Chỉ Cần Anh Bình An

Chương 10: Đây là cậu tự chọn




Buổi thi đấu diễn ra trong sự reo hò cổ vũ nhiệt tình của tất cả đám học sinh toàn trường. Đáng nói nhất chính là những nữ sinh kia. Bởi lẽ, trong buổi đấu hôm nay, hai nam thần của khối mười một và khối mười hai sẽ đối đầu trực diện. Có nghĩa là Lục Thiên Vũ và Đường Duy Khánh sẽ đối đầu nhau.

Trước khi thi đấu, tất cả các tuyển thủ đều được nghỉ ngơi mười lăm phút để hồi phục thể lực.

Đường Duy Khánh vừa rời sân đã vội chạy về phía Tố Linh. Cô đưa khăn cho anh lau mặt, đưa nước cho anh uống. Tất cả những nữ sinh xung quanh đó đều phải kêu lên vì ngưỡng mộ.

Tố Linh cúi mặt, tránh đi những ánh mắt soi mói đó. Đường Duy Khánh nhìn cô, lại chỉ khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, có một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Ừm... Em đi vệ sinh một lát."

"Ừm! Em đi đi."

Tố Linh đưa lại ba lô cho anh rồi xoay người đi. Như sực nhớ ra điều gì đó, anh vội kéo tay cô lại. Tố Linh nhìn anh, trong đôi mắt là vô vàn dấu chấm hỏi.

"Sao vậy?"

"Em... sẽ quay lại chứ?"

Cô tròn mắt nhìn anh, cái biểu cảm lúng túng ấy khiến cô không nhịn được mà bật cười. Cô khẽ gật đầu rồi trả lời anh.

"Em sẽ quay lại!"

"Anh ở đây đợi em."

"Vâng!"

Anh buông tay cô ra, cô xoay người đi về hướng nhà vệ sinh. Cũng là lúc đó, một dáng người cao cao vội vã đi theo phía sau cô.

Cô đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh thì Lục Thiên Vũ bất ngờ xuất hiện. Anh nắm lấy cổ tay, kéo cô đi ra bãi đất trống phía sau nhà vệ sinh. Tố Linh vội vàng muốn rút tay mình ra, chỉ là cổ tay bị anh nắm quá chặt, chặt đến nỗi xuất hiện một vết lằn đỏ in hằn trên cổ tay.

"Cậu làm cái gì vậy? Buông tay."

Lục Thiên Vũ không trả lời, cũng không buông tay cô. Anh kéo cô đi đến một góc khuất rồi ấn chặt cô vào bức tường sau lưng. Tố Linh còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi nhỏ đã bị anh hôn xuống. Hai cánh tay bị anh ấn lên tường giữ chặt, đôi môi nhỏ lại bị chiếm lấy, cô thật sự không biết phải làm thế nào để thoát được anh.

Hai hàng nước mắt ấm nóng chảy xuống, chạm vào gương mặt điển trai của Lục Thiên Vũ khiến anh phải dừng lại. Rời khỏi môi cô, anh đau lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp ấy.

"Lâm Tố Linh! Chúng ta chỉ mới chia tay không bao lâu, em liền qua lại với Đường Duy Khánh rồi sao?"

"Buông ra!"

"Trả lời anh đi!"

"Cậu có tư cách gì mà bắt tôi phải trả lời?"

Đôi mắt đỏ hoe nhưng dáng vẻ lại vô cùng quật cường đối chọi với ánh mắt sâu thẳm của anh. Câu trả lời của cô lại khiến cho người đối diện đột ngột cảm thấy không thể thở nổi. Anh buông tay cô ra, bàn tay to lớn đưa lên muốn lau đi những giọt nước mắt lấp lánh ấy. Kết quả, cô lại quay mặt tránh đi.

"Tố Linh..."

"Lục Thiên Vũ! Chúng ta đã chia tay rồi, cậu không nhớ sao?"

"Em..."

"Người bắt đầu là cậu, người muốn chia tay cũng là cậu. Từ đầu tới cuối, tôi đều đã làm theo ý cậu. Vậy cho hỏi, Lục thiếu gia, cậu còn muốn gì ở tôi nữa?"

Nơi ngực trái dâng lên một cảm giác chua xót. Lục Thiên Vũ thật sự không dám đối diện với cô gái nhỏ này nữa rồi. Cô nói đúng, người muốn chia tay là anh... nhưng tại sao... người hối tiếc, người đau lòng cũng lại là anh?

"Cậu đã có người mới, vậy thì hãy toàn tâm toàn ý mà đối tốt với người ta đi. Đừng bao giờ quản chuyện riêng tư của tôi nữa. Tôi và cậu, sau này tốt nhất vẫn là không nên gặp nhau."

Nói rồi, cô liền rời đi. Lục Thiên Vũ đứng đó, ánh mắt nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô mà cảm thấy thế giới trước mắt mình hoàn toàn sụp đổ. Cô ấy đi rồi, đi xa thật rồi...

Lâm Tố Linh trở lại sân bóng. Đường Duy Khánh đứng đó, vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô. Nhìn thấy cô tới, anh liền dịu dàng nở nụ cười.

"Em về rồi!"

"Vâng!"

"Tố Linh! Mắt em..."

Anh nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe. Vương lại trên mí mắt, vẫn còn lấp lánh vài giọt nước. Cô khóc sao? Nhưng lí do là gì?

"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không! Chắc là bụi bay vào mắt thôi."

"Tố Linh..."

"Học bá! Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức, anh nhất định phải thắng đó."

"Được!"

Anh có lẽ đã đoán được lí do. Chắc chắn chỉ có người đó mới có thể làm cho cô khóc mà thôi. Đưa tay lên xoa xoa đầu cô, anh nhìn cô với ánh mắt kiên định.

"Còn nhớ không? Anh đã từng nói, nếu như có một ngày em không hạnh phúc, quay đầu lại phía sau, anh vẫn chờ em."

"Học bá!"

"Đừng lo! Món nợ này, anh sẽ đòi lại cho em."

"Được!"

Nắng chiều tà soi bóng hai người trên mặt đất. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc anh. Khoảnh khắc đó, không gian xung quanh lại giống như chỉ còn tồn tại lại mỗi mình anh và cô mà thôi.

Tiếng còi vang lên inh ỏi, trận đấu cuối cùng sắp sửa bắt đầu. Đường Duy Khánh nhẹ nhàng chạm tay lên má cô một cái rồi vội vàng ra sân.

Tiếng reo hò cổ vũ không ngớt, trên sân bóng, hai kẻ nổi bật nhất đang đứng đối diện nhau. Đường Duy Khánh nhìn Lục Thiên Vũ, anh nhỏ giọng nói với ngữ điệu tức giận.

"Tôi đã từng nói, nếu như cậu để cô ấy chịu tổn thương thì tôi nhất định sẽ mang cô ấy đi. Lục Thiên Vũ, đây là cậu tự chọn."

"Nếu cậu có bản lĩnh thì cứ thử xem. Thứ tôi chưa buông thì đừng ai có ý nghĩ muốn cướp lấy."

"Được! Vậy thì thử xem."