Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 16: Lời yêu không đáng tin.




Cô nhìn Đình Xuyên, dịu giọng hỏi:

"Không thể nói yêu sao?"

Anh im lặng vài giây, chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, nhưng Sương Hàn lại cảm thấy rất căng thẳng, nhịp thở dần chậm hơn.

Đình Xuyên thoáng hiện ý cười trên đôi mắt, anh dựa lưng lên ghế, nói:

"Lời yêu này không đáng tin."

Cô chằm chằm nhìn Đình Xuyên, khóe môi cong nhẹ:

"Vậy thì dần dần tin, tình yêu đâu cần vội vàng. Chuyện của sau này, để cho thời gian giải thích."

Anh đứng dậy, từng bước tiến gần về phía Sương Hàn, chầm chậm khom người. Đình Xuyên ngay sát bên tai cô, Sương Hàn lại cảm thấy có chút căng thẳng, không rõ hành động tiếp theo của đối phương, bất giác nghiêng người né tránh.

Anh trầm giọng, âm sắc êm ai rất dễ nghe:

"Nếu là yêu, vậy chứng minh tôi xem."

Chứng minh? Bằng cách nào.

Cô sững người, mắt hơi cụp, nhỏ giọng nói:

"Chứng minh... nếu anh cho phép."

Đình Xuyên khẽ cười, nhanh chóng đáp lời:

"Thế tôi đợi, để xem nó thật tới mức nào."

Anh di chuyển, cầm lấy tệp giấy trên bàn, nói tiếp:

"Tôi không thích cô, đến yêu càng không, việc cô yêu tôi, tôi cũng không quan tâm, chúng ta sẽ bàn về bản hợp đồng này sau, vào một khoảng thời gian phù hợp."

Đình Xuyên rời đi, chẳng nói thêm bất cứ lời nào, muốn anh tin vào thứ tình yêu chớp nhoáng này, thật hoang đường. Sương Hàn vẫn ngồi ở đó, cô trầm lặng không hé môi nói lời nào.

Lựa chọn làm theo cách này có đúng không?

Hay chính Sương Hàn đã sai, đã quá vội vàng, cũng chính là quá ích kỉ, chỉ quan tâm tới những người thân của mình, không màng tới bất kì người nào khác. Cô nắm chặt lấy tay mình, móng tay ghim sâu nơi da thịt, đến mức tạo thành vết đỏ.



Sương Hàn một mình đứng dậy, người thì đã đi rồi.

Cô nhấc bước, chầm chậm đi ra phía ngoài phòng ăn, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Sương Hàn theo trí nhớ của bản thân, một mình một bóng trở về phòng, nhà lớn nay lại chẳng thấy bóng người.

Cô ngồi xuống giường, không biết mình nên làm gì.

Sương Hàn ngồi hẳn lên giường, lười biếng ngả lưng xuống nệm êm, cô xoay người nằm gọn lại.

Từ tối qua cho tới thời điểm hiện tại, Sương Hàn chưa gặp ai trong gia đình này ngoài Đình Xuyên, cũng chẳng hề thấy họ. Cô cứ nằm đó, trầm ngâm một khoảng thời gian dài, tâm trí trống rỗng, khoảng không vô thanh khiến Sương Hàn sinh ra nhàm chán.

Cô rũ mắt, lại chìm đắm nơi mộng sâu, dù chẳng có lấy một chút cảm giác muốn vào giấc.

"Phó phu nhân, phu nhân."

Sương Hàn bị tiếng gọi làm cho tỉnh giấc, cô hơi ngoái đầu, nhìn thấy bên cạnh giường là Uyển Dư. Cảm thấy có chút nhẹ lòng, Sương Hàn cười một tiếng, chống tay lên nệm lấy lực ngồi dậy.

Uyển Dư nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, liền hỏi:

"Phu nhân, người mệt trong người sao? Để em đi chuẩn bị chút trà gừng."

Cô khẽ lắc đầu, vội cản:

"Không cần, không cảm thấy mệt chút nào, cảm ơn em."

Cô nhóc có chút nhói lòng, Sương Hàn nói là không sao, nhưng mặt lại chẳng có huyết sắc, đôi mắt lệ chi mệt mỏi thấy rõ. Uyển Dư hạ thấp giọng:

"Phu nhân dậy đi, em chuẩn bị đồ rồi, giờ trà cũng sắp tới."

Cô ngước mắt, nói:

"Giờ trà à?"

Cô nhóc gật đầu, đỡ lấy tay Sương Hàn, giúp cô đứng dậy, tiếp tục nói:

"Vâng, với tứ tiểu thư."

.

.



.

Sương Hàn trầm ngâm nhìn mình trước gương, tóc mây đen dài buông xõa được Uyển Dư tết lại gọn gàng, tạo thành búi thấp ở sau đầu. Khuyên tai ngọc trai sắc trắng khẽ đung đưa, cô đứng dậy, cùng người làm này đi tới phòng trà.

Sau cánh cửa, truyền đến bên tai Sương Hàn chỉ có tiếng kim đồng hồ đang chạy, tĩnh lặng ảm đạm. Trước mắt cô là một người con gái, dáng người đẹp đẽ, tóc nâu được buộc cao gọn gàng, đôi mắt màu hổ phách đượm buồn rất đẹp, tựa như muốn khiến người khác đắm chìm vào sâu trong nó.

Thân mặc váy lụa dài, eo được ôm sát, tinh tế khoe được đường cong cơ thể.

Phó Tuyên, tứ tiểu thư của Phó gia.

Sương Hàn mỉn cười đi tới, chầm chậm ngồi xuống ghế. Người em gái chồng này đến một cái liếc mắt dành cho cô cũng không có, Phó Tuyên khẽ nhìn cô gái bên cạnh mình ra lệnh. Chỉ ít phút sau, trước mắt Sương Hàn đã có một tách trà nóng ấm.

Cô nhấp một ngụm trà, lâu lâu lại đưa mắt nhìn người trước mặt, vừa định nói gì đó rồi lại thôi.

Thời gian cứ thế trôi qua, một lời cũng chẳng được nói ra, nhàm chán đến nhạt nhẽo. Giờ trà kết thúc một cách như vậy, Sương Hàn thở dài một tiếng, cô nhàm chán rồi trên ghế sofa trong thư phòng.

Nhìn trăm ngàn quyển sách xung quanh, cũng không có hứng thú đọc quyển nào.

Sương Hàn ngồi đây, thả hồn mình vào giữa khoảng không cho tới khi được Uyển Dư đi tới gọi.

Giờ ăn tối.

Bàn dài lại chỉ có hai người, chính là em gái của chồng, Phó Tuyên. Người còn lại chính là cô, Sương Hàn bỏ thức vào trong miệng, thức ăn không tệ, nhưng tâm trạng của cô tệ. Đồ đã ăn cũng giảm bớt vị ngon, Sương Hàn cuối cùng cũng lên tiếng trước:

"Món này rất ngon."

Lúc này người em gái chồng mới nhìn cô, Phó Tuyên gật đầu, giọng nói rất nhỏ:

"Thấy ngon là tốt."

Sương Hàn trong lòng có chút vui mừng, nghe ra vài chữ, cô tưởng rằng sẽ không được đắp lời nữa cơ. Được cho cơ hội, Sương Hàn dễ gì mà bỏ qua, cô tiếp chuyện:

"Phó Tuyên này, em thích ăn gì nhất?"

"Không có gì khiến em thích cả."

Bữa tối hôm nay, người đáp người trả lời, cũng là nhiều tiếng nói hơn thường ngày.

Ba ngày trời Sương Hàn không thấy Đình Xuyên đâu cả, cứ đêm đêm nằm ngủ một mình, ngày ngày lại tìm đến chỗ Phó Tuyên. Anh nói cô phải chứng minh, nói là đợi, vậy mà bây giờ một cái bóng cũng không thấy đâu.