Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 32: Gió đông nổi lên.




Cô nhìn Cố Thanh Chi, cũng nhanh chóng bắt nhịp, nở nụ cười trên môi:

"Ừ, chị tên Ôn Sương Hàn."

Thanh Chi mỉn cười, mặt mày tươi tỉnh:

"Tên chị dâu đẹp thật đó, em tên Cố Thanh Chi, rất vui được làm quen với chị!" (3

Cổ Thanh Chi dựa lên vai Sương Hàn, rất giống chị em thân quen lâu ngày, hoàn toàn không có khoảng cách. Cô cũng vì sự nhiệt tình thân thiện này làm cho mềm lòng, phá đi một phần bức tường phòng bị. (2)

Một phần, đương nhiên chỉ là một phần, lòng người như đại dương bao la rộng lớn ngoài kia, đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. 3)

Sương Hàn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thanh Chi, giọng nói mềm mại dễ chịu:

"Cảm ơn em, chị vui vì được biết em"

Bữa sáng hôm đó lại có thêm một bát, không gian cũng không còn tĩnh lặng nữa, Cố Thanh Chi giống như một mặt trời nhỏ, tràn đầy năng lượng bên trong. Thanh Chi hỏi thì cô đáp, cuộc trò chuyện cũng không có gì bất thường, chỉ có một người thường rất nói nhiều lại im lặng đến lạ.

Chính là cậu, Phó Nam Thời.

Mày cậu lúc lúc lại nhíu lại, thức ăn bỏ vào miệng cũng không ngon, Cổ Thanh Chi cũng không ngó gì tới Nam Thời, cậu như là người vô hình trong mắt Thanh Chi.

Nam Thời cúi đầu, cậu mày cau lại khi nhớ lại những ký ức năm xưa:"Cậu là của tao"

Cố Thanh Chi bẩy tuổi hét vào mặt Nam Thời sáu tuổi, màng nhĩ cậu nhói đau, nào chịu thua. Thua thì còn gì là Phó Nam Thời, cậu chỉ tay vào mặt Thanh

Chi, hét to gấp đôi:

"Có cái rắm, cậu nào của mày"

Là những người nhanh gọn, cả hai lao vào túm tóc nhau, đứa giật đứa kéo.

"Mày đánh con gái, đồ hèn."

Nam Thời vừa túm tóc Cổ Thanh Chi, cậu vừa hét, hét bằng hết sức mình có:

"Mày là con yêu quái bà bà chứ con gái cái gì?"

Trở về thực tại, gân xanh trên tay Nam Thời nổi lên, cậu vẫn cay lắm. Hôm đó Nam Thời bị phạt nặng hơn, còn bị mẹ mắng cậu trách, tức không để đâu cho hết, có nuốt cũng không trôi.

Cậu không bỏ dở bữa ăn, đồ ăn ngay trước mắt, việc gì phải vì một yêu quái bà bà mà bỏ dở chứ. Nam Thời ăn xong, đứng dậy đập bàn một cái, quay đi để bát vào bồn, đi thẳng lên phòng không nói một lời. (1)

Sương Hàn nhìn biểu hiện giữa hai con người này, người thì mặt đen hơn đít nồi, người thì lại nhiệt tình với mọi người mà thờ ơ với mỗi một người, đoán ra cả hai không ưa nhau, hoặc là có xích mích, cũng có thể là giận nhau điều gì đó. Cô ăn hết bữa sáng của mình, bình thường là đứng bên cạnh anh, nhưng hôm nay Đình Xuyên không rửa bát.

Chỉ dọn dẹp bát vào bồn, anh cùng Thanh Chi ngồi tại phòng khách, khách đến phải tiếp là lẽ thường.



Sương Hàn cũng không làm phiền, cô đến thư phòng một mình.

Một bóng ngồi đọc sách, trầm lặng không nói gì, Sương Hàn thấy. Khi có C Thanh Chi ở đây, Đình Xuyên tươi hơn, nói cũng nhiều hơn, ánh mắt cũng rất dịu dàng khi nhìn cô gái này. (2)

Mối quan hệ giữa hai người này rốt cuộc là gì?

Cô thở dài một tiếng, mong rằng chỉ do mình nghĩ quá nhiều.

Nhưng nếu những chuyện Sương Hàn này là thật, cô cũng có tư cách gì mà xen vào chứ. Cũng chỉ là một người vợ, người vợ mà anh muốn ký hợp đồng, muốn có khoảng cách nhất định, không hơn không kém.

Sương Hàn không có bất cứ cảm xúc gì đặc biệt với Đình Xuyên, nếu có cũng chỉ là biết ơn. Biết ơn những việc anh đã làm suốt những ngày cô ở bên, Sương Hàn nhìn mặt chữ trên trang giấy, đọc không vào. Cô gập sách lại, thả mình ra ghế sofa trắng, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Sương Hàn khép mi, cô không biết mình bị làm sao nữa.

Sương Hàn không xuống nhà, cô im lặng nằm trong thư phòng, trống vắng đơn độc.

"Cạch"

Tiếng mở cửa truyền đến bên tai Sương Hàn, cô tưởng rằng đó là chồng mình, ngồi dậy:

"Anh..."

Không, không phải.

Lời chưa nói hết đã bị thu lại, trước mắt là Thanh Chi. Sương Hàn cười:

"Em muốn đọc sách sao?"

Cổ Thanh Chi lắc, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô:

"Không, em tìm chị."

Thanh Nguyệt có chút ngạc nhiên: 2

"Em tìm chị làm gì? Thanh Chi."

Thanh Chi vắt chéo chân, giọng nói dễ nghe:

"Em muốn đi dạo cùng chị."

Cô nhìn thoáng qua sắc trời hôm nay, mới nãy còn sáng trong mà bây giờ lại âm u một sắc xám, tầng tầng lớp lớp phủ cả một khoảng trời rộng lớn, gió lạnh kéo rít ngào phía ngoài, tuyết đọng trên mái ngói cũng chưa tan. Sương Hàn lắc đầu, cô sao có thể để khách gặp những chuyện không đáng có:

Cố Thanh Chi vừa đi vừa khoác lấy tay cô, sắc trời âm u, tầng mây sắc xám chồng lên nhau, gió đông lạnh lẽo bắt đầu nổi lên. Lọn tóc Sương Hàn bay bay, khuyên tai ngọc trai cũng khẽ đưa qua đưa lại. (T)

Lạnh quá.

Cô nhìn lên sắc trời ngày một tối, bất giác nhíu mày, ánh mắt ảm đạm hơn mấy phần, Sương Hàn thả lỏng nét mắt, cười ôn dịu nhìn Thanh Chi:



"Chúng ta về nhé, tiết trời như này..."

Cố Thanh Chi xen vào:

"Kìa chị, em chưa cho chị xem cái này mà."

Thanh Chi dùng ý cười trong ánh mắt nhìn cô, giọng nói êm tai:

"Đây là chỗ bí mật của em với anh Đình Xuyên đấy"

Chỗ... bí mật?

Sương Hàn phải ngay đi thứ cảm xúc kì lạ vừa hiện lên trong tâm trí, cô mỉm cười:

"Chỗ bí mật của hai người, chị không nên tới thì hơn"

Chỗ bí mật của hai người, chính Sương Hàn nói ra, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân của bây giờ, tim cứ quặn thắt lại. Cổ Thanh Chi lắc đầu, níu lấy tay Sương Hàn:

"Tạm thời chúng ta đi dạo sau nhé, chị đọc sách cho em."

Cố Thanh Chi mặt đượm buồn, cúi mặt:

"Chị, chị đi cùng em một lúc thôi, em cho chị xem cái này"

Thanh Chi bám lấy tay Sương Hàn, mềm giọng nói:

"Chị."

Cô không muốn từ chối, cũng không thể chấp nhận:

"Nhưng ngoài trời..."

Cổ Thanh Chi liền nói vào: "Đi một lúc thôi mà chị.

Sương Hàn đắn đo, nhìn ánh mắt chờ mong của Thanh Chi, cuối cùng lại có chút mềm lòng mà đồng ý.

Chỉ có mình cô cùng Cố Thanh Chi, Sương Hàn cẩn thận lấy khăn lông áo khoác ấm đưa cho Thanh Chi.

"Chị, chị thật tốt."

Cô chỉ cười: "Mặc ấm một chút cô nương ạ."

Cả hai đi ra ngoài, gió lạnh mùa Đông khiến người ta dù mặc ấm cũng phải lạnh run, Sương Hàn chỉ vừa ra ngoài chóp mũi đã ửng hồng. Cố Thanh Chi khoác lấy tay cô, cả hai bước đi trên nền tuyết.

Thật lạ, có người lại muốn đi dạo giữa cái trời đông giá rét này, Sương Hàn không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ là Thanh Chi muốn đi dạo cùng mình, đi bộ cũng sẽ ấm người hơn.