Chết Đi, Bạn Trai Cũ Bắt Sống Lại

Chương 6




Lúc Cố Thừa học năm hai cao trung (cụ thể là lớp 11), anh có tham gia một trận bóng rổ cuối cùng trước khi bước vào năm cuối, Đồng Ngộ lôi kéo cả lớp đi theo cổ vũ cho anh, cậu hét thất thanh đề hô hào nhưng rốt cuộc có thế nào cũng không qua được đám nữ sinh.

Cậu thở hổn hển ngồi xuống: "Dây thanh quản của đám con gái mấy người đều gắn thêm bộ khuếch đại âm thanh sao?"

Bạn học của Đồng Ngộ hỏi cậu: "Anh cậu đánh sắp xong rồi, nước của cậu đâu?"

Đồng Ngộ đến chậm, trên đường đi chưa kịp mua nước, lúc đầu cậu định gần hết trận mới đi mua, kết quả là trận thi đấu vừa rồi quá kịch liệt, cậu ngay lập tức liền quên mất.

Đồng Ngộ ôm áo khoác Cố Thừa chạy đi mua nước, mặc dù cậu chạy rất nhanh nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, lúc trở về vừa hay thấy Cố Thừa đã nhận nước của người khác.

Một nữ sinh mặc áo đồng phục cao trung đứng ở trước mặt anh không biết nói với anh cái gì, Cố Thừa nhìn cô một cái, sau đó liền theo nữ sinh rời đi.

Đồng Ngộ ôm đồ uống đứng núp ở một nơi không mở miệng, Lưu Khải từ phía sau lưng cậu đi đến, xách áo lên lâu mặt: "Sao không qua đó xem thử, có khi anh cậu sắp được người ta tỏ tình đấy."

Lưu Khải và Cố Thừa có quan hệ không tồi, thường xuyên mời Đồng Ngộ ăn cơm, nhìn Đồng Ngộ như cái đuôi nhỏ cả ngày đi theo Cố Thừa, hắn cũng luôn muốn lừa Đồng Ngộ gọi hắn là Khải ca, nhưng mỗi lần sắp thành công đều sẽ bị Cố Thừa ngăn lại, sau đó là bị dạy dỗ một phen.

Nghe Lưu Khải nói nữ sinh kia có lẽ là muốn tỏ tình, Đồng Ngộ khẽ nhíu mày.

_______ chỉ đăng trên watpad: 52sweet mấy nơi khác đều reup_________

Lưu Khải tiếp tục dụ dỗ cậu, "Không đi thật à? Nói không chừng, cậu sắp tới có thêm một người chị dâu rồi đấy, thật sự không đi xem?"

Nhìn Đồng Ngộ chưa gì đã chạy đến không thấy bóng dáng, Lưu Khải không nhịn được mà cười phá lên.

Kiều Quan Chương thấy hắn cười như bị động kinh, dùng bả vai hất hất hắn một chút: "Làm gì thế? Lại bắt nạt Đồng Ngộ à, bộ cậu không muốn sống nữa hả?"

Lưu Khải cười nói: "Tôi nào dám a, Tiểu Đồng Ngộ rõ ràng là vội vã chạy đi gặp chị dâu tương lai của em ấy."

Kiều Quan Chương ý vị thâm trường nhìn Đồng Ngộ đã chạy xa, lại nhìn thoáng qua con người ngu ngốc đang đúng bên cạnh mình...... Đúng là bị lão Cố hành không ít rồi.

Đồng Ngộ chạy đến tòa nhà thực nghiệm, thật lâu mới tìm được Cố Thừa, nữ sinh kia đúng thật là đang tỏ tình, cô lấy hết can đảm nói câu cuối: "Cố Thừa, cậu có thể làm bạn trai tớ được không?"

Đồng Ngộ trực tiếp nhảy ra: "Không được!"

Không ngờ đến câu trả lời lại được đáp lại từ phía sau, nữ sinh quay đầu lại nhìn Đồng Ngộ đang xông tới.

Đồng Ngộ thở hổn hển chạy tới, nói với nữ sinh: "Anh trai tôi còn chưa có thành niên đâu, anh ấy không thể yêu đương, chị đi tìm người khác đi, mẹ của anh trai rất hung dữ, mỗi ngày đều mắng chửi, còn đánh người nữa, nếu bà ấy biết anh ấy yêu đương, nhất định cũng sẽ tìm đến nhà của chị mà đánh."

Lời từ chối của Cố Thừa vừa đến bên miệng, lại nuốt trở vào, anh nhướng mày, rất hứng thú nhìn Đồng Ngộ vì muốn giúp mình từ chối mà nói đến không ngừng.

Anh cùng nữ sinh này ra đây là bởi vì vừa rồi trên sân bóng có nhiều người, anh sợ nếu không đi cùng cô, cô đứng giữa trường nói gì đó không đúng, đến lúc đó những người xung quanh dòm ngó sẽ càng trở nên khó coi.

Hiện tại có Đồng Ngộ làm "Người phát ngôn" thay anh từ chối, Cố Thừa chỉ đơn giản đứng nhìn chứ chẳng thèm mở miệng.



Nữ sinh nhận ra Đồng Ngộ, biết Đồng Ngộ là em trai của Cố Thừa, nghe lời Đồng Ngộ nói, cô nhìn Cố Thừa.

Cố Thừa chậm rì rì gật đầu: "Đúng vậy, em ấy nói không sai."

Đồng Ngộ trừng mắt, anh rõ ràng là không muốn từ chối mà, cậu tỏ ra bất mãn, Cố Thừa lại nói: "Tôi không yêu sớm."

Nữ sinh chưa từ bỏ ý định: "Tớ..tớ chờ cậu tốt nghiệp."

Đồng Ngộ nhăn mày lại, đôi mắt càng trừng to......

Nữ sinh nói xong liền rời đi, Đồng Ngộ mang bộ dáng không chịu bỏ qua muốn đuổi theo, Cố Thừa chặn lại, ngay lập tức kéo cậu về "Như thế nào, còn muốn đuổi theo à?"

Đồng Ngộ vẻ mặt không thoải mái nhìn chằm chằm nữ sinh đã đi xa, Cố Thừa có chút muốn cười, anh buông tay ra, vặn chai nước khoáng trong tay ra uống một ngụm, cố gắng đè nén cảm xúc không để bản thân cười ra tiếng.

Đồng Ngộ giật lấy chai nước khoáng trong tay anh: "Không uống nước của chị ấy, em đã mua nước cho anh rồi!"

Cố Thừa sặc một chút, mu bàn tay lau đi nước chảy ra bên khoé miệng: "Đây là nước của đội phát."

Đồng Ngộ ngẩn ra, nhìn thoáng qua chai nước cậu vừa giật lấy, ngay lập tức liền hoá thân thành đứa em trai ngại ngùng: "Vậy anh uống đi."

Cố Thừa không cầm, vươn tay đến chai nước cậu đang ôm trong ngực: "Anh thích uống cái này hơn."

Cậu nhìn Cố Thừa uống chai nước cậu mua, lúc này sắc mặt của Đồng Ngộ mới tươi tỉnh lên, cậu ôm áo đồng phục của Cố Thừa, nói chuyện nghiêm túc: "Anh, anh không thể yêu sớm, dì Thẩm mà biết nhất định sẽ mắng chết anh."

Cố Thừa liếc cậu một cái, Thẩm Ninh nào quản anh như vậy, đừng nói là yêu sớm, cho dù anh có nhảy lầu Thẩm Ninh cũng có thể xem đó là chuyện tốt.

Cố Thừa đóng nắp chai, thất thần "Ừ" một tiếng.

Nhìn thấy thái độ này của anh, Đồng Ngộ không quá yên tâm: "Anh có nghe em nói không đấy?"

Cố Thừa nhét chai nước đã uống hơn một nửa vào lồng ngực Đồng Ngộ, cầm lấy áo khoác vừa đi vừa nói: "Khi nãy cô gái đó nói đã từng viết thư cho anh, nhờ em đưa giúp, có phải không?"

Đồng Ngộ đôi mắt chớp chớp: "Hả, làm gì có, em không hiểu anh đang nói gì hết á."

Đồng Ngộ xoay người đi, bị Cố Thừa kéo lại.

Nếu không phải vừa rồi nữ sinh đó nói lúc trước có viết thư nhờ Đông Ngộ đưa giúp, Cố Thừa cũng không biết cậu còn có danh hiệu là "Người đưa tin", chỉ là lá thư đó trước giờ anh chưa từng thấy qua.

Đồng Ngộ chột dạ quay đầu nhìn Cố Thừa: "Em không muốn bọn họ làm ảnh hưởng đến việc học tập của anh, nếu anh dám yêu sớm, em liền nói cho dì Thẩm biết."

...

Mọi người đều ở sân thể dục xem trận bóng, phòng học lúc này không có ai, Đồng Ngộ cùng về phòng lấy thư tình đưa cho anh, mới vừa đi đến chỗ ngồi Đồng Ngộ liền thấy trên bàn có một tờ giấy màu xanh.

Đồng Ngộ phiền phức nói: "Còn chưa đủ sao!"

Nửa tháng nay cậu đã được nhờ chuyển rất nhiều thư đến cho Cố Thừa, cậu cầm lấy lá thư trên bàn đưa cho anh, không hề nhìn thấy trên mặt giấy là ba chữ: "To: Đồng Ngộ" - tức gửi đến Đồng Ngộ.

Cố Thừa nhìn chằm chằm lá thư một hồi, tùy tay đem nhét vào túi quần, Đồng Ngộ vừa quay đầu liền thấy hắn đem lá thư cất đi, cậu vội hỏi: "Anh làm gì vậy, còn cất sao, anh định đem về làm vật gia truyền hả?"

Đồng Ngộ lấy ra một chồng giấy đủ màu sắc từ cặp sách, nhét cho Cố Thừa, hơi giận dỗi nói: "Lấy đi lấy đi, về sau đừng đưa đến đây nữa."

Cố Thừa ôm một đống giấy lộn xộn ném vào thùng rác trong xó lớp, chỉ có cái trong túi kia là không ném, Đồng Ngộ phiền lòng đạp vào góc bàn, vung cánh tay bỏ đi mất.

_______ watpad: 520sweet________

Buổi tối tan học, Đồng Ngộ cứ theo lẽ thường đi tìm Cố Thừa ăn cơm, Kiều Quan Chương từ trong phòng học chạy ra, xoa đầu cậu một chút: "Sao lại đứng chờ dài cổ ở đây, không cùng anh trai em về nhà sao?"

Đồng Ngộ hỏi Kiều Quan Chương: "Anh của em đâu?"

Kiều Quan Chương nói: "Cậu ấy đi từ sớm rồi, không chờ em hả?"

Đồng Ngộ ngẩn cả người...... Cố Thừa lúc nào cũng đợi cậu mà, sao hôm nay lại về một mình rồi?

Thấy cậu uỷ khuất, Kiều Quan Chương liền biết Cố Thừa không đợi cậu, hắn không yên tâm để đứa nhỏ này về nhà một mình, gọi Lưu Khải đến, hai người bọn họ đưa cậu về.

Vừa ra khỏi trường, Lưu Khải đột nhiên thấy Cố Thừa đang đứng cùng một nam sinh trong ngõ nhỏ, hắn vừa muốn mở miệng kêu Cố Thừa, lời còn chưa kịp nói liền biến thành hai tiếng:"......DM!"

Kiều Quan Chương hỏi: "Làm sao vậy?"



Thấy Đồng Ngộ nhìn qua, Lưu Khải vội vàng lấy thân che tầm mắt cậu lại,: "Không có việc gì, không có việc gì, trật chân một tí."

Lưu Khải thấy Cố Thừa đưa cho nam sinh đó một phong thư, còn mẹ nó là màu lam!

Lão Cố từ khi nào lại thích con trai thế?

(*) Lúc đó Đồng Đồng mà thấy chắc tui bỏ không edit nữa luôn á.Tui nghĩ theo hướng đó giờ xót cho bé quá i

Lưu Khải nhanh chóng nhắn cho Cố Thừa: 【 Cậu lần sau thổ lộ có thể đổi nơi khác được không, một chút nữa là em trai cậu thấy rồi, cmn em ấy thích cậu như vậy, nam sinh kia nhìn cũng còn nhỏ, cậu đừng có mà dụ dỗ người ta! 】

Rất nhanh sau đó, Lưu Khải nhận được tin nhắn của Cố Thừa--

Nhìn mấy dòng tin nhắn, Lưu Khải sửng sốt hai giây, sau đó đưa mắt nhìn Đồng Ngộ...... Khó trách nam sinh kia thích em ấy, đứa nhỏ nhà khác đều là càng lớn càng đen, càng lớn càng to lớn, nhưng thế nào mà đứa nhỏ nhà Cố Thừa này lại càng lớn càng đẹp?

Lưu Khải cúi đầu ấn di động: 【 Chuyện này mà cậu cũng quản, Cậu là anh hay cha của em ấy vậy? 】

Phía sau truyền đến tiếng bước chân......

Đồng Ngộ như có rada, quay đầu lại: "Anh!"

Cố Thừa mạnh tay xoa xoa đầu cậu, sau đó nắm lấy hai đai cặp của Đồng Ngộ.

Cậu giận dỗi hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Cố Thừa: "Xử lý chút việc."

Lưu Khải "Chậc" một tiếng: "Cậu đúng là vì người nhà mà lo lắng thúi ruột mà."

Cố Thừa trừng mắt nhìn hắn: "Cút!"

Lưu Khải trốn sau lưng Đồng Ngộ hừ hừ: "Nga..không đúng, tớ nói sai rồi, Tiểu Đồng Ngộ không phải con dâu nuôi từ bé của nhà cậu, mà cậu mới chính là chồng nuôi từ bé của em ấy."

Đồng Ngộ cười: "Ha ha."

Cố Thừa nhìn cậu: "Cười cái gì? Chồng nuôi từ bé nghe rất êm tai sao?"

Đồng Ngộ cảm thấy rất dễ nghe nha.

Đồng Ngộ về đến nhà vẫn còn ngây ngô cười, Cố Thừa nhéo nhéo mặt cậu: "Vẫn còn cười?"

Đồng Ngộ nói: "Khải ca nói anh là chồng nuôi từ bé của em."

Cố Thừa không biết vui chỗ nào: "Chuyện đó rất vui sao?"

Đồng Ngộ tung tăng nhảy nhót đi về phía trước đi: "Em ấy à, đã là đồ của em thì người khác đừng mơ cướp được!"

Lúc nãy nam sinh tên Trần Vọng kia có nói, anh cũng không phải anh trai ruột của Đồng Ngộ thì dựa vào cái gì mà quản nhiều như thế, Lưu Khải cũng cảm thấy anh quản rất chặt, nhưng Cố Thừa lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn là anh không phải anh trai ruột của cậu.

Cố Thừa nhìn Đồng Ngộ nhảy nhót vui vẻ phía trước: "Không có ai muốn cướp của em, có mà em tự biết giữ mình đi!"

-

Từ lúc xem trận bóng hôm đó, Đồng Ngộ cũng muốn học chơi bóng rổ, nhưng cậu từ nhỏ đã không có tế bào vận động, cậu quấn lấy Cố Thừa năn nỉ anh dạy cho cậu, Cố Thừa lại nói "Tay em là để đánh đàn vẽ tranh, không phải dùng để chơi bóng".

(*) Y hệt lưng tui là để nằm chớ không phải để ngồi edit

Giờ ra chơi, Kiều Quan Chương chạy nhanh vào phòng lay lay bả vài của Cố Thừa vài cái: "Lão Cố đừng nằm đó nữa, em trai cậu bị ngã kìa!"

Cố Thừa đang nằm dài trên bàn ngủ bù, anh cọ cọ một chút liền đứng lên, thiếu chút nữa đụng phải mặt Kiều Quan Chương, hắn hoảng sợ: "DM cậu muốn bay đến đó luôn hay gì??"

Cố Thừa không rảnh đôi co với hắn, một bên đi ra ngoài một bên hỏi: "Em ấy ở đâu?"

Kiều Quan Chương cười một chút nói: "Ở sân bóng rổ."

Cố Thừa nhíu mày nhìn hắn một cái: "Cười cái gì?"

Kiều Quan Chương có thể nhịn cười chạy về báo tin cho anh là đã lợi hại lắm rồi, hắn nói: "Cậu không nhìn thấy em ấy ngã như thế nào đâu, nhóc đó học ba bước lên rổ của cậu, một bước, hai bước, bước thứ ba chân trái vướng chân phải, liền tự mình làm mình ngã bị thương!"

Cố Thừa: "......"



Còn chưa tới sân bóng, Cố Thừa liền thấy Đồng Ngộ có người cõng về phía phòng y tế, ống quần bên trái của cậu vắn đến gối, lộ ra một đoạn cẳng chân cùng đầu gối đều bị trầy da.

Đồng Ngộ một chân nhảy nhảy: "Anh."

Cố Thừa nhìn thoáng người đang ôm Đồng Ngộ, là nam sinh tên Trần Vọng ngày hôm đó, còn có thêm hai bạn học khác.

Cố Thừa đi qua liếc Trần Vọng một cái, hỏi cậu: "Em sao lại ở cùng với cậu ta?"

Đồng Ngộ sợ hãi nói: "Trần Vọng dạy em chơi bóng."

"Chơi bóng?" Cố Thừa mặt trầm xuống, đột nhiên giơ chân đá vào bụng Trần Vọng, tiến lên nắm cổ áo hắn, nhìn như chuẩn bị đánh nhau: "Tôi đã nói là cách xa em ấy ra mà, cậu nghe không hiểu tiếng người à?"

Kiều Quan Chương bị Cố Thừa làm cho hoảng sợ, vội vàng đi đến giữ anh lại: "Lão Cố, cậu đang làm gì vậy?"

Cố Thừa bất ngờ đá chân, Trần Vọng không kịp tránh, Đồng Ngộ cũng không đứng vững, nếu không phải bên cạnh cậu còn có hai bạn học khác đỡ lấy, cậu cũng thiếu chút nữa là ngã chung một chỗ với Trần Vọng rồi.

Cố Thừa hất tay Kiều Quan Chương ra, nắm cánh tay Đồng Ngộ ôm lên, so với lúc còn sơ trung, Cố Thừa bây giờ đã cao hơn rất nhiều, sức lực cũng tăng lên, cõng Đồng Ngộ rất dễ dàng.

Cố Thừa nhìn Trần Vọng: "Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa."

Loại tình huống này Kiều Quan Chương không nghĩ đến, hắn ném cho Đồng Ngộ một cái ánh mắt, em làm cậu ấy giận rồi kìa.

Đồng Ngộ bị doạ cho hoảng, cậu ôm chặt cổ Cố Thừa, thấy Kiều Quan Chương nháy mắt ra hiệu với cậu, cậu gật gật đầu tỏ vẻ ngây thơ, việc này cậu cực kì có kinh nghiệm à.

Hai người bạn học của Đồng Ngộ đều bị Kiều Quan Chương đuổi về phòng học: "Nhanh về lớp đi, đứng đây làm gì."

Sau đó, Kiều Quan Chương nhìn thoáng qua Trần Vọng từ mặt đất bò dậy: "Muốn theo đuổi Tiểu Đồng Ngộ sao?"

Trần Vọng cau mày phủi hết bụi đất trên người: "Liên quan đến anh à?"

Kiều Quan Chương nói: "Đúng thật là không liên quan đến tôi, nhưng cậu đúng là lớn mật thật, Đồng Ngộ là do một tay Lão Cố nuôi lớn, cậu dám dòm ngó đến em ấy, tìm chết thì nên tìm cách nào nhẹ nhàng í!"

Trần Vọng không phục: "Hắn không phải anh ruột của Đồng Ngộ, còn có thể quản cậu ấy cả đời sao?"

Kiều Quan Chương cảm thấy tiểu tử này đúng là hết thuốc chữa rồi: "Vậy cậu nhìn xem cậu ấy có thể quản em ấy cả đời hay không."

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Ngộ: "Không thể yêu sớm!"

Cố Thừa: "Không sai, tuyệt đối không thể yêu sớm."