Chung quanh ồn ào náo nhiệt, mỗi người một vẻ mặt nhưng ánh mắt đều tập trung trên hai người bọn họ. Thính lực Lục Trác Phong rất tốt, một tiếng hừ rất khẽ kia giống như chỉ rơi vào tai anh. Minh Chúc quay đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mềm mại, nốt ruồi giọt lệ màu đỏ nhạt phía dưới mắt phải được chiếu sáng rạng rỡ. Cô cong khoé môi, niềm nở mặt mày: “Đúng là đã rất lâu, từ sau khi em học đại học năm hai về đây là đã không gặp anh nữa, còn tưởng rằng mấy năm nay anh chưa từng về đây.”
Cô chính là kiềm nén bực tức mấy năm, nhưng cũng không muốn biết tin tức của anh từ bà ngoại và bà Từ.
Lục Trác Phong nhìn cô chằm chằm, cô nàng này cho rằng mình cố ý tránh mặt? Ban đầu thì đúng là vậy, nhưng về sau thì không. Quân nhân vốn là thân bất do kỷ, làm nhiệm vụ ở khắp nơi, có đôi khi xong việc đi ngang nơi này thì thuận đường ghé qua, có thời gian thì ở lại một đêm, thời gian eo hẹp thì có thể uống chén nước liền phải rời đi.
Anh giấu đi suy nghĩ, trả lời cô: “Năm nào anh cũng sẽ về đây.”
Bà Từ cười đệm vào: “Đúng vậy, có đôi khi còn mang cả chiến hữu ngày xưa của Từ Duệ tới, nhờ thế mà bà lão này mới không cảm thấy cô đơn vắng vẻ.” Nói đến Từ Duệ, bà lão mắt lại đục ngầu, khe khẽ thở dài.
Mọi người trầm mặc mấy giây, lời an ủi muốn nói đến rất nhiều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cha mẹ của Từ Duệ đã qua đời từ lâu. Bà Từ sinh được một trai một gái, con gái lấy chồng ở xa, rất ít khi trở về, bà cùng Từ Duệ nương tựa vào nhau. Về sau Từ Duệ nhập ngũ, cùng chung một đội với Lục Trác Phong. Tám năm trước anh hi sinh khi làm nhiệm vụ khi mới hai mươi tuổi, so với Lục Trác Phong còn nhỏ hơn một tuổi, còn trẻ như vậy mà đã …
Từ sau khi Từ Duệ hi sinh vì nhiệm vụ, bà Từ liền trở thành một bà cụ goá bụa.
Những năm sau này, Lục Trác Phong mỗi khi nghỉ phép đều đến thăm bà một chút, nhận bà Từ làm bà ruột của chính mình, lâu dần đối với họ hàng lân cận của bà Từ đều trở nên quen thuộc. Lần nào nhắc đến anh cũng là lời khen, đàn ông trọng tình trọng nghĩa như vậy rất hiếm có.
Bà ngoại nhíu mày trách bà Từ: “Ôi cái bà già này, đại thọ tám mươi tuổi nhiều người đến chúc mừng mà buồn rầu để làm gì. Lại đây lại đây, ăn nhiều một chút. Minh Chúc gắp đồ ăn cho bà Từ của con đi.”
Minh Chúc bị kẹp ở giữa cách Lục Trác Phong, đang thất thần không nhúc nhích. Lục Trác Phòng thần sắc tự nhiên gắp cho bà Từ một khối ngư đậu hũ: “Cháu lần này có kì nghỉ dài, có thể ở lại hai ngày để bồi bà.”
Bà Từ nghe thấy thì vui vẻ, nhưng lại sợ chậm trễ công việc của anh: “Không cần đâu, nhỡ đơn vị của con lại có việc thì sao.”
Lục Trác Phong cười đáp: “Không có việc gì đâu ạ. Đều đã giao phó xong hết rồi.”
Bà Từ nhìn đến Minh Chúc, lại cười: “Trước khia Từ Duệ còn sống, Minh Chúc cũng chưa đi thành Bắc, nên thường xuyên tới trò chuyện với ta, giống như có thêm một đứa cháu gái. Về sau Từ Duệ không còn, lại đổi thành Tiểu Lục cùng con ….”
Bà lão cười, haizz, phúc bạc mà.
Mọi người đều cười không nói, bà Từ trước kia không coi Minh Chúc là cháu gái không thôi, rõ ràng là xem như cháu dâu mà đối đãi.
Minh Chúc liếc xéo Lục Trác Phong, nói: “Về sau chúng cháu sẽ thường xuyên trở về thăm bà.”
Lục Trác Phong nghiêng đầu nhìn cô một chút, cũng cười nói: “Vâng.”
Loading...
Ông chú hàng xóm hỏi: “À, Tiểu Lục đã có bạn gái chưa? Năm nay đã ba mươi phải không?”
Tim Minh Chúc ngưng đập, đầu ngón tay siết nhẹ khăn trải bàn, giả bộ gắp thức ăn cho bà ngoại ra vẻ không quan tâm. Người bên cạnh cười nhẹ: “Không có ạ. Cháu còn đang cô đơn.”
Trái tim đang bị bóp chặt của cô bỗng nhiên được thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Haizzz, nhìn xem nhìn xem, tham gia quân ngũ tìm bạn gái cũng không dễ dàng gì” Ông chú thở dài. Tham gia quân ngũ, bảo vệ Tổ quốc, nói thì nghe hay lắm, nhưng công việc này thật ra vừa cực nhọc vừa nguy hiểm. Lục Trác Phong coi như vóc dáng cũng cao to đẹp trai, cũng chưa chắc có cô gái nào đồng ý gả.
Nếu mà là con gái mình …
Bà ngoại nhìn Lục Trác Phong chăm chú, nhịn không được nói: “Trong phường thêu chúng ta còn rất nhiều tú nương đang độc thân. Nếu không thì ngày mai Tiểu Lục…”
Minh Chúc cười ngắt lời: “Bà ngoại, bà đừng lo chuyện bao đồng nữa, anh ấy không cần bà giới thiệu đâu.”
Bà ngoại nhìn cô kì quái: “Làm sao con biết?”
Mình Chúc trong lòng oán hận nghĩ, đến cả mình anh ta còn không cần, thì làm sao có thể chạy đi xem mắt? Cô cười ngọt ngào liếc anh một cái: “Người như Lục đội tính tình cứng rắn, ngang ngạnh. Mấy cô gái bình thường không chịu nổi anh ấy đâu. Có khi anh ấy chỉ chấp nhận bạn gái do quốc gia sắp xếp.”
Lục Trác Phong: …
Anh giận đến tím tái mặt mày, nhìn vào mắt cô, ngày thường chỉ thấy được sự xinh đẹp, khoé mắt có một nốt ruồi giọt lệ, dường như dịu dàng vô hại. Người khác không biết, chỉ có anh là rõ nhất — cô gái này trong bông có kim, trong lòng có dao.
—–
Năm đó Minh Chúc mười chín tuổi, vào kì nghỉ hè năm nhất đại học, Lục Trác Phong được nghỉ phép về thăm bà Từ, nhưng là ngày nghỉ không nhiều, anh chỉ có thể ở lại ba ngày.
Đêm trước khi đi, Minh Chúc ở chỗ bà Từ lề mà lề mề đến mười giờ tối, bà Từ đã đi ngủ còn không chịu về. Trong lòng cô có chứa tâm sự, lại không biết làm thế nào để nói với anh, chủ yếu là thẹn thùng. Lục Trác Phong đứng ngoài cửa viện, hút xong một điếu thuốc quay người lại nhìn cô. Tiểu cô nương mặc sườn xám màu trắng cắt may vừa vặn, vòng eo tinh tế, hai chân thẳng tắp trắng như tuyết như ẩn như hiện phía dưới đường xẻ tà, cô đứng tựa vào cửa, nhìn qua có chút phong tình.
Đương nhiên, trên đùi hiện mấy nốt đỏ do bị muỗi cắn, anh hững hờ dời ánh mắt, cười khẽ hỏi: “Sao còn chưa về, đứng đây làm mồi cho muỗi à?”
Minh Chúc bị cắn rất dã man, không nhịn được muốn đưa tay xuống gãi, nhưng vì anh đang ở đây, nên cô chỉ giật giật chân: “Anh gấp cái gì, ở đây trò chuyện tâm sự tí thôi..”
“Muốn trò chuyện cái gì?”
Anh cười nhẹ, trực tiếp đi đến bên cửa ngồi xuống.
Minh Chúc nghĩ nghĩ, vuốt lại làn váy rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Lục Trác Phong liếc mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên đứng lên.
Một lát sau, anh quay trờ lại, trong tay cầm nhang muỗi bước tới đặt bên cạnh chân cô. Nhịp tim Minh Chúc đập loạn nửa nhịp, ngơ ngác nhìn người đàn ông có vẻ ngoài sắc bén, quên bằng việc trả lời câu hỏi của anh. Lục Trác Phong cũng không thèm để ý đến cô, ngắt lấy một cọng cỏ trong chậu hoa bên cửa cắn vào miệng rồi quay đầu nhìn cô, cằm khẽ đung đưa: “Không phải em muốn nói chuyện phiếm sao? Tại sao bây giờ lại không nói gì.”
Minh Chúc lấy lại tinh thần, mấp máy môi, hỏi câu được câu mất: “Anh Lục, anh toàn thời gian đều đi làm nhiệm vụ, vậy có thời gian hẹn hò bạn gái không?”
Hai năm trước lúc cô mười bảy tuổi còn gọi anh là anh trai Lục, sau mười tám tuổi liển đổi thành anh Lục.
Đêm khuya hôm đó không hề sáng sủa, chỉ có ánh sao lấp lánh bên trên, Lục Trác Phong dựa vào cạnh cửa, liếc nhìn bầu trời đêm lộng lẫy, cười ra tiếng: “Không hẹn được.”
Minh Chúc mừng thầm, lại cảm thấy anh ấy đẹp trai như vậy, không có khả năng không tìm được bạn gái. Nhưng cô vẫn bình thản theo thứ tự hỏi tiếp: “Vậy làm sao bây giờ? Anh cũng không thể độc thân cả đời nha.”
Anh nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau, cô gái nhỏ mặt mày dần dần đỏ lên, quay mặt cúi đầu nhìn về phía đường vân trên Tô Tú. Ánh mắt Lục Trác Phong đảo qua cô đang đỏ mặt tía tai, sắc mặt hơi trầm xuống, một hồi lâu sau mới dời ánh mắt.
Cúi đầu cười ra tiếng: “Cứ để quốc gia sắp xếp đi.”
Minh Chúc: …..
Phụt —–
Ông chú hàng xóm không nhịn được cười ra tiếng: “Ai da, cái con bé này cũng biết nói đùa thật đấy.”
Minh Chúc cười: “Chính miệng anh Lục nói mà.”
Ông chú hàng xóm: …
Bà ngoại trừng mắt nhìn cô: “Vậy sao con còn chưa tìm bạn trai đi? Đã hai mươi bảy tuổi rồi, không lo lấy chồng thì thành gái lỡ đấy.”
“Bà ngoại, con còn chưa đủ hai mươi lăm tuổi, đừng có tính tuổi mụ được không? Nghe già lắm ạ.” Phụ nữ dù ở thời điểm nào cũng tính toán chi li với tuổi tác, Minh Chúc cũng không ngoại lệ. Cô nói xong thì dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Con cũng đang chờ quốc gia sắp xếp bạn trai cho.”
Lục Trác Phong cười không nổi, híp mắt nhìn cô, mà Minh Chúc đến nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn anh.
Bà ngoại lắc đầu, chỉ coi là cô nói đùa, lại quở trách cô một trận, nói đi nói lại là giục cô mau chóng tìm bạn trai, nhanh chóng kết hôn, “Áo cưới bà đã sớm làm xong, còn ko biết mặc có vừa hay không. Bà sợ nhất là về sau muốn thêu mắt cũng không còn thấy rõ nữa. Hiện tại vẫn còn thêu tốt, cũng không biết đến bao giờ mới thấy con mặc vào đây…”
Những lời này cô nghe đến nhàm tai rồi.
Những người bên ngoài cũng nói thêm vào, nói: “Phụ nữ không thể so sánh với đàn ông, vẫn là nên sớm kết hôn đi.”
Minh Chúc nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Vâng, con tranh thủ năm nay sẽ tìm bạn trai.”
Bà ngoại vui mừng: “Tốt tốt tốt.”
Lúc Trác Phong chậm rãi đem ánh mắt từ trên người cô rút về.
Cơm nước xong xuôi, lại tới cắt bánh kem, rảnh rỗi nên mọi người đều ở lại trong viện nói chuyện phiếm. Náo nhiệt qua đi, cũng phải hơn chín giờ mới tàn tiệc.
Minh Chúc về đến phòng, kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy người đàn ông đứng trên ban công phía đối diện. Tay cô đừng lại, bỗng nhiên cười với anh một cái, cười hết sức là dịu dàng, ngay sau đó lập tức kéo màn cửa che lại kín mít.
Lục Trác Phong nhíu mày, yết hầu khẽ trượt, cảm thấy như tim bị cào nhẹ một phát.
Minh Chúc dựa vào cửa sổ nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, lại có chút ảo não. Cô cùng anh đều không nói chuyện được mấy câu, cũng không biết anh khi nào thì đi, trở về bộ đội thì đi đến đơn vị nào. Bỗng nhiên thoáng thấy thùng giấy hình chữ nhật ở sát góc tường, cô do dự một chút, đi qua kéo ra ngoài, lấy ra từ bên trong bộ Tô Tú được coi là xấu nhất phường thêu.
Đây là đồ mà cô thêu năm mười tám tuổi.
Bà ngoại là lão tú nương nổi danh, tác phẩm nổi danh đều được đem đi triển lãm qua, hiện tại tuy khó cầu thêu một lần, những cũng dạy ra không ít học trò để kế thừa tay nghề. Mẹ của cô cũng học được mấy phần, rồi tới cô. Hàng ngày cô không quá ưa thích việc thêu thùa. Khi còn bé có học qua thư pháp, học qua dương cầm, khiêu vũ, nhưng với thể loại chăm chú từng đường kím mũi chỉ này lại học không thông.
Tô Tú chia ra thêu một mặt, thêu hai mặt, thêu bằng, loạn châm thêu cùng nhìều kỹ thuật khác. Lúc làm món đồ này cô cũng chỉ biết thêu một mặt, đến lúc đó mới theo bà ngoại học thêu hai mặt. Hơn nữa, thêu thứ này đòi hỏi phải cực kì kiên nhẫn, tỉ mỉ. Cực khổ thêu hơn một năm, đến kì nghỉ hè năm nhất đại học mới hoàn thành.
Nhưng vẫn là không đẹp, đường thêu trên sợi tơ không được đều nhau, các mối nối nhìn kĩ một chút là có thể nhìn ra được. Về sau cô dần dần thêu tốt hơn, có thể thêu thêm được một số đồ khác, nhưng chỉ có bộ này là đặc biệt nhất.
Lúc cô mười tám tuổi học theo những cô nương ngày xưa tự thêu đồ cưới cho mình.
Ngày thứ hai, Minh Chúc thay bộ sườn xám màu xanh nhạt, tóc dài rối tung, ngồi trên giường gọi điện cho nhân viên chuyển phát nhanh, bảo anh ta đến nhà lấy hàng.
Nhân viên chuyển phát nhanh nói: “Xe ba bánh của tôi bị hỏng, còn chưa sửa xong. Có khả năng chạng vạng tối mới có thể đi thu. Buổi chiều xe đến rồi, đồ thì có thể ngày mai chuyển đi. Từ chỗ cô đem đến đây có được không?”
Minh Chúc gọi điện xong. Thời điểm giữa trưa ánh năng rất tốt, cô kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống, trông thấy cửa viện sát vách, bà Từ ngồi trên ghế, đang chỉ vào mấy cái cây cỏ cùng Lục Trác Phong nói chuyện.
Đang muốn kéo màn cửa lên, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén chuẩn xác bắt được cô.
Thoáng thấy nút thắt tinh xảo trên cần cổ trắng nõn, đầu mày anh nhíu lại, vẫn là không sửa được cái tính cuồng sườn xám.
Minh Chúc lại cười thoải mái, kéo màn cửa sổ ra, giả bộ như mình thật sự đang kéo màn cửa. Sau đó cô quay người, ôm cái thùng giấy kia xuống lầu.
Thật ra cái thùng cũng không lớn, kích thước cỡ 50cm*80cm nhưng lại hơi nặng, bởi vì lúc ấy cô đã dùng gỗ cây lê tốt nhất để làm. Cô đem thùng giấy thả xuống bên cạnh chân, tay ôm lấy, lúc bước đi, đôi chân dài như ẩn như hiện.
Bà ngoại vừa nhìn thấy, liền không nhịn được nhíu mày, nhìn chằm chằm chân nàng nhắc nhở: “Bà nói con cái sườn xám này xẻ tà cao quá đi, chân cẳng đều lộ hết…”
“Con đi gửi ít đồ, một lát nữa sẽ về.”
Minh Chúc cười cong nói, xem nhẹ lời bà ngoại, ôm thùng đồ đi ra khỏi viện.
“Haizz cái con bé này, nói con con cũng không nghe, về sau về già …” Bà ngoại trừng mắt với bóng lưng của cô, cũng không biết là cô không hề nghe được.
Công ty chuyển phát nhanh cũng không xa lắm, khoảng mấy trăm mét. Minh Chúc ôm thùng đồ, đi được một đoạn thì tay có chút đau, đang tính đổi tay —
Trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng
Tim cô nhảy lên một phát, quay đầu nhìn lại.
Lục Trác Phong dễ dàng cầm thùng đồ lên, giữ bên eo, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt liếc qua bộ sườn sám cô đang mặc trên người. Quả nhiên là trưởng thành, sườn xám xẻ tà cũng cao lên mấy tấc.
Anh lãnh đạm mở miệng: “Tại sao không gọi nhân viên chuyển phát nhanh đến thu?”
Minh Chúc vuốt vuốt mấy đầu ngón tay, thấp giọng nói: “Nhân viên chuyển phát nhanh nói xe hỏng.”
Lục Trác Phong lại không nói gì, cầm thùng đổ đi thẳng về phía trước.
Minh Chúc đi theo phía sau, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, đột nhiên nói: “Lục Trác Phong.”
Lục Trác Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn, cô hiếm khi nào gọi thẳng tên anh, một bên khoé miệng nâng lên: “Ừ?”
Mình Chúc chỉ chỉ đồ vật trên tay anh: “Thứ anh đang cầm, là đồ cưới của em.”
- Hết Chương 2-