Cô không muốn bẩn tay, nhưng cục tức này Sương Hàn nuốt không trôi, mà đã nuốt không trôi thì chẳng cần ép mình phải nuốt. Hôm nay Sương Hàn phải cho đôi mèo mả gà đồng này một trận, nếu không cô không còn là người nữa, Sương Hàn tiến lên. Dứt khoát giựt mạnh lấy tóc ả, Tịch Tuyết bị làm cho đau chỉ có thể kêu la:
"Con điên này, thả bà ra."
Thả à? Nằm mơ.
Cô buông ô, mặc cho cả người bị ướt, tay còn lại tặng cho Tư Hàm một cái tát, chưa kịp để anh ta phản ứng tiếp. Sương Hàn lại cho thêm một cú trời giáng vào giữa hai chân Tư Hàm, anh ta đau đớn ôm lấy cái của quý. Cô quay sang nhìn ả tình nhân, giựt tóc hất mạnh xuống đường, váy trắng tinh khôi ướt nhẹp, dính đầy nước mưa đất cát.
Ả như một kẻ vô tội, ôm mặt khóc nức nở.
Tư Hàm bên này vẫn còn đau đớn, anh ta nhìn Tịch Tuyết khóc, liền đi tới dỗ dành ả, ba người đứng dưới cơn mưa lạnh. Sương Hàn nhìn cặp đôi trước mắt, ân ái thắm thiết, chỉ cảm thấy buồn nôn, cô lạnh giọng nói:
"Tư Hàm, chúng ta chia tay đi."
Anh ta nghe vậy, liền đỡ Tịch Tuyết lên, tiếng quát lớn trong làn mưa:
"Chia tay thì chia tay, em đừng có hòng động vào người em ấy."
Tư Hàm vung tay, tát mạnh Sương Hàn một cái, cô bị cái tát này làm cho sững người. Má phải đỏ rát, đau, rất đau. Sương Hàn cắn chặt cánh môi, không khóc, cô không khóc. Nỗi buồn cô đọng trong ánh mắt, trực trào tuôn ra, anh ta tiến lên, vươn tay chạm vào nơi đỏ rát đó, liền bị Sương Hàn hất phăng.
Tư Hàm như vậy là có ý gì? Xót cho cô sao, hay là thương hại.
Giọng nói trầm lạnh vang lên, hòa vào tiếng mưa:
"Anh xin lỗi, em về nhà đi, đừng để bị lạnh."
"Em cứ coi như mối tình này chưa từng tồn tại đi, chúc em tìm được người tốt hơn anh."
"Về lý do, anh không còn yêu em nữa, giải thoát cho nhau đi."
Từng lời từng chữ của Tư Hàm đều như dao sắc đâm sâu vào trái tim Sương Hàn, ả tình nhân tiếp lời:
"Chị à, xin chị, hãy buông tha cho chúng em đi, chúng em yêu nhau là thật."
Cô quay người, nhặt lấy ô mình lên, quay đầu lại, cười lạnh nói:
"Rác chị đây vứt đi, thích thì xin, coi bộ hợp với em lắm đó."
Mưa bắt đầu nặng hạt, trên dưới Sương Hàn đều ướt, cô đi mãi, rồi dừng lại ở một trạm xe buýt vắng người. Trời mưa tầm tã, xung quanh chỉ là một sắc đen mờ nhạt. Ngồi xuống ghế chờ, hốc mắt nong nóng, những tâm trạng cố gắng kìm nén nơi đáy lòng tuôn trào, thật giống cơn mưa vào lúc này.
Nước mắt nóng ấm lăn dài trên má, thì ra tình yêu mười tám năm trời cũng không thắng nổi thời gian, thì ra nó rẻ mạt tới mức này.
Kết thúc, mọi thứ thật sự đã kết thúc, kết thúc chỉ bằng vài lời nói.
Sương Hàn chìm sâu vào trong mớ cảm xúc của mình, cô nấc ghẹn. Cơn mưa lúc này như hệt thủy triều, cuốn trôi hết đi những tình yêu mà Sương Hàn đã dành cho kẻ bội bạc kia, cô không biết mình khóc trong bao lâu, thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Từng giây từng phút đều là nỗi buồn không thể nói ra hết, Sương Hàn biết hắn không đáng để cô phải rơi lệ, nhưng không hiểu sao. Sương Hàn lại chẳng thể kiểm soát được cảm xúc bản thân, khóc cũng được, khóc cho mọi thứ trôi đi theo nước mắt.
Mưa càng ngày càng lớn, không có dấu hiệu gì là sẽ dừng, bóng đêm như muốn nuốt chửng con người ta. Cô rời khỏi ghế chờ, hốc mắt vẫn còn đỏ, đã khóc đến sưng. Sương Hàn không muốn về nhà, cô bung dù, một mình đi dưới cơn mưa tầm tã.
Cứ đi mãi, đi mãi chẳng thấy điểm dừng, dáng vẻ dưới cơn mưa lại trông đơn độc đến lạ. Sương Hàn không biết từ bao giờ, đã đi tới phố Mộng Hoa, con phố của những tay chơi, những điều phóng khoáng, những thứ kích thích đến nghiện. Dù trời có mưa, nơi đây vẫn nhộn nhịp ồn ào, dường như còn có thể lấn át đi tiếng mưa bên ngoài.
Mùi thuốc lá, nước hoa nhiều loại cứ phảng phất trong không khí lành lạnh.
Cô nhìn phố dài trước mắt, đèn điện màu vàng ấm áp soi sáng mọi thứ, những quán bar quán hát, cứ nối đuôi nhau mà trải dài. Sương Hàn nhấc từng bước, chầm chậm di chuyển trên nền đường lát gạch, đột ngột dừng lại.
Giữa nơi sầm uất, mọi thứ đều xa hoa lấp lánh, lại hiện ra một quán bar đơn giản, biển hiệu làm bằng gỗ. Trông thật khác biệt với những quán xung quanh, cô chẳng hiểu lý do vì sao lại đi về phía đó, có lẽ đơn thuần chỉ là muốn uống chút rượu, đơn thuần muốn quên đi thực tại.
Sương Hàn cất ô vào chỗ để của quán, vừa mở cửa bước vào, sắc vàng cam mờ ảo của đèn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn vài phần. Bản nhạc du dương mềm mại lọt vào tai Sương Hàn, như một chút mật ngọt xoa dịu vết thương, cô nhìn quanh, chọn một chỗ ngồi khuất người.
Sương Hàn trên dưới đều ướt, liền cảm thấy mình lúc này trông thật nhếch nhác, cô thở dài một tiếng. Vẫy tay gọi nhân viên, Sương Hàn dựa lưng lên ghế sofa, nhấp môi uống từng ngụm nhỏ rượu vang đỏ, một cốc, hai cốc, rồi sáu cốc.
Cô không phải là người giỏi uống rượu, chỉ là mỗi lần uống rượu, đều khiến đầu óc Sương Hàn trống rỗng, quên hết những gì xảy ra trong thực tại. Cô cứ uống mãi, rượu khiến cổ họng Sương Hàn nóng lên, lúc đầu ươn ướt lúc sau lại khô rát.
Tầm nhìn cô mờ dần, cổ họng dù khô rát nhưng vẫn uống không ngừng, đầu óc Sương Hàn quay cuồng, thân thể trở nên vô lực. Cô chẳng kiểm soát được bản thân, nhìn thấy rượu đã cạn, mơ màng nhìn quay.
Xung quanh quán lúc này rất đông, nhiều thanh âm hòa lẫn vào nhau, không thể nghe rõ bất cứ lời nào. Sương Hàn nhìn chiếc túi cũng ướt đẫm nước, cô với tay mở túi để lấy đồ, chính Sương Hàn cũng không biết điện thoại còn dùng được hay không.
Tầm nhìn cô mờ dần, hai bên thái dương đau nhức, Sương Hàn cầm lấy điện thoại trong túi.
Ấn nút bật trượt tận mấy lần, hai má cô hồng hồng vì rượu mạnh.
Sương Hàn nhìn không ra giờ giấc trên điện thoại, cô lảo đảo đứng dậy, cầm theo túi xách đi ra quầy bar chính. Sương Hàn muốn trở về nhà, cô nói không thành lời:
"Tính... tính tiền... cho tôi."
Mất một khoảng thời gian, cuối cùng Sương Hàn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thanh toán, cô lảo đảo bước đi.
Nhấc bước ra khỏi quán, bên ngoài và bên trong đúng là hai không gian khác xa nhau, bên trong là ánh đèn vàng cam ấm áp cùng những bản nhạc du dương, người nói người cười. Bên ngoài chỉ có tiếng mưa nặng hạt, những ánh đèn sáng đến chói mắt, thanh âm nặng nề của mưa càng khiến Sương Hàn thêm nặng lòng.
Cô cố gắng tìm kiếm ô của mình, nheo mắt nhìn tận mấy lần, ngắm nghía thêm mấy phút mới tìm ra ô của mình. Sương Hàn bung dù, tay cô run run, cầm ô còn không vững nói gì là đi.
Từng bước từng bước đều siêu siêu vẹo vẹo, trông đến là khổ, đến mức phải vịn tay lên tường để đi.
Sương Hàn đi dưới cơn mưa, đi không biết điểm dừng, đầu óc trống rỗng còn không nhìn ra thứ gì, không nhớ nổi đường về. Màn đêm tĩnh lặng không trăng, mây mù như tấm rèm mỏng che phủ mọi thứ trên trời cao, chỉ để lại một sắc đen u tối.
Cô không nhớ mình đi được bao lâu, cũng không nhớ đây là đâu.
Bụng Sương Hàn cảm thấy khó chịu, cồn cào như sắp nôn, cô cố gắng nén nhịn. Nhưng bất khả thi, Sương Hàn ngồi sụp xuống đường, nôn ra hết mọi thứ. Cô chưa ăn gì vào bụng, nôn ra chỉ toàn chất lỏng nhão nhoẹt, trong khoang miệng đều là một mùi nồng khó ngửi.
Sương Hàn không muốn nôn, nhưng cô không thể dừng lại, cảm giác thật khó chịu.
Cuối cùng cũng dừng, lúc này Sương Hàn mới nhìn xung quanh, không biết từ khi nào cô lại đi vào nơi ngõ tối vắng lặng. Lồng ngực lại tiếp tục đau nhói, bụng cồn cào khó chịu, Sương Hàn lại nôn tiếp, sức lực cô như bị hút cạn.
Đột ngột bên tai Sương Hàn truyền đến âm thanh giống cô vừa nãy:
"Ọe... ọe..."