Chết Đi, Bạn Trai Cũ Bắt Sống Lại

Chương 5




Khi còn nhỏ lá gan Đồng Ngộ rất bé, nghe nói trời tối sẽ có sói, mỗi ngày khi trời vừa chợt tối, cậu đang chơi vui vẻ bên ngoài liền chạy về nhà, cứ như vậy trốn gần một tháng, sau đó Đoạn Như mới hiểu ra chuyện gì.

Đoạn Như và Đồng Uy Dương chọc cậu một phen, sau đó Đồng Ngộ mỗi ngày đều ngồi xổm trước của nhà đợi Cố Thừa, nhưng anh đến một lần cũng không trở về.

Mùa đông ở Dung Giang đến trễ, không khí ẩm ướt cảm giác như so với Thân Hải còn lạnh hơn, Đồng Ngộ sớm đã bị Đoạn Như nhét vào ổ chăn, cậu ôm một quyển tập tranh, lúc sau liền ngủ ngục.

Nửa đêm cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Đoạn Như đứng ở mép giường nhẹ giọng kêu cậu, bên cạnh là tiểu ca ca thích lừa gạt kia, lúc này chỉ mặc một cái áo ngủ.

"Mẹ." Đồng Ngộ cho rằng mình nằm mơ, xoa xoa đôi mắt.

Đoạn Như nhẹ giọng hỏi: "Đồng Đồng, đêm nay có thể cùng tiểu ca ca ngủ chung được không?"

Đồng Ngộ mờ mịt nhìn Cố Thừa, đôi mắt liền mở to: "Sao anh ấy không về nhà mà ngủ?"

Thẩm Ninh hôm nay lại uống nhiều quá, nửa đêm còn đuổi Cố Thừa vẫn còn mặc áo ngủ ra bên ngoài, ban đem trời lạnh như vậy không thể để một đứa trẻ bên ngoài được, Đoạn Như đi ra ngoài xem ồn ào thuận tay đem Cố Thừa vào trong.

Tuy trong nhà vẫn còn phòng khác, nhưng Dung Giang thời tiết ẩm ướt, phòng cũng được dọn, Đoạn Như nghĩ dù sao hai đứa cũng đều là con nít, liền cho hai đứa ở chung.

Đồng Ngộ 6 tuổi còn không biết thế nào gọi là nhận nhịn chịu đựng, nhưng Cố Thừa hơn cậu ba tuổi đã biết, Cố Thừa từ chối Đoạn Như, nhưng cuối cùng vẫn là bị mang về đây, thấy Đoạn Như không biết giải thích như thế nào với Đồng Ngộ, Cố Thừa nói: "Dì, cháu có thể ngủ ở phòng khách."

"Phòng khách lạnh lắm." Đồng Ngộ đã quên việc bị anh trai nhỏ lừa trước đó, cậu xốc chăn lên, cậu mặc quần tam giác in hoạt hình, trơn bóng ngồi ở trong ổ chăn, Cố Thừa thậm chí có thể thấy tay cậu có vẻ đã mập lên.

Đồng Ngộ nhiệt tình vỗ vỗ vào giường của mình: "Trong đây ấm áp lắm." Cậu duỗi tay kéo Cố Thừa, tay anh lạnh lẽo khiến Đồng Ngộ giật mình.

Đoạn Như nói với Cố Thừa: "Cháu cứ ngủ ở đây, Đồng Ngộ lúc ngủ rất thành thật, không đá cháu đâu."

Đoạn Như sau khi sắp xếp cho hai đứa nhỏ vội vã trở về cùng Đồng Uy Dương, trước khi ra khỏi cửa cô giúp hai bạn nhỏ tắt đèn đi.

Đồng Ngộ tuy rằng thịt mum múp, nhưng vóc dáng rất nhỏ, chiếm rất ít diện tích, Cố Thừa nằm thẳng tắp ở bên cạnh cậu, Đồng Ngộ mơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể Cố Thừa rất lạnh.

Chân nhỏ thử đặt lên người anh, Cố Thừa rụt một chân lại một chút, Đồng Ngộ xê dịch thân mình, lại đè lên anh một chút.

"Ca ca có lạnh không?" Không đợi Cố Thừa trả lời, Đồng Ngộ bắt được tay Cố Thừa: "Trên người của anh thật lạnh a."

Nhiệt độ trên người Đồng Ngộ cao, lại gần một chút Cố Thừa liền cảm thấy nóng, anh rút tay: "Cách xa tôi một chút."

Cánh tay nhỏ bị ném ra của cậu không người dựa vào tay Cố Thừa, trong phòng tối tăm, chỉ có cặp mắt kia sáng to lấp lánh, mang theo một ít mê mang.

Cố Thừa không nhúc nhích nhìn cậu, có chút không đành lòng: "Người tôi lạnh, cậu sẽ bị cảm đấy."



Biết được mình không bị chán ghét, Đồng Ngộ lại cợt nhả dựa dựa lên người anh, đem Cố Thừa kéo xuống, cậu vỗ vỗ bụng của mình: "Anh mau để tay lên bụng em, rất ấm đó."

Cố Thừa chưa thấy qua đứa trẻ nào như vậy, những đứa trẻ nhỏ đều rất sợ anh, những đứa trẻ nhà hàng xóm chung quanh đều được dặn là phải cách xa anh một chút, đây là lần đầu tiên Cố Thừa bị một đứa nhóc làm cho không biết phản ứng sao.

Như là sợ cậu thật sự sẽ lấy tay của mình để lên bụng cậu, Cố Thừa nhanh chóng nói: "Làm vậy thì ngày mai bụng cậu sẽ đau."

Đồng Ngộ nghĩ nghĩ, bụng đau là không tốt lắm, cậu trở mình: "Vậy thì đánh rắm trước?"

(*) không hiểu ẻm nói vậy nghĩa là sao cả

Cố Thừa: "......"

Thấy Cố Thừa không nói gì, Đồng Ngộ ghé vào gối đầu của anh nói: "Em mới tắm xong, không xúi, rất thơm."

Cố Thừa duỗi tay sờ cổ cậu, cổ bất ngờ bị lạng Đồng Ngộ co rụt lại, phát ra một tiếng như gà kêu, nháy mắt đem chính mình cuộn lại như sâu lông.

Cố Thừa hỏi cậu: "Còn muốn làm ấm tay cho tôi không?"

Đồng Ngộ cảm thấy thân thẻ nhỏ nhắn của mình không có khả năng làm được, cậu ôm chặt Cố Thừa, nói: "Chúng ta ôm nhau, một hồi liền ấm áp."

Có tiểu bếp lò toả nhiệt, thân thể Cố Thừa liền ấm lên, nhưng...... Đoạn Như chỉ nói Đồng Ngộ không đá người, không nói cậu ngủ muốn ôm, không biết Đồng Ngộ có phải xem anh trở thành thú bông đầu giường hay không, Cố Thừa gối lên cánh tay mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, máu có chút không thông.

Đồng Ngộ tỉnh ngủ phát hiện Cố Thừa đã không còn ở trong nhà nữa, dì bảo mẫu nói sáng sớm đã thấy anh rời đi.

- -------------------

Buổi tối Cố Thừa tan học xách chút đồ ăn vặt đến cảm ơn, vừa vào cửa liền thấy Đồng Ngộ dẩu mông nằm bò trên thảm vẽ tranh.

Xung quanh cậu đều là màu vẽ, tay nhỏ nghiêm túc cầm bút vẽ, nghe được dì bảo mẫu ra chào hỏi, cậu ngẩng đầu, nhìn Cố Thừa thật lâu, hưng phấn gọi: "Tiểu Thừa ca ca anh về rồi!"

Đồng Ngộ buông bút, bò dậy, lúc tay nhỏ chống trên mặt đất, tấm thảm màu trắng đã in rõ một dấu tay bé bé đầu màu sắc.

Cố Thừa vốn nghĩ đưa đồ xong sẽ rời đi, không ngờ Đồng Ngộ lại không cho, lôi kéo anh một hai phải đến xem tranh cậu vẽ.

Cố Thừa cuối đầu nhìn áo khoác đồng phục của mình bị in đầu dấu tay, bất đắc dĩ gật đầu, đúng lúc anh cũng đang tìm nơi làm bài tập.

Anh mỗi ngày không phải là ở lại trường đến tận lúc đóng của để làm bài thì cũng là tìm một nhà bỏ hoang nào đó hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh, không phải do anh phản nghịch, mà là lúc trước có lần anh mang bài tập về nhà để làm, kết quả mới vừa làm xong đã bị Thẩm Ninh xé, sau đó anh không mang về nhà làm nữa.

Buổi tối Đoạn Như trở về, Đồng Ngộ ôm chân lấy cô làm nũng: "Mẹ con cũng muốn học tiểu học, con muốn cùng Tiểu Thừa ca ca đi học."

......

Đồng Ngộ học nhà trẻ hơn nữa năm mới chính thức nhập học.

Cố Thừa so với Đồng Ngộ lớn hơn ba tuổi, nhưng vì Thẩm Ninh mà anh đi học trễ một năm, lúc Đồng Ngộ lên lớp một, Cố Thừa mới lên lớp 3.

Ngày khai giảng đầu tiên, Đồng Ngộ ôm cặp sách ngồi trong lớp Cố Thừa, chiếm chỗ ngồi bên cạnh Cố Thừa, chết sống không chịu đi, cuối cùng bị chủ nhiệm lớp xách trở về.

Ngày đó, Đồng Ngộ khóc rất thảm......

Lúc Đồng Ngộ đang học lớp 2, có một ngày mới vừa tan học, một chị gái đến lớp của Cố Thừa tìm anh, mấy nam sinh có quan hệ không tồi với Cố Thùa lập tức trở nên ồn ào.

Bé gái mặt đỏ mặt nói: "Đồng Ngộ đánh nhau với người khác, răng bị gãy, trốn ở trong WC không chịu ra, Chủ nhiệm lớp tớ bảo tớ kêu cậu"

Từ lúc Đồng Ngộ đi học ngày đầu tiên đã làm náo loạn, về sau các giáo viên trong trường đều biết Cố Thừa là anh trai của Đồng Ngộ, thấy Cố Thừa, chủ nhiệm lớp của Đồng Ngộ như nhìn thấy cứu tinh: "Cố Thừa, em tới rồi sao, mau mau tìm cách bảo Đồng Ngộ ra."

Thành tích học tập của Cố Thừa rất tốt, nhưng lại không phải kiểu học sinh khiến người khác bớt lo, lúc trước ở bên ngoài bị mấy nam sinh lớn hơn chặn đường xin tiền, một học sinh tiểu học như anh đánh mấy nam sinh trung học kia rất thảm, sự việc đó gây ra động tĩnh không nhỏ.

Anh sau đó tự mình giải quyết với người nhà của mấy nam sinh kia, phương thức giải quyết là trực tiếp gọi 110, sau đó từ camera xác định rằng anh chính là phòng vệ chính đáng.



(*) Gọi cho 110 là gọi số đến đồn công an

Lúc đó người nhà của mấy nam sinh kia cũng không biết nên mắng con nhà mình quá mức ngu xuẩn, hay là nên nói Cố Thừa quá tinh ranh.

Cố Thừa lạnh mặt nhìn qua hai cậu con trai đứng vâng vâng dạ dạ bên cạnh: "Chúng mày đánh em ấy?"

Hai đứa nhỏ sợ hãi lắc đầu: "Bọn em không có đánh cậu ấy, chỉ là đùa giỡn thôi, là cậu ấy tự mình ngã sau đó liền rớt mấy răng ra!"

(*) thấy cũng tội nhưng mà nhịn cười không nổi luôn á

Bên trong tiếng khóc rung vang trời, không biết còn tưởng là đem chân tay chặt đi chớ không phải chỉ gãy răng.

Cố Thừa gõ gõ cửa: "Đồng Đồng, mở cửa."

Tiếng khóc bên trong nhỏ dần, Đồng Ngộ mở hé hé cửa, miệng còn phát ra vài tiến hức hức: "Anh, anh vào đi."

Cố Thừa theo khe hở chen vào đi, cậu khóc đến sưng cả mắt lên, một bên ấm ức một bên chảy nước mắt.

Cố Thừa nhéo nhéo cằm cậu: "Mở miệng, để anh xem rớt cái răng nào."

Đồng Ngộ nhe răng, buổi sáng không sao mà bây giờ nơi răng cửa đen thui, Đồng Ngộ mở tay ra, bên trong nắm chặt hai cái răng vừa mới rớt ra, khóc lóc nói: "Răng của của em rớt mất rồi."

Răng cửa không còn, nói chuyện gió có chút lọt vào.

Đồng Ngộ thay răng muộn, đến tận năm 8 tuổi răng cửa mới lung lay, cậu thấy những đứa trẻ khác không có răng cửa đều rất xấu, sợ chính mình cũng sẽ trở nên xấu như vậy, như thế nào cũng không chịu nhổ hai cái răng cửa, lúc ăn cơm rất cẩn thận, từ nửa năm trước rất chịu khó chăm sóc răng.

Cố Thừa nói: "Cái đó nên rớt từ sớm rồi, chẳng có ai lớn như vậy ròi mà chưa thay?"

Tuy là biết như vậy, nhưng Đồng Ngộ vẫn cảm thấy không có răng cửa giống như mất mạng, nước mắt lại lách tách rơi

Cố Thừa lau lau gương mặt cậu: "Được rồi, đừng khóc, đến anh mà em cũng không nghe sao."

Đồng Ngộ ủy khuất, khóe miệng run run.

Cố Thừa đem cậu từ trong WC ra, bảo hai đứa nhỏ đánh nhau với Đồng Ngộ ra xin lỗi, miệng hai đứa nhỏ đều giống cậu, nói chuyện bị lọt gió =)))

Cố Thừa xoa xoa đầu Đồng Ngộ: "Chờ răng bọn nó mọc ra, anh liền đánh cho gãy sạch, thay em báo thù."

Hai đứa nhỏ kia: "......" Bộ anh trai Đồng Ngộ là quỷ báo thù sao?

-

Đồng Ngộ lần thứ ba gây ra chuyện là vào năm 10 tuổi, năm ấy Cố Thừa mười ba.

Bởi vì thành tích tốt, Cố Thừa từ lớp 5 năm trực tiếp nhảy lên năm một sơ trung ( cụ thể là lớp 7, vì tiểu học bên Trung Quốc học tận 6 năm), sơ trung và tiểu học không ở chung một khu, hai bên cách một cái sân thể dục, sân thể dục tuy rằng không lớn, nhưng đối Đồng Ngộ như cách cả một dải ngân hà.

Đồng Ngộ biết Cố Thừa nhảy lớp liền nháo một trận rất lớn, liền khiến Đoạn Như phải tới trường, Đoạn Như chỉ vào thành tích của cậu nói: "Thành tích của con như thế này mà muốn lên sơ trung sao, ở tiểu học ngốc cả đời đi."

Bị chịu thêm đả kích, Đồng Ngộ lại nháo thêm một trận nữa, cuối cùng chỉ có thể thành thật tiếp tục học tiểu học.

- -------

Sau khi Cố Thừa lên sơ trung, vẫn ăn trưa cùng Đồng Ngộ, tan học lại tiếp tục cùng cậu về nhà, nhưng Đồng Ngộ vẫn cảm thấy giữa bọn họ có khoảng cách rất xa, buổi tối cậu lại quấn lấy Cố Thừa giữ không cho anh về.

Cố Thừa lúc bấy giờ còn nhỏ sợ sẽ gây phiền toái cho Đoạn Như. Cô cũng đã quét sẵn một căn phòng cho Cố Thừa, nhưng Đồng Ngộ không cho, anh phải cùng cậu ngủ chung một phòng.

Đồng Ngộ đi theo Cố Thừa về nhà anh tắm rửa lấy quần áo.

Trong nhà Cố Thừa trống không, Thẩm Ninh mỗi lần uống nhiều liền đập phá đồ đạt, những đồ vật đó vẫn còn nằm trên sàn nhà, trước kia Cố Thừa sẽ dọn dẹp, rồi mua lại, nhưng hai năm gần đây anh không mua nữa, dù sao cũng bị ném, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất lãng phí.



Thẩm Ninh đột nhiên từ bên ngoài đi vào, khó có được một hôm trên người cô không mang theo mùi rượu, thoạt nhìn còn có bộ dáng vui vẻ.

Đồng Ngộ chủ động chào hỏi: "Chào dì ạ."

"Đây không phải là tiểu thiếu gia nhà đối diện sao." Thẩm Ninh hỏi: "Lại tìm đến Cố Thừa à?"

Thẩm Ninh là người phương Nam chính gốc, nói chuyện không giống Đoạn Như, mang theo một ít mềm mại của con gái phương Nam, nhưng Đồng Ngộ lại có một chút hơi sợ cô.

Từ lúc nhà câu vừa chuyển đến, cậu liền nhìn thấy bộ dạng la lối khóc lóc của Thẩm Ninh, mấy năm nay mỗi lần gặp cô đều là bộ dáng đó, rất ít khi nhìn thấy cô bình thường, lúc trước có một lần Cố Thừa ở lại nhà cậu, nửa đêm Thẩm Ninh liền tới gõ cửa, ồn ào muốn mang anh đi.

Đồng Ngộ nói dối: "Cháu có một ít bài tập không biết làm, định nhờ Tiểu Thừa ca ca giảng giúp a, sẵn tiện tối nay ngủ lại nhà cháu."

Cố Thừa từ trên lầu đi xuống, thấy Thẩm Ninh đứng trước mặt Đồng Ngộ duỗi tay đến, anh căng thẳng, vội vàng chạy xuống kéo Đồng Ngộ ra phía sau: "Đừng chạm vào em ấy, em ấy mà bị thương thì bà đền không nỗi đâu!"

Thẩm Ninh vốn là cảm thấy Đồng Ngộ đáng yêu, định vuốt vuốt khuôn mặt mũm mĩm của cậu, kết quả lại vươn tay vào khoảng không.

Cô nhìn con trai đã lớn của mình, trào phúng cười: "Bảo vệ như bảo vật thế kia à, bộ lão Đồng dám đem con trai mình giao cho một đứa như mày sao?"

Cố Thừa không định tiếp tục nói chuyện với bà: "Buổi tố tự mình kêu cơm hộp đi, tôi không về đâu."

Thẩm Ninh ngồi trên sô pha, nhìn Cố Thừa mang Đồng Ngộ rời đi: "Đồ sói mắt trắng, mày và ba mày đều như nhau, đều CMN là sói mắt trắng! Họ Cố đều là đồ tồi!"

(*) Bạch nhãn lang (sói mắng trắng): là chỉ những người vong ơn bội nghĩa. Sao ta... mình thấy bả nói đúng ghê luôn á, thấy họ Cố hơi sợ

Cố Thừa che tai Đồng Ngộ lại, không muốn để cậu nghe được những lời thô tục của Thẩm Ninh, nhưng những lời này cô mỗi ngày treo ở bên miệng, Đồng Ngộ đã không biết nghe qua bao nhiêu lần.

Đồng Ngộ ngẩng đầu lên hỏi: "Ba anh là ai?"

Cố Thừa mặt không có biểu tình nói: "Không biết."

Cố Thừa đúng thật là không biết, từ lúc anh có kí ức cũng chỉ có thể nghe từ miệng Thẩm Ninh mà biết mình còn có một người ba, nhưng người đó là ai, thì Thẩm Ninh từ trước đến nay lại không chịu nói.

Cố Thừa chỉ biết là, bọn họ ở trong căn nhà hiện tại đều là họ Cố trong miệng Thẩm Ninh cho, còn có mỗi tháng sẽ có người gửi tiền đến, nếu không Thẩm Ninh mười lần đánh bạc chín lần thua, thua xong còn uống rượu tìm thú vui thì bọn họ đã sớm ra đầu đường xin ăn.