Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 23: Người hỏi người đáp.




Sương Hàn cả đêm ngủ không ngon, cứ bất chợt tỉnh giấc bởi tiếng gió rít ngào bên ngoài cửa, tâm cũng nặng hơn mấy phần, ánh trăng sắc bạc dần dần nhạt phai, mây mù kéo đến, tầng tầng lớp lớp che khuất trăng treo. (3)

Đêm đông vắng lặng, cửa sổ hé mở chưa kịp đóng. Lại một lần nữa, cô thoát khỏi giấc mộng không tên, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi lạnh, gió đêm len lỏi vào phòng. Xuyên qua lớp vải mỏng trên người Sương Hàn, khiến cô lạnh đến thấu xương, than trong bếp lò đã tàn gần hết. 2

Phòng vì lẽ đó cũng trở nên lạnh hơn, Sương Hàn lấy lực ngồi dậy, với tay khóa chốt lại cửa sổ. Than ấm trong phòng cũng đã tàn, nhưng trời đã chuyển đêm rồi, cô không muốn phiền tới bất kì ai, nghĩ rằng ngủ một giấc cùng chăn lông là đã đủ ấm. (99

Sương Hàn chùm chăn kín người, không muốn ngủ, cô chỉ thả hồn vào trong bóng tối mình tự tạo ra. Cô đơn trống vắng, lạnh lẽo vô vị, lại rất an toàn thoải mái. (2

Hôm sau.

Sương Hàn thiếu ngủ, thân thể mang theo chút mệt mỏi bước xuống giường, cô đánh răng súc miệng, tự biết bản thân đang không khỏe. Cũng đã mặc ấm hơn ngày thường, Sương Hàn đi xuống phòng bếp. (3)

Hôm nay lại chỉ có Nam Thời ngồi đó.

Cô bước vào, nhìn cậu rồi lên tiếng:

"Cậu của cháu hôm nay không ăn sáng ư?"

Nam Thời khẽ giật mình, ngước mắt lên mới nhận ra sự hiện diện của Sương Hàn trong phòng, cậu cười một tiếng:

"Chào buổi sáng mợ, cậu nhỏ đã ăn sáng rồi, đang làm vườn ngoài sân mợ a." 5

Cô nhìn bàn ăn đã được để phần, chậm rãi ngồi xuống, đụng đũa ăn phần của mình.

Người mợ này trong suy nghĩ của Nam Thời chính là ít nói, trầm tính, cũng không rõ là xấu hay tốt, cần thời gian để quan sát thêm. Cậu không nhịn được, cái không khí căng thẳng này khiến Nam Thời sắp ngộp chết tới nơi, cậu lên tiếng trước: 2

"Mợ ơi."

Sương Hàn nâng mắt, nói:

"Sao vậy?"

Nam Thời nhanh nhảu nói, dù cậu chưa nghĩ ra cái gì để bắt chuyện, đầu nhảy số toàn những chuyện nhảm nhí vô tri. (2)

"Thời tiết hôm nay đẹp thật mợ ạ."

Cô gật đầu vài cái, nhìn sắc trời âm u một màu xám, chỉ biết cười, biết là người cháu này đang muốn bắt chuyện.

"Thời tiết không nắng không mưa, đúng là rất dễ chịu" (2

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng, tiếng "tích tác" của kim đồng hồ lọt vào tai hai người, vốn là rất nhẹ, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy nặng nề lạ lùng.Cả hai ăn xong, Sương Hàn muốn tìm chồng mình, cô biết anh ở ngoài vườn. Nhưng vườn lớn bao la rộng lớn, Sương Hàn biết tìm người ở đâu bây giờ, cô chần chừ vài phút, hỏi Nam Thời: (1)



"Mợ hỏi cháu cái này, cháu biết cậu nhỏ ở đâu không?"

Cậu như có chuyện để nói, mắt thoáng phát ánh quang, nhanh mềm nhanh miệng:

"Có mợ ạ, để cháu dẫn mợ ra tới đó luôn." ( 2

Thực ra, Nam Thời bị cấm không ra ngoài, kể cả sân vườn. Giờ đây cậu mượn cớ đưa mợ ra, tranh thủ hoạt động tay chân cho linh hoạt, Nam Thời mà bị cậu nhỏ mắng thì núp sau mợ là được. (5)

Cậu vừa ra đến cửa, gió lạnh thoảng qua khiến Nam Thời bất giác rùng mình. Cô lạnh cháu lạnh, nhưng vẫn không chịu vào nhà, cậu cùng Sương Hàn bước đi trên nền tuyết trắng, đi được một hồi, Nam Thời ngó qua ngó lại.

Cậu có biết Đình Xuyên ở đâu đâu.

"Mợ ơi, cậu ở đâu ấy nhỉ?"

Cô ngơ ngác, quay sang hỏi:

"Mợ không biết"

Mợ không biết, cháu cũng không biết, vậy cả hai đang ở đâu?

Nam Thời ngãi đầu ngãi tai, nhìn xung quay một hồi, trên môi vẫn nở nụ cười:"Mợ ơi, hay là mình theo dấu chân mà trở lại trong nhà đi mợ!" ( 6

Sương Hàn chỉ biết gật đầu, cười khổ.

Trên đường trở về, cái miệng của cậu vẫn không dừng hoạt động:

"Mợ, sao mợ đồng ý gả cho cậu cháu vậy?"

Cô nhanh chóng trả lời:

"Tại mợ thích cậu cháu.

Nam Thời lại đặt câu hỏi:

"Sao mợ thích cậu cháu thế?" 4

Sương Hàn ngẫm nghĩ một hồi, nói ra bốn chữ cô thấy đúng nhất:

"Tại cậu cháu đẹp trai" ( 5

Cậu lại hỏi:



"Mợ thích cậu cháu vì sắc thôi ạ?"

Sương Hàn khẽ lắc đầu, giọng nói rất nhẹ:

"Mợ thích hết tất cả những gì của cậu."

Lời này nói ra, có mấy phần là sự thật chứ, cô nói dối tới mức quen thuộc, không còn cảm thấy ngượng mồm.Nam Thời nói:

"Cậu không thích mợ thì mợ có buồn không?"

Sương Hàn gật đầu: "Mợ sẽ buồn thối ruột luôn."

Cậu khẽ nhăn mặt:

"Nghe ghê thế mơ?"

Cô lại gật đầu: "Đúng là ghê thật.

Nam Thời đi thì vẫn đi, nhưng mắt vẫn không quên nhìn ngang ngó dọc. Cậu đột ngột lên tiếng khiến Sương Hàn giật mình:

"Mợ ơi, cậu, cậu kìa!"

Cả hai khựng lại, phía xa xa chỉ là hành cây dài nối nhau, cành cành lá lá che đi mọi thứ, Nam Thời nói tiếp:

"Mợ ơi, thế giờ mình ra phía cậu, hay trở về nhà?"

Cô có ý tìm chồng mình, sao có thể về nhà được. Sương Hàn nói:

"Cháu về đi, mợ tìm cậu mà"

Cậu lắc đầu: "Cháu đi cùng mơ"

Cả hai cùng gật đầu, cùng đi, gió lạnh từng cơn từng cơn kéo tới, kỳ lạ ở chỗ. Cô cùng Nam Thời đã đi tới chỗ có bóng người ban nãy, nhưng lại không thấy người đâu. Trước mắt là vườn rau, xung quanh là cây lá, mọi thứ đều bị phủ một tầng tuyết trắng xóa.

Cậu hoang mang, quay sang nhìn Sương Hàn, nói nhỏ:

"Mợ ơi, không thấy người."

Cô gật đầu một cái, vì đúng là không có người. Nam Thời nói thêm:

"Hay mình gặp ma rồi mợ"