Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 72: Tạm Biệt Hòn Đảo




Vài giám thị phục kích trên bãi cỏ bằng súng, chờ đợi hai anh em chủ động nấp vào trong rương chứa hàng rồi bắt bọn họ làm con tin chống lại Phó Nhất Hành.

Sau chi Khương Thái vào nhà kho, một lúc sau, không có bất kỳ tiếng động gì. Bọn chúng cảm thấy ngạc nhiên, đột nhiên nhìn thấy cơ thể béo của Khương Thái lăn ra khỏi nhà kho như một quả bóng.

Cùng lúc đó, Phó Nhất Hành nhanh như chớp đóng sập cửa nhà kho lại.

"Chết, có thể bọn chúng đã phát hiện rồi." Giám thị cầm đầu dẫm lên Khương Thái đang hôn mê, vẫy tay, chỉ thị những người khác vây quanh nhà kho, "Trực tiếp xông vào, chúng ta có nhiều người, sợ gì không thể đối phó."

Bọn chúng mở cửa cuốn lên, thấy trong nhà kho trống trơn.

Sau khi tìm kiếm, "Lạ thật, người đâu rồi?"

Một giám thị chỉ vào cửa sốt đang mở, mặt trên còn có một vài dấu chân: "Chắc chắn bọn chúng đã thoát ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng đuổi theo."

Bọn chúng ta đều chú ý đến cửa sổ, hoàn toàn không phát hiện một bóng dáng cao lớn trên xà nhà, nhanh nhẹn nhảy xuống sau lưng bọn chúng, không cho cơ hội quay đầu lại, tay cầm súng tiểu liên lắp ráp bất ngờ bắn tất cả giám thị.

Sau khi càn quét, máu chảy thành sông, xác chết ở khắp nơi.

Khi sự việc xong xuôi, Phó Nhất Hành đặt khẩu súng xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua thi thể, ra khỏi cửa sổ, đi theo dấu chân do Uyển Sa để lại.

#

Uyển Sa ôm lấy anh trai bị thương, rời khỏi kho hàng, đứng trên dốc cao nhìn ra biển.

Ở phía đông bình minh đang ló dạng, tại nơi giao nhau giữa biển và trời như thể có một cây bút mực vẽ tranh trên nền vải màu xanh, dần nhuộm lên màu vàng đỏ.

Ở cảng, một con thuyền chở hàng đang dỡ hàng, một thuyền chở khách khách vừa cập bến.

Cửa khoang thuyền mở rộng ra, những chàng trai cô gái mười lăm mười sáu tuổi chen lấn xô đẩy xuống thuyền, bước trên bãi biển cát trắng bạc, những khuôn mặt nhỏ nhắn, ngạc nhiên vui mừng nhìn xung quanh.

Tình cảnh này giống hệt như cuộc sống lúc Uyển Sa làm tân sinh, lần đầu tiên đến đảo.

Giống như một sự luân hồi.

Uyển Sa thở dài: "Em không ngờ học sinh mới đến nhanh như vậy."

Uyển Nghị ho khan vài tiếng, thân thể cứng ngắc vô lực, chỉ vào phía biển xa: "Em xem đó là gì?"

Uyển Sa nhìn theo hướng anh đang chỉ, chỉ thấy trên mặt biển xanh thẫm rộng lớn, một con thuyền đen đang cưỡi sóng.

Nhìn từ xa giống như một chấm đen nhỏ, có thể nhìn bằng mắt thường nói đang phi nước đại về phía hòn đảo với tốc độ rất nhanh.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Cổ họng Uyển Nghị thắt lại, giọng nói run rẩy, giống như vừa phấn khích vừa sợ hãi: "Là chiến hạm!"

Quả nhiên, đầu của chiến hạt được trang bị một khẩu súng radar, thân của nó giống như một con quái vật bằng thép, hung hăng tấn công cảng.

Cách xe tăng nước, xe bọc thép lội nước đổ bộ nối tiếp nhau, hàng loạt binh sĩ mặc quân phục rằn ri, được huấn luyện nghiêm chỉnh bám theo cách phương tiện chiến đấu.

Nhóm học sinh mới hốt hoảng rút lui, ngay cả giám thị cũng sợ hãi bỏ chạy.

Uyển Nghị siết chặt cánh tay của em gái mình: "Chúng ta hãy nhanh chóng rời đi. Chiến hạm này không rõ là bạn hay thù."

"Chờ đã." Uyển Sa đứng yên tại chỗ, nhìn thấy tấm lưng của Phó Nhất Hành, đang tiến về phía thủy quân lục chiến.

Binh lính chủ động tránh một đường, chào Phó Nhất Hành một cái.

Đến hàng cuối hàng, một chàng trai trẻ mặc quân phục, bước đi vững vàng, bước đến trước mặt Phó Nhất Hành: "Vất vả rồi."

Phó Nhất Hành nói: "Thiếu tá Cố đến rất nhanh."

Cố Bắc Một nhướng mày, mỉm cười: "Nghe nói cậu đã thuận lợi giết tên thủ lĩnh, đây là thời cơ tốt. Cậu bị thương ở lưng, hãy lên tàu nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi còn có việc."

"Không." Phó Nhất Hành xoay người, đôi mắt đăm chiêu, rơi vào trên người một cô gái, "Tôi còn một người quan trọng."

Chỉ trong một ngày, các tàu chiến đã vây quanh hòn đảo, quét sạch hầu hết các tổ chức khủng bố, vẫn có một số phần tử khủng bố chống cự ngoan cường.

Các học sinh đã được bảo vệ và đưa lên thuyền chở khách theo từng đợt, được đưa trở về đất nước của họ bao gồm cả Uyển Sa và Uyển Nghị.

Trước khi rời đi, Uyển Sa gặp Lương Kỳ và Khúc Triết, mỉm cười hỏi thăm bọn họ.

Lương Kỳ nắm lấy cánh tay Uyển Sa: "Sa Sa, tuyệt quá chúng ta có thể về nhà rồi."

"Về nhà? Nhà ở đâu?" Một thiếu niên cô đơn cười khẩy, "Nếu cha mẹ muốn chúng tôi họ sẽ gửi chúng tôi đến đây sao? Họ sẽ không chào đón chúng tôi."

Không ai nói gì trong một lúc, bầu không khí trở nên nặng nề.

Lương Kỳ kéo Uyển Sa: "Chúng ta hãy cùng nhau lên thuyền."

Uyển Sa lắc đầu: "Không được, mọi người đi trước đi, tớ sẽ đến ngay."

Uyển Nghị nhìn em gái mình, biết rõ, quay đầu lại, nắm tay Khúc Triết: "Đi thôi." (tôi tự hỏi tại sao không phải là khoác vai mà lại là nắm tay??)

Sau khi một người lên thuyền hết lần này đến lần khác, chỉ còn Uyển Sa vẫn đứng bất động, khoanh tay đứng trong gió biển lành lạnh.

Chẳng biết từ lúc nào phía sau một lồng ngực nóng bỏng bao bọc lấy cơ thể mảnh khảnh, ngăn cản gió biển.

Không cần nhìn lại, Uyển Sa biết đó là anh, nhẹ nhàng rơi vào vòng tay anh.

Hai người ôm chặt lấy nhau, im lặng là vàng, sức mạnh của cái ôm như đang kéo từng phút từng giây.

Các thủy thủy đã thổi còi, vẫy vẫy tay, thúc giục Uyển Sa lên thuyền.

Uyển Sa nhẹ nhàng nói: "Tối qua anh đã hứa với em, đừng quên."

Phó Nhất Hành dán môi lên trán cô, hôn lên khóe miệng, đáp lại một cách bình tĩnh và mạnh mẽ: "Không bao giờ quên, đã định."

Cho dù miễn cưỡng từ bỏ thế nào cuối cùng vẫn là chia tay.

Uyển Sa bước những bước đầu tiên đầy khó khăn, không dám quay đầu nhìn lại, sợ khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cô sẽ bật khóc.

Sau khi lên thuyền, Uyển Sa dựa vào lan can, chăm chút nhìn ánh nắng chiều hoàng hôn, tỏa ra ánh sáng màu đỏ mờ ảo, khép lại bóng dáng của Phó Nhất Hành.

Những cơn sóng đẩy mình càng lúc càng xa, chợt đến khi hòn đảo biến thành một chấm xanh trên nước biển.