Sương Hàn có chút giật mình, cổ họng đăng đắng, thanh âm kia đột ngột dừng hẳn. Chỉ còn lại tiếng mưa rơi nặng hạt, cô ngoái đầu lại, trong màn đêm u tối. Sương Hàn mơ hồ nhìn ra một bóng người, dáng người cao lớn mệt mỏi khuỵa xuống nền đường, mặc sơ mi sắc đen.
Cô không nhìn ra những gì trước mắt, mọi thứ cứ mơ hồ hệt như một giấc mộng.
Sương Hàn nắm chặt lấy cán dù, bất giác lùi người lại, tóc cô buông xõa, rũ rượi ẩm ướt. Cảm thấy tiếng mưa ngày càng nặng hơn, cứ uyển chuyển lọt vào tai Sương Hàn, cô vẫn có thể mơ hồ nhìn ra những thứ trước mắt, nhất là trong khoảng cách gần.
Người này dựa lưng lên tường, thân không động, không có một thanh âm nào được xuất hiện trong không gian. Sương Hàn chầm chậm, khẽ di chuyển rồi đứng dậy, muốn rời đi thật nhanh chóng.
Đầu óc cô trống rỗng, quay cuồng trong mơ hồ, Sương Hàn đặt lên áp sát lên tường, dựa vào đấy mà đi.
Mưa giông kéo đến, trên đỉnh đầu là sấm vang một khoảng trời, cô bỗng khựng lại. Tay nắm chặt lấy cán dù hơn một chút, xoay gót đi về phía lúc này, ngõ tối không lấy chút ánh sáng, Sương Hàn nhấc từng bước nặng nề đi về phía người lúc nãy.
Trời mưa to gió lớn, không khí về đêm lại càng thấp, sợ rằng người này sẽ không chịu nổi.
Cô khom lưng, tay run run vỗ mạnh lên vai người đang dựa lưng lên tường, giọng nói đủ to:
"Cậu... gì ơi."
Sương Hàn khi ở khoảng cách gần, nhận ra trên thân thể người này phẳng phất một mùi rượu, hòa lẫn với một hương nhàn nhạt mát mát, rất giống lá bạc hà. Cô vung tay, đập mạnh vào vai người này.
Giọng nói khàn ấm:
"Cậu... gì ơi, đừng ngủ ở... đây."
"Ốm... chết đấy."
Không động, đáp lại chỉ có tiếng mưa ngày một nặng, Sương Hàn vò đầu bứt tóc. Nhìn qua người này còn to hơn cô gấp mấy lần, Sương Hàn tự biết mình đứng còn không vững, nói gì đến khoác vai bá cổ, bế người ta đi lại càng không thể.
Thân thể cô cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống nền đường ướt, Sương Hàn cầm chặt lấy cán dù, nghiêng ô về phía người đang không động đậy kia. Mi mắt cô nặng trĩu, đáy mắt tối dần, tâm trí mơ màng.
Rất muốn ngủ.
Sương Hàn ngồi dưới cơn mưa tầm tã, người cô đã ướt giờ lại ướt thêm, Sương Hàn đặt ô lên người này, mắt nhắm mắt mở nói:
"Được rồi... đợi... tôi gọi người... tới giúp."
Đình Xuyên trong mơ hồ, nghe ra vài lời đang hòa vào tiếng mưa, mi mắt anh khẽ động. Không mở nổi mắt, tựa hồ bị đè bởi thứ gì đó rất nặng, cổ họng khô rát do rượu mạnh. Đình Xuyên cảm thấy lạnh, môi mắt phù quang khép hờ, chân mày đen khẽ cau lại.
Môi mỏng khẽ mấp máy, nói không ra lời nào, cô vừa đứng dậy, định rằng sẽ đi gọi người tới giúp. Nào ngờ lại bị một bàn tay kéo lại, lực mạnh khiến Sương Hàn bất ngờ, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Lúc hoàn hồn thì đã nhận ra mình đang ngồi gọn trong lòng người này, anh cảm thấy rất lạnh, vòng tay ôm trọn cả tay lẫn eo Sương Hàn. Đình Xuyên buồn ngủ, anh gục mặt trên vai trắng mảnh mai, mùi hương thơm nhàn nhạt hòa cùng rượu vang nồng, Đình Xuyên đều có thể cảm nhận rõ.
Mi mắt rũ xuống, anh chìm vào mộng.
Đình Xuyên thì ngủ, còn cô thì không, Sương Hàn vật vã cố gắng thoát khỏi cái vòng tay của kẻ lạ mặt này. Nhưng không sao thoát ra được, cô cúi đầu, dùng răng trắng cắn chặt lên da thịt anh, vết cắn in thành dấu răng rõ ràng.
Vậy mà Đình Xuyên lại chỉ khẽ động, còn dụi dụi lên vai Sương Hàn, rồi lại chìm vào mộng.
Anh ngủ không biết trời trăng mây đất gì.
Cô cắn lấy cánh môi, rơi vào hố sâu bất lực, giọng nói run run khẽ vang trong tiếng mưa:
"Tại sao chứ, tại sao mọi thứ cứ dồn dập ập đến thế này?"
"Tại sao?"
Đầu tiên, Sương Hàn bận rộn chuẩn bị cho kỉ niệm mười tám năm quen nhau với bạn trai đến quên ăn, rồi lại nhận được lời từ chối vì bận việc của anh ta, sau đó bắt gặp bạn trai mười tám năm dan díu bên ngoài với người phụ nữ khác. Rồi bây giờ thì sao, cả người đều ướt, nhếch nhác đến thảm hại, bị một kẻ lạ mặt ôm đến mức không thoát ra nổi.
Chưa đủ đau đớn hay sao mà còn để cô gặp thêm chuyện này nữa?
Sương Hàn cúi mặt, mọi cảm xúc ấm ức lại tuôn trào, cô lặng lẽ rơi lệ. Lệ rơi tựa tuyết sương đọng lại nơi cánh hoa, mười tám năm. Vậy mà lại chỉ kết thúc trong một ngày, Sương Hàn nói không đau là nói dối, cô đau đến thấu xương.
Từng đoạn ký ức khi xưa lại ùa về, ngày mà Sương Hàn gặp Tư Hàm.
Mở đầu cho một mối tình, cũng là một ngày mưa, kết thúc cũng là một ngày mưa.
Giọng nói cô uất ghẹn:
"Không phải từng hứa từng thề bên nhau suốt đời sao? Nói dối, tất cả đều là dối trá."
Chìm trong mớ cảm xúc tiêu cực, đau buồn của bản thân, Sương Hàn dặn lòng:
[Chỉ... một lần nữa thôi, chỉ một lần rơi lệ cuối cùng vì anh ta.]
[Đúng vậy, chỉ một lần... cuối cùng.]
Bên tai cô là tiếng thở đều, hơi ấm phả lên áo len mềm mại nơi bả vai, Đình Xuyên trong mơ hồ, giọng nói anh khàn trầm, nhưng lại rất ấm, đều khiến người nghe cảm thấy dễ chịu vang lên:
"Buồn... nôn..."
Tiếng mưa to đến mức có thể lấn át đi bất cứ thanh âm nào, giọng nói Đình Xuyên rất nhỏ, uyển chuyển lọt vào tai Sương Hàn.
Cô ngẩn người:
"..."
Nước mắt nóng ấm vẫn lăn dài trên má, Sương Hàn đen mặt, đầu óc
"Đừng... đừng nôn... thả tôi ra đã..."
"..."
"..."
Anh không đáp lời, đáp lại cô có lẽ chỉ là tiếng thở đều.
Cô lần nữa vùng ra, vẫn là bất khả thi, vừa buồn vừa tức, Sương Hàn chửi:
"Mẹ kiếp... thả ra."
Đầu óc cô trống rỗng, rượu mạnh khiến Sương Hàn rất buồn ngủ, nơi cổ họng khô rát. Mi mắt nặng trĩu sắp không giữ nổi, cô khóc, khóc trong tiếng mưa rơi nặng nề, mi cong ướt đẫm nước. Không biết từ khi nào, Sương Hàn đã không giữ nổi tâm trí, để mình rơi vào mộng.
Một ô, hai người, đều là cùng say cùng chìm vào mộng sâu.