Cheers

Chương 6




6. 

Thẩm Triều Văn bị Khương Mặc lôi đi một đường trong cổ trấn, anh vẫn không chịu trả mắt kính lại cho y.

Đầu óc choáng váng.

Trong tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, thế giới trước mắt làm Thẩm Triều Văn không có cảm giác an toàn, điều này lại làm y phải ỷ lại hoàn toàn vào người bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn, gần như là đối phương nói gì y sẽ ngoan ngoãn làm theo. Khi bị kéo vào một nơi, Thẩm Triều Văn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khương Mặc đã lấy thẻ căn cước tạm thời anh Tôn làm cho anh để lên bàn…

Khi lễ tân hỏi là phòng đôi hay phòng tiêu chuẩn, Khương Mặc liếc hỏi y, hỏi phòng tiêu chuẩn được không, y nói được. Lễ tân hỏi thẻ căn cước, Thẩm Triều Văn ngoan ngoãn lấy thẻ ra, lễ tân nói hai trăm mốt, y lại ngoan ngoãn móc điện thoại ra trả tiền, rồi lại ngoan ngoãn bị Khương Mặc kéo lên lầu ba.

Mướn phòng à? Hình như cũng không có lý do gì để phản kháng. Sinh nhật, bạn trai, khách sạn nhỏ, nghe cũng hay phết, chưa kể hai người còn tiểu biệt gặp nhau, không ngủ một giấc thì quả thật không thể nào nói nổi.

Mọi người sẽ định nghĩa tình dục là một giai đoạn rất quan trọng trong một mối quan hệ, còn có người sẽ dùng chuyện này để giải quyết vấn đề, xem nó như là chất bôi trơn cho tình cảm. Đôi khi Thẩm Triều Văn cũng hy vọng vấn đế giữa y và Khương Mặc cũng có thể dùng tình dục để giải quyết, đáng tiếc Khương Mặc không sa vào điều này, cho rằng hưởng thụ tinh thần cao hơn hưởng thụ của thể xác, lúc trước thậm chí còn có lần làm được một nửa anh chợt dừng lại nói cho y nghe cố sự anh từng trải qua.

Khương Mặc đi đến bên cửa sổ kéo rèm. Thẩm Triều Văn ở trước giường suy tư mấy giây rồi yên lặng cởi áo khoác âu phục, bước tới ôm anh từ sau lưng.

Khương Mặc để y ôm, “Sao vậy?”

Thẩm Triều Văn không nói gì, tay trực tiếp trượt xuống công kích bên dưới của anh. Khương Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, anh đè cổ tay y lại. Thẩm Triều Văn không chịu thua, đổi một tay khác sờ xuống. Khương Mặc giữ chặt cả hai tay y lại, ấn thật chặt. Anh ra sức khước từ làm cho Thẩm Triều Văn giận, y dùng sức tránh khỏi anh, kéo quần áo của anh.

Khương Mặc cảm giác được y không vui, không tránh nữa mà buông hai tay ra để cho y thoát.

Anh không phản kháng làm cho Thẩm Triều Văn cảm thấy không có ý nghĩa gì, y buông xuôi.

Khương Mặc nhìn hai mắt y, đẩy y ngồi xuống giường, “Em ngủ chút đi.”

Thẩm Triều Văn suy nghĩ vài giây rồi nặn ra một câu đầy ai oán: “Anh không muốn chạm vào em nữa à?”

Một người mặt liệt, tính tình lạnh lùng nói ra lời này hơi có chút hiệu ứng quái dị. Chưa kể kỹ năng diễn xuất của y còn vụng về, Khương Mặc liếc cái đã nhìn ra, trợn mắt trừng y: “Em ăn no rửng mỡ đúng không Thẩm Triều Văn?”

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Ừm, hôm nay em không ngủ với anh thì không được, cởi đồ đi.”

Khương Mặc nhéo lỗ tai y, “Mệt thì cũng đừng quậy nữa, nằm nghỉ ngơi đi.”

Hôm nay vừa gặp Khương Mặc đã kết luận được chắc chắn tối qua người này ngủ không ngon giấc, hai mắt toàn tơ máu, anh nghĩ muốn để em ấy nghỉ ngơi một lát nên mới kéo người vào khách sạn.

Nhưng bây giờ Thẩm Triều Văn vẫn ôm anh không buông tay… Còn muốn chen chúc trên một cái giường với anh, nói mình không mệt, không muốn ngủ, sờ mó anh, tay cứ chui tuột trong quần áo anh không buông.

Khương Mặc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh chỉ có thể thuận theo y, giả vờ giúp y cởi quần áo, khi cởi áo thì hỏi: “Nút áo sao vậy?”

“Chiều qua bị chồng trước của đương sự kéo đứt.” Thẩm Triều Văn nói, “Hai người đánh nhau tại tòa, em đi can, người đàn ông kia nắm áo em.”

“Có bị thương đâu không?”

“Không.”

Khương Mặc vẫn  nhíu mày: “Sao em lại mặc đồ hôm qua đến đây?”

Ồ, phát hiện rồi. Thẩm Triều Văn chuyển mắt cúi đầu nhìn cằm của Khương Mặc, giả ngu.

Khương Mặc nắm chặt tay y lại, hỏi: “Tối qua mấy giờ ngủ?”

Thẩm Triều Văn vẫn im lặng.

Khương Mặc nhíu mày, lại hỏi: “Mấy giờ em đến đây?”

Thẩm Triều Văn nói: “Bốn giờ sáng.”

Khương Mặc tức giận gõ đầu y: “Bộ anh sẽ chạy mất hả?! Từ từ đi, vội vã đến đây làm gì?”

“Em không vội mà được hay sao?”

“Gần đây em luôn phản ứng thái quá.”

Thẩm Triều Văn giễu cợt: “Đến cùng là ai mới phản ứng thái quá, vừa cãi nhau đã chạy mất? Mấy tuổi rồi anh còn chơi trò bỏ nhà đi, tự bản thân anh không cảm thấy buồn cười hay sao?”

Khương Mặc hít sâu một hơi: “Xin đừng tùy tiện định nghĩa chuyện anh đi lại bình thường, cái gì gọi là bỏ nhà trốn đi?”

“Trong mắt em chính là bỏ nhà trốn đi.”

“Em không tự hỏi tại sao anh lại đi à?”

“Đấy, anh chột dạ.” Thẩm Triều Văn nhìn anh chằm chằm, “Không chột dạ anh chạy làm gì?”

“Anh chột dạ? Mắc gì anh phải chột dạ??” Giọng Khương Mặc cao lên “Sao em không thử nhớ lại xem lần trước chúng ta cãi nhau là vì cái gì.”

Vì cái gì?

Quá nhiều nguyên nhân, không kể hết được, tất cả toàn là chuyện nhỏ nhặt mâu thuẫn trong cuộc sống, là những đụng chạm không thể tránh được. Chỉ cần một người không muốn bỏ qua, không thỏa hiệp, thì cuối cùng đương nhiên sẽ tan rã trong không vui.

Vì vậy lần này Thẩm Triều Văn quyết định đẩy vấn đề này cho người khác.

“Đương nhiên là vì rượu và vị nữ sĩ tên Emma nửa đêm nửa hôm ôm anh kia rồi.”

Lại tới nữa.

“Em luôn luôn thù địch với cái ôm của bạn anh.”

“Anh cho là bạn, nhưng chưa chắc người khác cũng cho là bạn.” Tạm ngừng, “Anh dám nói Luna không thích anh đi?”

“Anh chỉ biết bản thân mình ra sao, anh không quan tâm đến người khác.” Khương Mặc nói, “Công việc của anh nhất định phải giao thiệp với đủ loại người, đến giờ em vẫn chưa hiểu được hay sao?”

“Em hiểu, sao em lại không hiểu, công việc của anh cần, showbiz, danh lợi, chỉ có nhiêu đó, em hiểu, hiểu hết. Ừ, dù sao thì anh làm gì cũng vì công việc, vì nghệ thuật.”

Khương Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Thẩm Triều Văn vẫn còn nói hăng: “Được, cái khác em sẽ không nói nữa, chúng ta nói đến rượu. Anh suốt ngày uống rượu đến khuya lắt lơ với người em không biết, không quá đáng sao? Anh có thể chắc rằng sau khi mình uống say còn có năng lực phân biệt người bên cạnh là ai không? Anh không nghĩ tới có khả năng anh say rượu rồi quá giới…”

“Thẩm Triều Văn, em quá lắm rồi đó!” Khương Mặc lớn tiếng ngắt lời y, “Phiền em đừng nói anh thành loại đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Anh có não! Còn rất thích suy nghĩ nữa!”

“Nhưng em không thích! Em không thích Luna, Emma gì hết!” Thẩm Triều Văn hét lại, “Em phải là duy nhất, người khác nhìn anh nhiều chút em sẽ cảm thấy họ muốn cướp anh!”

Khương Mặc: “….”

Thật ra Thẩm Triều Văn là một người được xem như có cảm xúc ổn định, nhưng không may, chỉ cần gặp chuyện liên quan đến bản thân lại rất dễ mất kiểm soát.

Khương Mặc bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, anh nhìn hai mắt đối phương đỏ bừng, thở dài.

Dáng vẻ của y bây giờ rất giống một con sư tử con giận dữ, đang nhe răng bảo vệ thức ăn của mình.

Ừm, người này đúng là cung Sư Tử, tuyệt lắm, hình tượng rất sống động.

Đôi khi, Khương Mặc rất thích tính bướng bỉnh này của Thẩm Triều Văn, đôi khi, Khương Mặc lại cực kỳ đau đầu vì sự cố chấp này của Thẩm Triều Văn.

“Không nói nữa, giờ em ngủ một giấc đi.” Anh nói, “Cho dù bây giờ em có buồn thương tức giận muốn chia tay sau này chết già không gặp lại hay thế nào cũng được, ngủ một giấc rồi lại nói, em nghe hiểu không Thẩm Triều Văn?”

Anh sắp giận rồi.

Nói qua nói lại cãi nhau thì cãi, nhưng lúc cần phải nghe lời thì vẫn phải nghe lời. Thẩm Triều Văn ngoan ngoãn nằm xuống kéo mền, dùng hành động thể hiện sự nhượng bộ của mình.

Khương Mặc kiểm tra kỹ góc chăn, anh tỏ vẻ hài lòng, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, dự định giám sát y đi ngủ.

Rèm cửa được kéo lại, ánh sáng trong phòng không rõ lắm, muốn nhìn kỹ anh cũng nhìn không được.

Thẩm Triều Văn nhẹ giọng gọi anh một tiếng: “Anh.”

Chân mày của Khương Mặc giật khẽ.

Thật đúng là lạ. Bây giờ ngày nào Thẩm Triều Văn cũng gọi thẳng tên anh, lúc lên giường lâu lâu mới được nghe gọi anh, thế mà hôm nay lại gọi những hai lần! Quả thật là rất quái.

Khương Mặc ừ hỏi y sao vậy.

“Xin lỗi.”

Giọng y ồm ồm. Y vùi nửa mặt trong chăn, chỉ lộ đôi mắt đỏ hoe ra ngoài. Tóc rối bù, trông có chút chật vật.

Nhưng Khương Mặc lại cảm thấy y thế này khá đáng yêu.

Sư tử con mệt rồi.

“Anh cũng sai, không nói những chuyện này nữa.” Giọng Khương Mặc dịu xuống, “Ngủ đi, anh trông em.”

“Em ngủ, vậy anh làm gì?”

“Nhìn em ngủ, không làm gì hết.” Giọng điệu rất dịu dàng.

Không hiểu sao câu đó lại làm Thẩm Triều Văn xúc động, mũi chua xót, y vội vàng vùi đầu vào trong chăn.

“Dựa theo hướng quay phim của các anh… Nếu tình huống phát triển theo giống chúng ta bây giờ, có phải là sẽ chia tay không?”

Khương Mặc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Vậy thì chưa, còn phải có chút trắc trở nữa. Theo tiến độ thì bây giờ sẽ là lúc nhớ lại quá khứ.”

“Nếu quay như hai ta vậy chắc chắn không có gì hay để quay, không ai xem.”

“Hên xui thôi, phim dở thế nào cũng có người thích. Tình yêu, thời gian và mơ ước, ba chủ đề này vốn là thứ phim quay đi quay lại, dù người ta có quay thế nào thì cũng chỉ như thế thôi, cơ bản là giống nhau.”

“Vậy anh sẽ quay thế nào?”

Quay thế nào?

Thường nói mỗi một đạo diễn khi quay một cái gì đó đều có một mô típ bản thân theo đuổi suốt đời. Khương Mặc rất rõ, mô típ của anh là mâu thuẫn. Những mâu thuẫn của cuộc sống, mâu thuẫn của sự trưởng thành, mâu thuẫn của tình yêu…

Nếu như anh quay về tình yêu, có lẽ anh sẽ nhảy qua bước tìm hiểu rồi yêu nhau, quay trực tiếp vào phần tàn nhẫn nhất của tình yêu, quay tranh chấp và nghi ngờ, quay những khoảnh khắc mong manh và dễ tổn thương nhất trong tình cảm.

Lý giải của anh về tình yêu là mâu thuẫn.

“Anh quay phim tình cảm thì hẳn em xem được một nửa đã ngủ mất.” Khương Mặc cười, “Nhưng những bộ phim tình cảm anh thích lại có mạch truyện rất đơn giản. Theo lý thuyết, thứ càng đơn giản càng khó quay.”

“Vậy chúng ta có được xem là đơn giản không?”

Khương Mặc thầm nghĩ.

“Có chứ nhỉ.”

“Chuyện của đôi mình quá bình thường, quay thành phim chắc hẳn là rất rất chán.”

Khương Mặc cười: “Nhưng với anh, em lại là đặc biệt.”

Anh rất biết nói những lời thế này. Nghe thì có vẻ giả, nhưng giọng điệu lại rất thật.

“Nhưng bây giờ chúng ta luôn cãi nhau. Khán giả thích xem cãi nhau không?”

“Vậy thì khó mà nói, phải xem là cãi thế nào.”

“Có rất nhiều người cãi nhau xong thì chia tay.” Thẩm Triều Văn nhỏ giọng, “Giúp người ta làm nhiều vụ kiện cáo, chứng kiến không biết bao nhiêu cặp vợ chồng thế này. Lúc bắt đầu có lẽ chỉ là việc nhỏ, việc vặt, đến cuối cùng lại thành tư tưởng không hợp nhau, tính cách không hợp nhau…”

“Không hợp có cách của không hợp.” Khương Mặc nói, “Em muốn cãi nhau mỗi ngày cũng được, trong nhà sẽ sinh động hơn.”

Lặng một lúc.

Khương Mặc cảm thấy mình có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo, lấy đại một việc lặt vặt rồi hỏi: “Mèo của anh vẫn khỏe chứ?”

“Sao anh không hỏi em có khỏe không.”

“Không muốn cãi nhau.”

“Em mua bạc hà mèo do một đồng nghiệp giới thiệu cho nó, ngày nào cũng hít đến vui vẻ cực kỳ.”

“Nhà kế bên sửa xong chưa?”

“Ừm, trong group ngày nào cũng có người phàn nàn về tiếng ồn của nhà họ.”



Sau khi tán gẫu một lúc về những chuyện vô bổ, lòng chợt dịu lại.

Thẩm Triều Văn nằm trong chăn nghe giọng nói nhẹ nhàng của Khương Mặc, y cảm thấy mình như được bao quanh bởi cảm giác hạnh phúc hư vô.

Tuy không phải khách sạn cao cấp gì, chỉ là một nhà trọ Khương Mặc dẫn bừa y vào, nhưng giường lại rất êm, cũng giống như cổ trấn này, rất cũ kỹ, nhưng Thẩm Triều Văn lại thích kiểu cũ kỹ vừa đúng này, cảm thấy ở đây có một không khí trùng hợp đến kỳ lạ với quê hương trong ký ức của y, rất thân thiết, rất an toàn.

Một lúc sau y chìm vào giấc ngủ.

Khương Mặc chống đầu, ngồi trên ghế nhìn Thẩm Triều Văn đang ngủ.

Căn phòng rất yên tĩnh, theo thời gian, có một loại ấm áp được truyền ra từ sự yên tĩnh đó.

Anh thấy chán và bắt đầu tưởng tượng, nếu như để anh quay một cảnh này, anh nên dùng vị trí nào, ánh sáng nào để thể hiện ra.

Có thể giữ lại được thời khắc này thì thật tốt. Nhưng những khoảnh khắc thực sự tốt dường như không thể phục chế lại.

Không nói rõ được là cảm động hay sầu não. Khương Mặc chợt nghĩ, hôm nay Thẩm Triều Văn 27 tuổi.

Khi bọn họ quen biết nhau, em ấy mới 18.

Hồi đó còn chưa dữ dằn như bây giờ, còn nhỏ nên chưa biết gì nhiều, là một thằng nhóc cứ thích vờ làm người lớn, chọc ghẹo cũng vui.

Có vài người vẫn còn sống đó nhưng đã bắt đầu làm cho người ta hoài niệm. Khương Mặc chống đầu cười, bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng ly từng tí những chuyện quá khứ liên quan đến Thẩm Triều Văn.

Rêu: Nhớ em, kể cả khi em đang ở bên cạnh.