Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 1: Quyển 1: Năm Tháng Nhu Tình




Ngày 28 tháng 4 năm 2018



Thành Bắc tháng tư có tuyết rơi, nhiệt độ đột ngột xuống thấp.



Trong sự bấp bênh đó, Minh Chúc miễn cưỡng che kín áo khoác, vội vàng đi ngang qua phòng thu phát chuyển phát nhanh của cư xá, ông chủ nhìn thấy vội kêu lên: “Minh tiểu thư, cô có chuyển phát nhanh này!”



Cô dừng chân, vội vàng quay trở lại phòng thu phát, cầm lấy đồ chuyển phát nhanh, rồi nói cám ơn.



Về đến nhà, nhìn qua hoá đơn bên trên hộp chuyển phát nhanh, cô liền đoán được món đồ bên trong, là bà ngoại gửi sườn xám đến cho cô. Bà ngoại nghệ nhân chuyên may sườn xám – lão tú nương của vùng sông nước Giang Nam. Tô Tú là một bộ môn nghệ thuật cần sự tinh tế và dịu dàng, mỗi một đường kim mũi chỉ thêu ra đều là tuyệt phẩm. Bà ngoại từ nhỏ đã bắt đầu học nghề, cứ thế một khi thêu liền thêu cả một đời.



Cô mở hộp chuyển phát nhanh, từ bên trong hộp quà cầm lên cái sườn xám giũ ra nhìn, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, thật sự là rất đẹp.



Hệ thống sưởi đã sớm tắt, trong phòng đã lạnh buốt từ lâu, vào lúc cô đang do dự có nên đi thử sườn xám một lần ngay bây giờ không, thì điện thoại di động vang lên.



Là Đường hinh gọi tới: “Cậu đã nhận được sườn xám chưa?”



“Nhận được rồi.”



“Sườn xám này là tớ cố ý nhờ Lâm sư phó cắt may, rồi cầm đi cho bà ngoại cậu chỉnh sửa. Bà ngoại cậu lại nói thẳng sườn xám xẻ tà quá cao, đùi đều lộ hết, đặc biệt không đồng ý.” Đường Hinh cười đến là vui vẻ: “Haizz, nếu không phải do tớ ngăn cản, bà đại khái có thể giúp cậu khâu lên mấy tấc.”



Minh Chúc không nhịn được sự vui vẻ: “May là không khâu thêm, đỡ mắc công mình phải tự cắt bỏ.”



Bà ngoại luôn trách cô mặc sườn xám không phân biệt thời tiết, về sau tuổi già có thể bị thấp khớp, mỗi lần gửi sườn xám cho cô đều may thêm mấy tấc vào đường xẻ tà. Minh Chúc muốn nói may thêm tạo khe hở phía trên sẽ xấu, nhưng lại sợ bà ngoại nhắc tới, chỉ có thể tự mình len lén cắt bỏ đường chỉ, không để cho bà ngoại biết.



Đường Hinh cười nói: “Mình xem tin tức thấy nói thành Bắc đang có mưa tuyết, đang lạnh không? Bộ sườn xám kia của cậu không biết khi nào mới có thể mặc được.”



“Mình đang chết rét rồi, không thấy trên mạng nói sao? Chịu đựng mãi mới qua mùa đông, lại sắp chết cóng ở mùa xuân.”



Đường Hinh ở đầu dây bên kia cười hinh hích: “Bọn tớ mùa đông qua năm sau mới lại trở về.”



Minh Chúc nhìn sườn xám màu trắng trên tay, cổ áo bên trên là đường may tinh tế, đường vân tinh xảo đẹp đẽ, đầu ngón tay không nhịn được lại nhẹ nhàng mơn trớn. Dường như chợt nhớ ra cái gì đó, lại buông xuống: “Cuối tháng mình muốn trở về một chuyến.”



“Trở về làm gì?” Đường Hinh hiếu kì.



“Trở về thăm bà ngoại.”



“…Vậy sao lần trước cậu không về chung cùng với mình? Mình hiện giờ đang chuẩn bị quay lại rồi.” Đường Hinh im lặng, hai người là bạn cùng học cấp ba, mấy hôm trước cô rủ hai người cùng trở về, Minh Chúc nói có việc bận.



Minh Chúc cởi áo khoác, lấy áo ngủ chuẩn bị tắm nước nóng, ấm ấm áp áp suy nghĩ kịch bản, cô trấn an nói: “Đây là do thời gian không trùng hợp mà, dù sao cậu cũng sớm quay lại, đến lúc đó rồi nói sau.”



Sau cuộc nói chuyện điện thoại, Minh Chúc đi tắm nước nóng, vẫn là không kiềm được đi thử bộ sườn xám kia.



Cô đứng trước gương dạo qua một vòng, hài lòng thở dài.



“Đẹp, thật là đẹp.”



Ngày Đường Hinh trở về, Minh Chúc lái xe đi đón, đón được người đã là năm giờ chiều.



Buổi tối các cô còn phải dự tiệc.



Đường Hinh ngồi vào ghế phụ lái, nhìn về phía Minh Chúc: “Khương đạo* hẹn mấy giờ vậy?”



*đạo diễn họ Khương



“Sáu giờ rưỡi.”



Minh Chúc cài dây an toàn, lái xe ra ngoài, hiện tại hẳn đang là giờ cao điểm, có thể bị muộn nên cô có chút gấp gáp.



Quan niệm về thời gian của Đường Hinh không mạnh được như vậy, ngược lại vô cùng ung dung bình tĩnh: “Haizz, thật ra mình muốn ăn lẩu.”



Minh Chúc đánh tay lái, vượt qua một chiếc xe, có chút hờ hững nói: “Để hôm khác đi đi, hôm nay không được, không chừng lát nữa lại nhân tiện có cuộc họp.”



….



Bữa tiệc chỉ là phụ, việc chính chủ yếu là cuộc họp giới thiệu bộ phim mới . Đây là một bộ phim về đề tạì quân sự, mặc dù có sự giúp đỡ, tư vấn của bộ công an cùng quân đội, quá trình sáng tác vẫn không hề đơn giản. Đường Hinh am hiểu viết kịch bản dành cho nữ giới, mà Minh Chúc – mỹ nhân Giang Nam bề ngoài ôn nhu như nước – lại chuyên viết về đề tài con người cứng rắn, xây dựng hình tượng nam chính tính cách từng người đều là thẳng thắn cương nghị như sắt đá, chỉ thiếu duy nhất một tia nhu tình, cho nên nhà đầu tư mới có ý nghĩ mời Đường Hinh đến bổ sung, cùng tham dự sáng tác kịch bản.



Hai người tới nhà hàng, quả nhiên là trễ hai mươi phút, những người khác đã tới đông đủ. Cũng may, Khương Minh đạo diễn cùng các nhà đầu tư đều không để ý, tươi cười chào hỏi tiếp đón hai người ngồi xuống: “Trên đường bị kẹt xe?”



Đường Hinh vội nói: “ Vâng, đường khá đông ạ.”



Mọi người cười cười, vừa ăn vừa nói chuyện, phần lớn là nói về tiến độ kịch bản, bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, Khương đạo nói: “Tháng sau có khả năng mọi người cẩn chuẩn bị một chút, tiến vào đơn vị bộ đội trải nghiệm thực tế, sưu tầm tài liệu …”



Mọi người đều sửng sốt, Đường Hinh trực tiếp hỏi thằng: “Sẽ không bắt chúng tôi đi huấn luyện đó chứ?”



Khương đạo ho khan: “Chắc là không cần, chủ yếu là vì tính chân thực, mọi người đi quan sát thực tế, học tập một chút lý luận tri thức.”



Đường Hinh: …..



Cái gì gọi là “Chắc là.”



Khương đạo nhìn về phía Minh Chúc, giọng nói thay đổi: “Minh Chúc hiểu rất rõ sinh hoạt trong quân ngũ nhỉ?”



Những người quen thuộc với Minh Chúc cũng biết chút ít về gia cảnh của cô, không nói cha cô có chức vị, anh của cô cũng thuộc bộ đội đặc chủng không quân, hình như còn là quân hàm Thượng Uý. Từ nhỏ đã tiếp xúc với quân đội, mưa dầm thấm đất, cũng khó trách cô viết đề tài quân lữ lại tốt như vậy.



Minh Chúc vừa để đũa xuống, khoé miệng thấp thoáng ý cười: “Cũng tạm được thôi, thật ra tôi cũng ít khi đến đó.”



Từ lúc cô còn bé, cha của cô cũng chưa được điều nhiệm tới thành Bắc, đều ở tại Tô Châu, ngoại trừ đi học ở nội thành, phần lớn thời gian cô đều ở cùng bà ngoại ở trấn trên. Thằng đến khi cô học cấp hai, cha cô mới được thuyên chuyển công tác, thế nhưng cô vẫn ở với bà ngoại, thẳng đến khi lên đại học mới đến thành Bắc. Ở trong đại viện mấy năm, trong nhà lại có hai vị quân nhân, quả thật có chút ảnh hưởng đến khiếu thẩm mỹ cũng như yêu thích của cô đối với người khác giới.



Nhưng, ảnh hưởng lớn nhất đến cô không phải là bọn họ.



Là ….. một người đàn ông thân thiết có tính tình vừa tệ vừa cứng nhắc.



Hết lần này tới lần khác cô bị ma quỷ ám ảnh, mười mấy tuổi đã có ý nghĩ gả cho người kia.



“Nhưng những kịch bản lúc trước cô viết rất tốt, cảm giác đặc biệt chân thực.” Có người khen cô một câu.




“Cảm giác quả thực không tệ.”



Khương đạo khó có khi khen người khác, chủ yếu là vì thấy Minh Chúc còn trẻ, lĩnh ngộ lại tốt, là nhân tài hiếm mà có được.



Minh chúc phục hồi lại tinh thần, đối với dạng tán dương này mỉm cười đáp lại như đã thành thói quen.



………



Chạng vạng tối ngày 27 tháng 4, Minh Chúc trở lại Tô Châu.



Cô không thông báo cho người trong nhà đến đón, chỉ phải bắt chiếc xe trở lại trấn trên, lái xe đối với đường phố làng thêu hiển nhiên rất quen thuộc, nói “phường thêu Hán Quân” liền biết rõ, đậu xe chuẩn xác ngay sân trước, còn không quên thì thầm vài câu: “Ôi, Lưu Hán Quân tuổi cao, rất ít khi nhận việc, nếu cô nương tìm thợ thêu khác trong phường thì còn được, nếu là tìm bà ấy thì không mời được đâu, có tiền cũng không mời nổi.”



Lưu Hán Quân là danh tự của bà ngoại, Minh Chúc cười thành tiếng: “Mời được chứ, cháu là cháu ngoại của bà mà.”



Tài xế vừa nghe câu ấy liền bày ra bộ mặt “thì ra là thế.”



Minh Chúc xách hành lý xuống xe, trông thấy cửa viện sát vách sân đang mở, viên gạch xanh ngoài cửa tràn đầy xác pháo, đỏ đỏ hồng hồng rơi đầy dưới đất, cô dừng tại cổng nghe ngóng một hồi, cũng không nghe ra được gì. Cô mất mát cúi đầu đang muốn quay người.



……



“Tiểu Lục hiện tại đã được thăng chức đi? Hình như đã hai năm rồi không gặp cháu”



Cô bỗng nhiên đứng hình tại chỗ, nhịp tim đạp như sấm, lỗ tai dựng thẳng.



“Không có ạ, vẫn là Thượng Uý, hai năm trước cháu có ghé qua, nhưng không gặp bác.”



Tiếng nói người kia vang lên chậm rãi mà mạnh mẽ, xuyên qua màng nhĩ, đâm vào tim gan lòng phổi của người nghe. Phản ứng đầu tiên của Minh Chúc là — Cuối cùng cũng để cho tôi phải gặp lại.



Phản ứng thứ hai là —-



Nguyên nhân mấy năm nay cô không gặp anh, không phải do anh chưa từng trở về, mà căn bản là do hai người không về cũng thời điểm, hoặc nói chính xác hơn anh chỉ về những lúc cô không thể có mặt.




“Ồ, ra là thế, bác còn tưởng là cháu không đến đây.”



“Tiểu Lục hắn coi bà Từ như bà ruột, mỗi năm nghỉ phép đều đến.”



“Việc nên làm mà” Người kia nói.



Minh Chúc kiềm chế xúc động đi lên phía trước, nghe một phút, mím chặt môi, quay người đi vào phường thêu Hán Quân, đụng phải bà ngoại ở cửa ra vào. Bà ngoại vừa nhìn thấy cô, vừa mừng vừa sợ: “Ôi đứa nhỏ này, con trờ về sao lại không báo cho ta một tiếng!”



“Cho bà niềm vui bất ngờ ạ.” Minh Chúc cười trừ kéo tay bà.



Bà ngoại bắt lấy tay cô, dò xét từ trên xuống dưới, thấy nàng ngoan ngoãn mặc áo dài quần dài mới vui mừng nói: “Hai ngày này trên trấn trở lạnh, may mắn là con không mặc cái bộ sườn xám kia.”



Cũng không biết nha đầu này có chuyện gì, từ nhỏ đã không thích váy công chúa, chỉ thích sườn xám. Còn ít tuổi đã biết nũng nịu để bà làm cho, cấp ba vừa thi xong, vừa đến kì nghỉ không cần mặc đồng phục liền lấy sườn xám mặc vào.



Minh Chúc cười, thầm nghĩ ngày mai rồi sẽ mặc.



Sát vách là đại thọ của bà Từ tám mươi tuổi, bạn bè thân thích đều đến chỗ bà chúc thọ, bà ngoại là cũng đang muốn sang, lại gặp Minh Chúc trờ về, khẳng định muốn kéo cô cùng đi, bà thúc giục: “Con đem hành lý để trong nhà, rồi cùng bà sang đó ăn cơm.”



Minh Chúc cười: “Dạ, bà đợi con một chút.”



Cô đem hành lý đi cất, lại đi vào phòng vệ sinh rửa tay, soi gương tô thêm son, nhẹ nhàng cong lên khoé miệng. Cô gái trong gương có đôi mắt như sóng, dịu dàng xinh đẹp. Hít một hơi thật sâu rồi mời bước ra ngoài, kéo tay bà ngoại đi ra cửa viện.



Ở nhà bên cạnh, một đám người vây quanh ở lầu nhỏ trước phòng nội viện, bà Từ ngồi ở chính giữa, mọi người vây xung quanh náo nhiệt.



Minh Chúc bước vào cửa sân, liếc mắt đã thấy người đàn ông đang dựa vào cây cột cúi đầu nói chuyện với bà Từ. Trong nội viện ánh đèn hơi tối, che đậy khuôn mặt sắc bén của anh, hàm dưới góc cạnh rõ ràng, nhìn qua lại lộ ra vẻ đẹp. Anh mặc áo jacket màu đen, bên trong hẳn là áo quân dụng, quần đen, ủng chiến, hoàn toàn là dáng vẻ cứng rắn lưu loát như trước đây.



Đã lâu không gặp anh, cô thầm hoảng hốt trong lòng.



Có người trông thấy cô liền kêu lên: “Ôi, Minh Chúc đã về rồi!”



Anh bỗng nhiên ngừng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn qua, chạm phải ánh mắt của cô hơi híp mắt lại, yên lặng nhìn cô chằm chằm.



Minh Chúc đè ép nhịp tim đang đập như trống, chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía bà Từ nói ngọt: “Chúc bà Từ sinh nhật vui vẻ.”



Bà Từ cười híp mắt: “Ôi cám ơn con nhé, càng lớn càng xinh đẹp ra rồi.”



Trong tay Minh Chúc là một món quà, đi qua hướng bà Từ ngồi xuống, đặt trên đầu gối của bà: “Tặng bà ạ, bà ngoại cũng có, hai người mỗi người một phần.”



Cũng không phải đồ vậy gì quý giá, sợ hai cụ lại kêu lãng phí.



Bà Từ cũng đã lâu không được vui vẻ như vậy, cười đến mặt mũi tràn đầy từ ái: “Ôi, năm nay Tiểu Lục tới, con cũng vừa đúng lúc trở về, chỗ này của bà thật sự đã lâu không có náo nhiệt như vậy.”



Lục Trác Phong rủ mắt xuống thấy dáng ngồi xổm ở chân bên cạnh bà Từ của cô gái nhỏ, mặt trắng nõn như tuyết, tóc đen mềm mại hơi rối ở đầu vai. Trái lại so với trước kia lại nhiều hơn ý vị của phụ nữ, chỉ là không còn yêu thích mặc sườn xám?



Trước kia cô thích mặc các loại sườn xám, lộ ra hai bắp chân trắng nõn tinh tế, trời lạnh cũng không sợ bị cảm.



Mỗi lần như thế đều bị anh dạy dỗ một trận cô mới bằng lòng trở về nhà thay quần áo.



“Đồ ăn đã chuẩn bị xong. Mọi người ra trước dùng bữa.” Có người kêu lên, là đầu bếp nữ được đặc biệt mời đến.



Trong phòng khách bày hai cái bàn, đồ ăn đã lên đủ, mọi người nói một tiếng, nhao nhao ngồi xuống. Minh Chúc đỡ bà ngoại ngồi xuống chỗ, liếc mắt thoáng nhìn lại ngồi kế bên anh ấy. Nhìn đi nhìn lại, chỗ ngồi cũng đã vừa đầy,



Bà ngoại nhìn Lục Trác Phong cười hỏi: “Con cùng Tiểu Lục có phải là rất lâu rồi chưa gặp?”



Lục Trác Phong mím chặt môi, trầm mặc hai giây, nhàn nhạt nói: “Dạ, đúng là đã lâu không gặp. Bốn năm năm rồi.”



Minh Chúc: “Hừ.”



Lục Trác Phong: ……



- Hết Chương 1-