Thẩm Tuyết Ninh không còn nghe được họ nói gì nữa, cô cũng khá thắc mắc không biết người mà Vĩ Mặc thích là ai nhưng song song đó là cô cảm giác hơi sợ....
Buổi tối sau khi kết thúc lịch quay thì cả hai cùng nhau ngồi máy bay quay về Bắc Kinh, Quân Kiệt còn có lịch trình khác nên không về cùng họ.
Từ Hàng Châu bay về Bắc Kinh gần 3 tiếng đồng hồ, rồi đi xe thêm 1 tiếng nữa mới đến nhà của Vĩ Mặc.
Trên máy bay hạng thương gia, lúc nhìn thấy chỗ nằm cô khó hiểu vô cùng vì đó như là một chiếc giường đôi vậy!!
"Có lộn không vậy?"_ Tuyết Ninh nhìn chị tiếp viên hàng không.
"Lộn gì ạ?"_ Cô tiếp viên ngạc nhiên hỏi lại.
"Không có gì, cô làm việc của mình đi."_ Vĩ Mặc
" Vâng, chúc quý khách có một trải nghiệm tốt ạ!"
" Bình thường em với Lâm Nguyên đều như vậy nên em lỡ đặt lộn. "
Vĩ Mặc cụp mắt, mệt mỏi ngồi xuống. Thẩm Tuyết Ninh thấy anh có vẻ mệt mỏi như vậy nên cũng không hỏi gì thêm mà ngoan ngoãn leo vô trong nắm.
Lâm - chưa từng được nằm giường đôi trên máy bay hạng thương gia cùng với ai kia - Nguyên, đang ngồi trên giường được mẹ đúc cháo cho ăn hắc xì một cái.
Vĩ Mặc vừa nằm xuống liền nhắm mắt như đang vô cùng mệt mỏi, Tuyết Ninh thấy vậy thì nhẹ nhàng đứng dậy kéo rèm lại để tránh bị làm phiền.
Cô nằm đó, tìm một bộ phim nào đó xem cho đỡ chán. Có điều... chưa đầy nữa tiếng thì cô đã ngủ như bất tỉnh rồi.
Vĩ Mặc từ từ mở mắt ra nhìn cô, trong lòng có một chút phức tạp.
"Ê, người lúc nảy nhìn giống hệt Vĩ Mặc luôn ấy."_ Cô tiếp viên vừa ra ngoài liền nói nhỏ với đồng nghiệp.
" Chắc là anh ấy rồi, tôi từng gặp vài lần, vừa nhìn đã nhận ra. "
" Anh ấy còn đặt giường đôi với một cô gái đó. "
" Mặc kệ đi, tin đồn lan ra ngoài là chúng ta bị kiện đó. "
*
Sau khi bay về Bắc Kinh, hai người chia tay nhau ở nhà của Tuyết Ninh, Vĩ Mặc đi về nhà riêng của mình.
Thẩm Tuyết Ninh chợp mắt một xíu, đến chiều cô lại lên công ty xem xét tình hình của cô gái theo dõi kia.
Xong xuôi cô lại chạy đến bệnh viện thăm Lâm Nguyên.
"Em cũng khỏe hơn rồi, thật làm phiền chị quá. "
" Không sao, em khỏe là tốt rồi. "
Hai người trò chuyện một lúc thì Tuyết Ninh phải ra về vì cô có cuộc hẹn với Ngụy Tư Vũ.
Lúc vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì mẹ cùa Lầm Nguyên đã giữ cô lại.
"Con biết đó, gia đình bác chỉ có một mình Lâm Nguyên thôi."
" Hơn nữa, hai bác cũng đã có tuổi rồi. "
" Chỉ mong thằng bé quay về tiếp nối sản nghiệp của gia đình. "
" Bây giờ nhìn thấy thằng bé bị thương nặng như vậy bác cũng thật sự rất lo lắng. "
"Nhưng nói thế nào thằng bé cũng không chịu nghe. "
" Bác thấy người trẻ các con dễ nói chuyện với nhau, con khuyên bảo nó dùm hai bác được không? "
Trước những lời này thì Thẩm Tuyết Ninh không thể không đồng ý được, cô có thể hiểu được nổi lòng này của mẹ
Lâm Nguyên.
Đổi lại là cô nếu như con của cô mà bị như vậy, cô sẽ ngay lập tức mang nó về quê!!!
Thầm Tuyết Ninh thở dài một hơi, ngày mai phải liên hệ phòng quản lý tuyển dụng thêm mới được. Tuyển dụng được rồi còn phải đào tạo thêm vài tháng, xem ra công việc trợ lý của cô không thể kết thúc nhanh được rồi.
Thẩm Tuyết Ninh vừa vào thang máy để đi xuống tầng hầm giữ xe thì ở phía thang máy đối diện, Diệt Vĩ Mặc bước ra.
"Sao vậy?"_ Tư Vũ đang ngồi đối diện cùng cô trong một quán ăn Hàn Quốc, suốt buổi cô cứ luôn thở dài.
"Hửm? Em chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi. "_ Cô cười cười cho qua chuyện.
" Nếu muốn thì em có thể tâm sự với anh. "_ Tư Vũ đặt đũa xuống nhìn cô, hoàn toàn ở dáng vẻ là sẽ nghe cô tâm sự.
" Ôi trời, không có gì đâu anh chỉ là chút chuyện công việc thôi. "
"Em biết không? "
"Sao ạ? "_ Tuyết Ninh đặt đũa xuống nhìn anh.
"Anh thật sự nghĩ là chúng ta đang tìm hiểu nhau đó. "_ Tư Vũ nhìn cô vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn anh.
"Tính cách của em rất nổi bậc, em hoàn toàn khác xa so với những người anh từng gặp. Lúc còn học đại học đã định nói với em rồi nhưng anh sợ em không thể yêu xa được. Bây giờ anh về nước rồi, anh muốn tìm hiểu em được không?"
Tim của Thẩm Tuyết Ninh như rơi xuống đáy vậy, cô nhìn anh mà không biết nên nói gì. Nếu anh nói như vậy là anh đã thích cô từng lúc học đại học sao?
Thẩm Tuyết Ninh không cho anh câu trả lời, cô chỉ nói cần thời gian để suy nghĩ.
Thời gian anh thích cô, cũng là lúc cô thích anh. Nếu biết trước thì họ đã có một khoảng thời gian tuyệt đẹp rồi....
Nhưng mà, cô chưa từng nghĩ đến việc bây giờ cô sẽ cùng anh yêu đương...
Thẩm Tuyết Ninh ám ảnh đến mức nằm mơ cũng mơ thấy những lời đó của Ngụy Tư Vũ. Sáng hôm sau Thẩm
Tuyết Ninh đi làm với cặp mắt đen xì.
" Hay chị vào phòng nghỉ của em ngủ chút đi. "_ Vĩ Mặc nhìn cô đầy lo lắng.
" Không sao. Không sao. "_ Tuyết Ninh vội xua tay từ chối, còn ngủ là sẽ mơ thấy, thấy nữa là cô tuột huyết áp đó.
"Để em đặt đồ ăn cho chị bồi bổ. "_ Vĩ Mặc vừa nói tay vừa bấm vào ứng dụng đặt đồ ăn.
"Chị muốn ăn cháo bào ngư. "_ Tuyết Ninh cảm thấy bản thân thật sự cần được bồi bổ nên không hề từ chối.
"Cuối tháng này em không có lịch trình, em định đi du lịch có cả Quân Kiệt nữa. Chị đi cùng em không?"_ Vĩ Mặc
" Để chị xem đã...