Chỉ Cần Anh Bình An

Chương 9: Mây của trời cứ để gió cuốn đi




Một tuần sau...

Buổi học trôi qua rất nhanh...

Đám học sinh hí hửng nối đuôi nhau ra về. Bảo An kéo tay Tố Linh, chưng ra bộ mặt đáng thương.

"Năn nỉ cậu mà!"

"Mình không đi đâu!"

"Linh Linh yêu dấu!"

"Chậc! Cậu thật sự muốn đi như vậy sao?"

"Ừm! Văn Thành cũng đến đó."

Tố Linh bất lực thở dài. Cô bạn thân này đúng là bị cậu bạn lớp bên hớp hồn rồi. Gặp nhau lần đầu tiên đã cảm nắng người ta, ôm tương tư ngẩn ngơ lặng lẽ nhìn từ xa. Haizzz! Đúng là...

"Được rồi! Cậu mà lắc nữa là cái tay mình rớt thật đó."

"Đi nha!"

"Ừm!"

Chả là hôm nay, trường tổ chức giải bóng rổ cho các chi đội trong toàn trường. Mỗi lớp sẽ chọn ra một số tuyển thủ giỏi nhất để tham gia thi đấu giao lưu với các lớp khác. Buổi thi đấu sẽ diễn ra vào ba giờ chiều ngày hôm nay.

Tố Linh thở dài, đứng dậy đi theo Bảo An. Thật ra thì hôm nay cô cảm thấy không khoẻ cho lắm. Nhưng vì tình bạ thân hơn một năm nay, cô đành phải lê cái thân tàn để đi cùng cô ấy. Bạn bè tốt chính là vậy đó.

"Bảo An à! Ừm... mình về nhà thay quần áo đã, hai giờ chiều mình đợi cậu trước cổng trường."

"Được! Cậu nhất định phải đến đó."

"Mình sẽ đến! Tạm biệt."



"Tạm biệt!"

Chia tay Bảo An trước cổng trường, cô nở nụ cười nhạt, một mình lặng lẽ đi về nhà. Đoạn đường hôm nay chẳng có gì thay đổi, nếu có thì chính là chẳng còn anh đi cùng cô nữa rồi. Không có anh, đường về nhà giống như là xa hơn.

Dàn tigôn hôm nay vẫn đứng đó nhưng chẳng còn vẫy tay chào đón. Đoạn đường vắng lặng không còn anh lại càng thêm buồn. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này thì ngay lúc đầu cô sẽ từ chối. Từ chối rồi thì anh và cô ít nhất vẫn còn có thể làm bạn chứ không đến nỗi như bây giờ, đến cả nhìn nhau cũng không thể.

"Sao lại không đội mũ nữa rồi?"

Một giọng nam trầm ấm vang lên khiến bước chân cô đột ngột dừng lại. Đường Duy Khánh đứng đó, ánh mắt có chút tức giận nhìn chằm chằm vào cô. Tố Linh có chút bất ngờ, cô đi về phía anh rồi nhỏ giọng hỏi.

"Học bá! Sao anh lại ở đây?"

"Anh đợi em."

"Đợi em? Để làm gì?"

"Đưa em về nhà."

Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh. Cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi đội lên cho cô, anh khẽ mỉm cười.

"Đi thôi! Anh đưa em về."

"Vâng!"

Trên dọc đường đi, anh và cô đều chẳng nói được lời nào. Hai người cứ lặng lẽ đi bên nhau như thế, đường về nhà có người đi cùng hình như cũng không còn xa nữa.

Đến trước cổng nhà, cô dừng lại rồi nói với anh.

"Tới nhà em rồi!"

"Không mời anh vào nhà uống ly nước sao?"

"Em..."

"Anh có chuyện này muốn nói với em. Chúng ta vào trong được không?"

Đắn đo một lúc, cô mở cổng rồi mời anh vào nhà.

Đường Duy Khánh vào trong, tỉ mỉ quan sát căn nhà nhỏ của cô. Thân con gái một mình ở trong căn nhà này, cô cũng phải kiên cường và mạnh mẽ lắm.

"Anh ngồi đi."

Cô đi vào bếp, rót nước cho anh rồi mời anh ngồi xuống. Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí bỗng dưng trở nên ngượng ngùng. Cô uống một ngụm nước rồi lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí buồn cười này.

"Anh có chuyện gì muốn nói với em?"

"À... Chuyện là lần trước, anh nghe nói em muốn xin việc làm thêm. Em đã tìm được chưa?"

"Vẫn chưa!"



"Ừm... Chị họ của anh có mở một quán cà phê, đang cần nhân viên part-time. Em có muốn làm thử không?"

Tố Linh im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời anh.

"Làm ở đâu, có xa không ạ?"

"Nếu em muốn làm thì chiều nay kết thúc buổi thi đấu anh sẽ đưa em đi."

"Vâng!"

"Ừm... Anh về trước. Chiều nay gặp lại."

"Vâng! Em sẽ tới."

Tiễn anh ra cổng, cô dịu dàng mỉm cười. Nụ cười đơn thuần không mang bất cứ một cảm xúc nào khác. Đường Duy Khánh nhìn cô, trong lòng cũng liền thấy an tâm.

"Anh về nha."

"Vâng! Tạm biệt."

Bóng người cao lớn đi xa dần rồi khuất bóng. Tố Linh đóng cổng rồi đi vào trong. Nấu cho mình một bát mì tôm, cô ăn vội bữa trưa rồi tranh thủ chợp mắt một chút. Dẫu sao thì cả đêm qua, cô chẳng ngủ được bao nhiêu.

Khép mình chìm vào giấc ngủ, cô lại không biết được, bên ngoài cánh cổng, có một cậu nam sinh đang đứng đó, đôi mắt đượm buồn nhìn vào trong...

Hai giờ chiều...

Trước cổng trường Trung học, Bảo An lo lắng cứ ngóng tới ngóng lui. Nhìn thấy bóng cô từ xa, cô ấy liền vội vã chạy đến.

"Mình còn tưởng là cậu không tới."

"Sao có thể chứ, mình đã hứa với cậu rồi mà."

"Ưm... Mình yêu cậu nhất."

"Thật là yêu nhất sao?"

"À không... Xếp sau Văn Thành của mình nha."

"Hừm... Cậu đó! Bớt mê trai đi nha."

"Biết rồi biết rồi. Đi thôi."

Bảo An khoát tay cô, hí hửng chạy đi.

Hai người đến sân bóng rổ, đã có rất nhiều học sinh ở đây. Bảo An bà Tố Linh chọn cho mình một chỗ đứng dễ quan sát nhất rồi yên vị ở đó.

Từ phía xa, một thân người cao cao đang tiến về phía hai người. Khi người nọ đến gần, cô mới nhận ra đó là Đường Duy Khánh.



"Học bá!"

"Ừm! Anh phiền em một chút được không?"

"Anh cứ nói đi ạ."

"Hôm nay, em làm hậu kỳ cho anh được không?"

Cả đám người xung quanh đều nghe rõ câu anh nói. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Đám học sinh kêu lên một tiếng phấn khích, cũng có không ít người đang trừng mắt ghen tị. Tố Linh nhìn anh, im lặng mãi cũng không biết phải trả lời thế nào. Đường Duy Khánh vẫn đưa chiếc ba lô nhỏ của mình ra chờ đợi cô. Nhìn thấy nụ cười và ánh mắt mong chờ của anh, cô lại không nỡ từ chối.

"Vâng!"

"Cảm ơn em!"

Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đánh gục tất cả đám nữ sinh kia. Cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi đội lên cho cô, anh tiện tay xoa đầu cô một cái rồi liền xoay người chạy đi.

Bảo An nhìn cô với một ánh mắt cực kỳ không có ý tốt. Cô ấy hất vai cô một cái rồi cất tiếng trêu chọc.

"Nè! Hay là cậu..."

"Thôi đi! Mình không xứng với anh ấy đâu."

"Cậu sao ý nhỉ? Mình thấy anh ấy rất thích cậu mà."

"Lục Thiên Vũ cũng từng nói... Rất thích mình..."

Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía bên phải. Cách đó không xa, Lục Thiên Vũ đang mỉm cười dịu dàng với Lạc Thy Thy...

"Bảo An! Cậu biết không, những lời hoa mỹ chỉ có thể nghe chứ không thể tin."

"Tố Linh..."

"Bỏ đi! Mây của trời thì cứ để gió cuốn đi..."