Đây là có ý muốn trốn tránh vợ mình?
Hôm nay vẫn như thường lệ, Sương Hàn ngồi ăn tối cùng Phó Tuyên, cô nàng vẫn cứ kiệm lời như vậy, chỉ là mọi cử chỉ hành động đã thoải mái hơn.
Sương Hàn sau khi ăn xong, liền lui tới thư phòng, thả mình trong đống sách khoảng ba tiếng mới chịu trở về phòng nghỉ. Nghĩ rằng nay lại một thân một mình mà ngủ, ai ngờ khi cánh cửa vừa được mở ra, trước mắt cô chính là Phó Đình Xuyên.
Anh chỉ mặc áo choàng tắm sắc trắng, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, áo choàng thắt buộc không cẩn thận, vô tình để lộ rõ cơ ngực săn chắc của Đình Xuyên, thân hình người đàn ông vai rộng lưng thẳng Sương Hàn đều thấy hết. Cô trong phút chốc, mặt đỏ tai hồng vội vàng đóng cửa lại.
Cánh cửa lại được mở ra từ bên trong, anh đứng trước mặt cô, vẫn chỉ có mỗi cái áo choàng, giọng nói ôn dịu dễ nghe lại vang lên:
"Không định vào phòng sao?"
Sương Hàn tránh né thứ không nên nhìn, cô xoay người nói:
"Em... em đi tới thư phòng."
Đình Xuyên lên tiếng:
"Tới đó làm gì?"
Sương Hàn khựng lại, cố nhoẻn miệng cười:
"Chỉ là muốn đọc sách một chút."
Anh bình tĩnh đáp:
"Vào trong tôi đọc cho, trong phòng cũng không thiếu sách."
Đình Xuyên dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
"Thư phòng rất lạnh, cũng không có thiết bị hỗ trợ sưởi ấm nào, đêm rồi đừng tới đó."
Ba chữ kẻo bị lạnh cuối cùng vừa định nói ra, đã bị anh nuốt ngược vào trong, chỉ là cảm thấy quá thân mật, có chút không nên.
Cô nghe vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn vào lại trong phòng, khoảng cách giữa hai người có chút ngượng ngùng. Sương Hàn ngượng, Đình Xuyên vẫn vậy, vẫn là một nét mặt, anh đi tới bên kệ sách trong phòng.
Quay sang hỏi cô:
"Cô thích đọc loại sách nào?"
Sương Hàn ngạc nhiên nhìn Đình Xuyên, cô tưởng lời anh nói chỉ là đùa vui, không ngờ lại là thật. Xua tay, Sương Hàn nói: "Không cần đọc đâu."
Đình Xuyên nghe thì nghe vậy, nhưng vẫn lấy từ kệ sách một quyển mỏng, đi đến bên giường mà ngồi xuống. Anh nhìn thấy cô vẫn đứng đó, hạ thấp giọng hỏi:
"Chưa muốn ngủ à?"
Sương Hàn lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu:
"Muốn ngủ."
Cô leo lên giường, cố ý nằm sát ra phía ngoài, tạo ra khoảng cách giữa Đình Xuyên và mình. Anh thấy vậy, không nhiều lời mà lên tiếng:
"Nằm sát vào một chút, không ôm nhau được đâu, giường rộng mà cô nằm như thế này, tối không cẩn thận lại rơi xuống, bị thương là tự làm khổ mình."
"Cô không nghe tôi à?"
Lời này nói xong nghe như đang tức giận.
Sương Hàn nghe vậy, chỉ biết lùi người vào một chút.
Cô nhắm mặt lại, vờ như đã ngủ. Đình Xuyên nhìn là biết người vợ nhỏ này đang giả vờ, anh trông cháu mình ngủ bao năm, sao lại không thể nhận ra. Nhưng Đình Xuyên cũng chẳng nói gì, chậm rãi tắt đèn trong phòng, để lại ánh đèn ngủ đủ sáng để đọc sách.
Anh không nhanh không chậm, đọc từng chữ trong quyển sách.
Một câu chuyện xưa.
"Ngày xửa ngày xưa..."
Sương Hàn không cảm thấy phiền phức, ngược lại cảm thấy giọng nói này rất êm tai, câu chuyện cũng không đến mức tệ. Trong mơ hồ, chỉ có giọng nói dịu dàng bên tai, cô hơi hé mở đôi mắt.
Trước mắt chỉ có ánh đèn mờ nhạt, chỉ có mình Đình Xuyên ngồi trầm lặng đọc sách cho một người nghe, yên bình đến lạ. Chỉ là áo choàng tắm của anh ngày càng lỏng lẻo, cơ ngực rắn chắc hiện rõ, không quá đô nhưng rắn chắc.
Sương Hàn lại bất giác ngượng ngùng, cô nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi, cố quên đi những hình ảnh vừa nhìn được.
Thật ngượng quá đi mất.
Sương Hàn thở đều, giọng nói dịu dàng của Đình Xuyên giúp cô vào giấc dễ dàng hơn. Tâm trí được thả lỏng, cảm thấy rất thoải mái, anh gập sách lại. Từng hành động đều cẩn thận nhẹ nhàng, tránh để Sương Hàn bị thức giấc.
Đình Xuyên để sách lên kệ tủ thấp bên cạnh, nhìn dáng vẻ đang say giấc kia rồi lại chuyển ánh nhìn sang phía khác. Anh với lấy chăn lông, dù nhiệt độ trong lòng đang ở mức ấm, nhưng cũng không thể chủ quan.
Đình Xuyên đắp chăn lên thân thể kia, anh cũng ngả lưng ra nệm êm, không động tới chăn ấm, cũng không động tới ranh giới mà cô tạo ra. Mi mắt rũ xuống, Đình Xuyên tự đưa mình vào mộng.
Ngón tay thon dài của Sương Hàn khẽ động, lúc này cô mới mở mắt, Sương Hàn chưa từng ngủ. Cô không biết tại sao mình lại cười, chỉ là cảm thấy rất ấm áp, trong tâm trí lại nhớ tới người cũ.
Tư Hàm.
Sương Hàn nên quên đi, cô biết chứ, chính bản thân đang ép mình phải quên đi.
Bình minh chưa tới, chứ không phải không tới, chỉ là chính ta phải bước tiếp, lúc đó mới có thể nhìn thấy bình minh.
Sương Hàn nhìn người bên cạnh, thì thầm, nhỏ tới mức chỉ mình cô nghe được:
"Cảm ơn anh, tôi xin lỗi."
Sương Hàn bất chợt áy náy, cô nói yêu Đình Xuyên là giả, anh lại quá tốt.
Sương Hàn nắm lấy chăn ấm, hơi hơi ngồi dậy, kéo sang đắp lên cho Đình Xuyên. Rồi lại lùi ra xa, cô nhìn người cần ấm thì đã ấm, yên tâm đi ngủ.