Cố Thanh Chi vừa đi vừa khoác lấy tay cô, sắc trời âm u, tầng mây sắc xám chồng lên nhau, gió đông lạnh lẽo bắt đầu nổi lên. Lọn tóc Sương Hàn bay bay, khuyên tai ngọc trai cũng khẽ đưa qua đưa lại.
Lạnh quá.
Cô nhìn lên sắc trời ngày một tối, bất giác nhíu mày, ánh mắt ảm đạm hơn mấy phần, Sương Hàn thả lỏng nét mắt, cười ôn dịu nhìn Thanh Chi: (39
"Chúng ta về nhé, tiết trời như này..."
Cố Thanh Chi xen vào:
"Kìa chị, em chưa cho chị xem cái này mà."
Thanh Chi dùng ý cười trong ánh mắt nhìn cô, giọng nói êm tai:
"Đây là chỗ bí mật của em với anh Đình Xuyên đấy"
Chỗ... bí mật?
Sương Hàn phải ngay đi thứ cảm xúc kì lạ vừa hiện lên trong tâm trí, cô mỉm cười:
"Chỗ bí mật của hai người, chị không nên tới thì hơn"
Chỗ bí mật của hai người, chính Sương Hàn nói ra, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân của bây giờ, tim cứ quặn thắt lại. Cổ Thanh Chi lắc đầu, níu lấy tay Sương Hàn:
"Em cho chị tới thì chị được tới, chị đừng lo, không xa đâu, chúng ta đi một chút là tới rồi"
Cô mím chặt cánh môi, tay đã nắm lại từ bao giờ, Thanh Chi vừa đi được vài bước đã lên tiếng:
"Đình Xuyên có tốt với chị không? Nếu chị không thích anh ấy, chị ly hôn đi, em làm mối cho chị, chị xinh đẹp giỏi giang như vậy, không lo không có người vừa måt."
Sương Hàn nghe vậy, chỉ cố nặn ra nụ cười:
"Cảm ơn lòng tốt của em, nhưng chị nghĩ mình không cần đâu, Đình Xuyên đối với chị rất tốt, chị là vợ anh ấy, đương nhiên là yêu anh ấy rồi"Trong ánh mắt của Cố Thanh Chi như có gợn sóng, đột ngột cô bị Thanh Chi khoác lấy tay chặt hơn, như thể đang muốn bóp nát cánh tay này. Sương Hàn không vui, cũng không biểu lộ cảm xúc hiện tại ra bên ngoài.
Cô em gái này thực sự rất lạ.
Thanh Chi khựng lại, quay sang nói với cô:
"Chị, em bịt mắt cho chị nhé, đây là chỗ bị mật mà" (1
Sương Hàn thực sự thấy không ổn, cô gượng cười:
"Xin lỗi, chị...
Cố Thanh Chi lại lần nữa xen vào lời chưa kịp nói hết:
"Chị, chị làm vậy em buồn lắm đó, nể em một lần đi mà, em cũng chỉ là muốn cho chị thấy thứ hay ho." ( 3 )
Sương Hàn chưa kịp nói lời gì, đã bị Thanh Chi lấy khăn chuẩn bị từ trước ra bịt mắt lại, trước mắt cô chỉ là một sắc đen tưởng như là vô tận. Cố Thanh Chi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo thiếu hơi ấm của Sương Hàn, kéo cô đi, tay Thanh Chi rất ấm, bao bọc bàn tay lạnh tựa bông tuyết của Sương Hàn.
Vừa đi Cố Thanh Chi vừa hát, giọng ca như chim, uyển chuyển lọt vào tai cô, mềm mại dễ nghe. (1)
Bảo là gần, nhưng sao lại lâu quá.
Sương Hàn cảm nhận được tuyết đang rơi, chóp mũi cô cảm thấy lành lạnh, có thứ gì đó đọng lại trên đầu mũi rồi lại tan biến, chỉ để lại một chút cảm giác mát lạnh. Sương Hàn lên tiếng:
"Thanh Chi."
Thanh Chi dừng lại giai điệu đang ngân nga, đáp lời:
"Em đây, chúng ta tới rồi"Bịt mắt được tháo ra, đúng là tuyết đang rơi, trước mắt cô là mặt hồ rộng lớn, tầng nước phía trên bị đóng thành băng bởi nhiệt độ thấp, xung quanh hồ mọi thứ đều chìm trong một sắc trắng tinh khôi, hàng cây phía xa nối nhau không rõ điểm dừng. Cố Thanh Chi cười tươi, nhanh chóng đi tới một băng ghế bằng đá trước hồ.
Dùng tay của chính mình, Thanh Chi gạt sạch tuyết bọng trên mặt ghế, giọng vừa đủ nghe:
"Chị, em phủi sạch rồi, lại đây ngồi đi"
Sương Hàn nhìn dáng vẻ tươi tắn của Cố Thanh Chi, tự nói với lòng rằng mình nghĩ quá nhiều rồi. Cô đi tới bên băng ghế rồi ngồi xuống, Thanh Chi đột nhiên rất im lặng, tựa như mặt hồ ngay trước mắt, Sương Hàn nghe tiếng gió thê lãnh bên tai, ngắm nhìn bông tuyết trắng tinh khôi đang rơi.
Cổ Thanh Chi lên tiếng, phá vỡ không gian trầm lặng:
"Chị, chị thích anh Đình Xuyên có nhiều không?"
Cô khẽ cười, ngước mắt lên nhìn hàng dài những cây lớn nhỏ phía xa, nói ra lời không thật lòng:
"Nhiều, càng ngày càng nhiều theo thời gian."
Thanh Chi vắt chéo chân, chống cằm nhìn mặt hồ, ánh mắt chứa tia tức giận, Cổ Thanh Chi khẽ nghiêng đầu, giọng nói không mang theo âm sắc nào, chỉ lạnh lẽo như băng:
"Em cũng vậy, càng ngày càng nhiều"
Sương Hàn nghe rõ, nghe rất rõ, lời này hòa cùng tiếng gió lọt vào tai cô. Sương Hàn thoáng kinh ngạc, cánh môi khép hờ, cô nhíu mày quay sang phía Thanh Chi.
Cổ Thanh Chi vươn tay, cầm lấy lọn tóc đen dài của Sương Hàn, đáy mắt ẩn chứa một tia căm hận:
"Chị này, nếu bây giờ em đẩy chị xuống đây. Thì sẽ có trò vui gì nhỉ?" ( 4
Cô chưa kịp tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân, đã bị Thanh Chi nắm lấy lấy cổ tay mà kéo. Cô cau mày, muốn vùng ra:
"Này, em bỏ ra"
"Chát"
Má phải Sương Hàn đau rát, nóng lên, trên làn da trắng nõn xuất hiện vết đỏ mờ nhạt. Cô sững người, rốt cuộc gặp phải loại người gì đây? (4)
Cố Thanh Chi giữ chặt lấy hai tay Sương Hàn, mắt như có tầng mỏng sương mai đọng lại, cô bị đẩy tới gần sát mặt hồ. Chỉ một bước nữa là rơi xuống, khóe mắt Thanh Chi ươn ướt chứa đầy tơ máu, gân xanh trên mặt nổi lên, con ngươi đen láy lạnh lẽo.
Cố Thanh Chi nói:
"Sao? Mày định nói chuyện này với ai, thử nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người tin mày, con ăn cướp"
Sương Hàn thực sự vùng không nổi, cứ ngày một bị đẩy về sau, Thanh Chi không muốn mất thời gian, hất thẳng cô ra sau. Sương Hàn bị hất mạnh, chân đứng không còn vững, cả người ngã ra sau.
Trong một khắc, tim cô như ngừng đập, nhói lên đau đớn. Cố Thanh Chi cười, đáy mắt lạnh lẽo, lạnh lùng căm giận.
Sương Hàn ngã xuống, cô đập mạnh xuống mặt tầng nước bị đóng băng.
"Tách tách"
Tiếng nứt vỡ do có sự va đập tác động lên tầng nước băng mỏng vang lên, từng giây từng phút đều bóp ghẹt lấy người nghe, Sương Hàn chưa kịp làm bất cứ chuyện gì.
"Tùm!"
Cả người cô lạnh buốt, nặng nề, thân thể trong vài giây như cứng lại, rất lạnh rất đau, làn nước lạnh buốt xâm nhập vào hô hấp, lạnh đến thấu xương. Mắt Sương Hàn nhòe đi, mọi thứ trước mắt mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt xuyên qua làn nước.