Sương Hàn cười một tiếng, nói:
"Ma gì lại xuất hiện ban ngày thế
này."
Cậu cũng nhìn cô mà cười: "Đúng rồi mợ nhỉ."
Thế bóng người Nam Thời nhìn thấy là ai?
Chỉ có tiếng gió trong khoảng không gian vắng lặng, cảm thấy tiếng gió lúc này có phần quỷ dị nặng nề, sắc trời hôm nay không tốt, một sắc xám âm u, Sương Hàn bất chợt rùng mình. 3
Một âm giọng mang theo ngữ khí lạnh lẽo vang lên, ngay đằng sau lưng hai người:
"Hai người ra đây có chuyện gì?"
Cô chưa kịp giật mình, đã có người giật mình thay, cậu vừa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, sự sợ hãi thoáng hiện lên trên nét mặt. Nam Thời giật mình hét lên:
"Áaaa..."
Sương Hàn không giật mình vì thanh âm lạnh lẽo ban nãy, mà cô giật mình bởi chính tiếng hét chói tai của cậu, thanh giọng vang vọng cả một khoảng trời, màng nhĩ cô như bị đâm thủng. Nam Thời bị anh một cái cốc đầu mới im bặt, cậu dần dần nghe ra giọng nói quen thuộc, ngoái đầu lại mới biết đó chính là Đình Xuyên.Nam Thời thở phào một hơi, cậu nhẹ giọng nói:
"Ôi... cậu, cậu làm cháu tưởng.." ( 9
Sương Hàn cũng quay lại, mắt chạm mắt, hôm nay anh trông rất mệt mỏi. Nơi đáy mắt như mang một nỗi u sầu không thể nói ra, cô nhìn Đình Xuyên mà chẳng biết nói gì, cứ đứng im tại chỗ.
Anh mặc đồ làm vườn màu xanh, ghé mắt qua Sương Hàn vài giây rồi lại tránh đi. (1
Đình Xuyên hướng ánh nhìn về phía Nam Thời, hỏi:
"Cháu ra đây làm gì?" 6
Cậu nhìn sang phía mợ mình, khóe môi khẽ cong:
"Cháu đưa mợ ra đây tìm cậu." ( 1
Cô nghe vậy cũng liền gật đầu:
"Đúng vậy, em tìm anh."
Anh không nhìn Sương Hàn, đi tới bên những cây bắp trước mắt, Đình Xuyên ngồi thấp xuống. Vừa làm vừa nói:
"Trời trở gió rồi, hai người vào nhà đi."
Cô nắm chặt tay lại, mày bất giác cau, anh không nhìn Sương Hàn lấy một cái, càng không muốn ở bên cô.
Ghét Sương Hàn này đến vậy sao?Cô đi tới bên anh, nhẹ giọng:
"Em cùng anh làm nha"
Nam Thời cũng ngồi xuống, người ngồi trái người ngồi phải, Đình Xuyên bị kẹp ở giữa, cậu cười cười:
"Cháu giúp cậu với nha."
Anh tay đeo găng, cẩn thận gạt đi tuyết trắng, nhổ lấy bắp non. Đình Xuyên nói:
"Ai động vào thì trưa khỏi ăn trưa, vào nhà ngồi nhanh, nói cả hai đó" (6
Nam Thời vẻ mặt không cam chịu, cậu nói:
"Thế cháu đi kiếm củi giúp cậu."
Anh chưa kịp cản đã thấy Nam Thời đứng dậy, cậu nhanh chân nhanh tay đi về phía xa.
Đình Xuyên thở dài một tiếng, âm giọng vừa đủ để Sương Hàn nghe rõ:
"Đừng đi theo nhặt củi, rất lạnh.
Cô thấy con người này cuối cùng cũng chịu mở miệng, lòng có chút vui mừng, đôi mắt lệ chi cong cong. Sương Hàn nhỏ giọng:
"Em không đi, em ở bên anh."
Anh để bắp cải xanh non vào rổ, hạ thấp giọng hỏi: (2)
"Tìm tôi có việc gì?"Cô ngồi bên cạnh Đình Xuyên, khẽ lắc đầu, mi mắt hơi rũ xuống, nhìn anh làm việc:
"Chẳng có việc gì cả, chỉ là muốn bên anh thôi."
Đình Xuyên lạnh giọng:
"Sau này không có việc gì thì đừng tìm tôi" ( 3
Gió đông kéo đến, lướt qua chóp mũi khiến Sương Hàn lạnh buốt, mũi cô lúc này hệt như sen đá. Lành lạnh, Sương Hàn không nhịn được mà hắt hơi một tiếng, cô giật mình với chính hành động của bản thân. Sương Hàn cảm thấy đầu ngón tay cứng dần, rất lạnh.
Anh sao có thể không nhìn ra những việc này cơ chứ.
Đình Xuyên cau mày, tỏ ra vẻ tức giận:
"Tôi nói cô vào nhà"
Cô lại không chịu, lắc đầu nói:
"Em đợi anh." (2
Sương Hàn tự thấy bản thân mình rất phiền phức, nhưng cô không muốn khoảng cách cứ ngày một xa dần, cũng không muốn anh trốn tránh mình. Đình Xuyên nạt Sương Hàn không xong, mắng cô cũng không được, cầm lấy rổ bắp cải non, nói: (T)
"Tôi vào cô vào. Được chứ?" (2)
Anh đi đâu thì Sương Hàn đi đó.Cô gật đầu một cái, nét mặt tươi sáng:
"Vâng."
Sương Hàn đứng dậy, ngồi lâu khiến chân cô tê tê, lòng bàn chân run run rất khó chịu. Sương Hàn cố nhấc bước, đi sau lưng Đình Xuyên, trời đông gió rét, tuyết rơi ngày càng nhiều, mặt đường cũng vì thế mà trơn trượt hơn. Cô đi rất bình thường, cũng cẩn thận trong mỗi bước, không gian rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng gió xuyên qua cành lá, qua một khoảng không buốt giá rồi truyền đến bên tại.
Anh đột ngột lên tiếng, âm sắc có vài phần dịu dàng:
"Sương Hàn này.
Sương Hàn nâng mắt, nhìn bờ vai rộng lớn trước mắt mình, đáp lời:
"Sương Hàn đây.
Đình Xuyên nói tiếp:
"Anh trai của cô, Ôn Thiếu Quân, sáng nay vừa gửi tới đây vài món đồ. Bây giờ cô muốn lấy luôn không? Tôi đưa cô đi" (2)
Sắc mặt cô bất chợt không tốt, đôi mắt như bị sương giá làm cho lạnh lẽo, tâm mắt có chút hỗn loạn, thoáng qua trong ánh mắt hiện lên tia chán ghét kinh sợ. Sương Hàn chỉnh lại nét mặt, môi cong khẽ cười:
"Vâng, bây giờ cũng được."Từ phía sau, giọng nói của Nam Thời vang vọng:
"Cậu nhỏ, mợ ơi, đợi cháu với."
Tay cậu cầm cả bó củi, nhanh chân chạy về phía trước.
"Cậu mợ đi đâu thế? Cháu đi với"
Anh nhìn người cháu này, không kiềm được mà nhắc nhở vài câu:
"Trời lạnh rồi, mặc quần áo cũng nên ấm hơn, phong phanh như vậy dễ trúng gió đấy." (1
"Vâng vâng."
Cả ba người cùng đi tới phòng kho trong nhà, cánh cửa vừa được mở ra, bên tai Sương Hàn đã truyền đến thanh âm rất nhỏ, hơn nữa cũng rất yếu của chim hoàng yến. Đình Xuyên bật công tắc đèn, cẩn thận chỉ tay về phía chiếc lồng bằng gỗ treo lủng lẳng trên tường.
Anh nói:
"Con chim này là một trong những món đồ mà anh cô gửi đến" ( 4
Nam Thời nghe rõ từng chữ một, cách xưng hô của cậu mợ khiến cậu cũng mơ hồ đoán ra, mối quan hệ giữa hai người không được tốt. (5)
Cô vừa nhìn thấy con chim hoàng yến trước mắt, cả người bất giác run rẩy, trong lòng Sương Hàn chợt lóe lên cảm giác kinh sợ.