bà không cần cám ơn cháu.”
Nhìn tuổi bà lão so với bà ngoại và bà Từ có lẽ cũng không sai biệt lắm, cô nhớ tới hai bà, đành không có cách nào bỏ mặc bà lão.
Vừa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên.
Thế nhưng không phải là của cô, là của Đường Hinh.
Đường Hinh đưa mắt nhìn, dãy số này cô không biết ai gọi, nghi ngờ bắt máy, giọng nói người đàn ông trầm thấp: “Đường Hinh, cô ấy đâu rồi?”
Đường Hinh sửng sốt một giây, mới phản ứng lại được, đây là giọng nói của Lục Trác Phong, cô vội nói: “Đang ở bên cạnh, để tôi đưa di động cho cô ấy.”
Cô kín đáo dùng khẩu hình miệng đưa đi động cho Minh Chúc, nói là Lục Trác Phong.
Minh Chúc vô cùng ngạc nhiên, đưa di động áp lên tai.
Lục Trác Phong là đang lái xe, đã vào khu vực nội thành, chính là đang chạy về hướng bệnh viện nhân dân, anh nắm chặt tay lái, giọng nói đè nén rất thấp, mang theo một tia trấn an: “Anh sẽ đến ngay.”
Minh Chúc cúi đầu, “Vâng.”