Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 71: Đời Này Đã Xác Định Là Anh




Phó Nhất Hành đã kiểm tra vết thương của Uyển Nghị và nhận thấy anh ta không bị thương nghiêm trọng, vì chấn thương ở đầu nên mới ngất xỉu.

Trường học đang rơi vào một cuộc bạo loạn và cực kỳ nguy hiểm để quay về. Phó Nhất Hành đưa hai anh em họ Uyển đến ở tạm trong một ngôi nhà trống ở gần bến cảng.

Ngôi nhà này trước đây do Uyển Nghị sắp xếp và đây sẽ là chỗ ở tạm thời của Uyển Sa trước khi đưa lên thuyền.

Sau khi Uyển Nghị tỉnh dậy, câu đầu tiên nói là: "Sáng mai, chiếc thuyền chở khách đó sẽ đến đảo, em nhất định phải lên thuyền."

Uyển Sa giựt tay anh lại: "Cùng em trở về."

Uyển Nghị nằm ở trên giường, mặt không chút máu, bối rối nhìn lên trần nhà: "Anh có thể quay về đâu?"

Anh ta đã hơn hai mươi tuổi,tôi không thể hoàn thành việc học lại còn mang danh "kẻ giết người".

Ngoài Uyển Nghị, những giám thị khác cũng tương tự. Vốn đã tách khỏi xã hội nhiều năm, nhất định sẽ rất khó khăn để quay lại một cuộc sống bình thường, sau khi trở về bọn họ có thể làm gì nữa?

Ngực của Uyển Sa đau đớn, khàn giọng nói: "Anh hai, em đến đây là vì anh, em sẽ không bỏ ảnh lại một mình. Anh đã bị chấn thương ở đầu, phải quay về điều trị. Dù sao thì em cũng sẽ đưa anh về nhà."

Uyển Nghị không nói nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Uyển Sa muốn anh nghỉ ngơi một lúc, lặng lẽ ra khỏi phòng thì gặp Phó Nhất Hành trong phòng khách.

Căn phòng có hơi u ám với một chiếc đèn nhỏ đang cháy trên trần, giống như rạp chiếu phim với ánh sáng lờ mờ.

Phó Nhất Hành đang ngồi dưới ngọn đèn, lưng thẳng tắp, uy nghiêm như một quân nhân, đôi găng tay đen lắp ráp súng gọn gàng, chỉ có tiếng kim loại cọ xát.

Uyển Sa ngồi ở bên cạnh anh giữa im lặng, chờ đợi anh lắp ráp xong.

Phó Nhất Hành ngửi thấy mùi sữa, là mùi vị của cô, ngọt ngào và dễ chịu.

Sau khi trải qua cuộc tàn sát đẫm máu, thần kinh của anh đã bớt căng thẳng trong một thời gian dài, khi anh ở gần cô cơ thể và tâm trí của anh mới thả lỏng.

Phó Nhất Hành cúi đầu, nhìn cô vừa trắng lại mềm lặng lẽ ngồi bên cạnh mình, vươn tay ôm lấy cô vào lòng: "Ngày mai khởi hành trước bình minh."

Uyển Sa ậm ừ, ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía anh.

Người đàn ông như vậy lại mang cảm giác an toàn, càng nhìn càng yêu, chỉ muốn tan chảy vào trong cơ thể anh.

"Nhất Hành." Uyển Sa nhẹ nhàng gọi tên anh, chủ động nâng người cô lên, đặt đôi môi đỏ mọng.

Phó Nhất Hành hôn cô thật sâu, môi anh quấn lấy, chiếm hút mùi hương của thiếu nữ.

Uyển Sa được nhấc lên và ngã xuống giường.

Phó Nhất Hành đè lên người cô, nhanh nhẹn vén váy, liếm hôn lên làn da trắng như tuyết, ngón tay mân mê hoa môi mềm mịn của cô.

Uyển Sa giống như cá nằm trên thớt, lẩm bẩm: "Em muốn ở trên."

Mềm dẻo như gạo nếp nhưng sâu trong thâm tâm vẫn muốn xoay người làm vua.

Phó Nhất Hành nhướng mày nhìn cô: "Em ở trên có thể giữ được bao lâu?"

Uyển Sa ra vẻ nghĩ nghĩ thì thầm: "20t phút, chắc là được."

Phó Nhất Hành mỉm cười, phả hơi nóng vào bụng cô, nóng nóng lại ngứa.

Môi của anh che phủ xuống, liếm và hôn lên bụng cô, trượt về phía vùng tam giác mềm mại.

Uyển Sa rùng mình như bị điện giật, toàn thân run rẩy, cảm nhận môi anh ngậm chặt âm vật của mình, nơi đó rất mẫn cảm.

Lưỡi anh bắt chước giao hợp, ngoáy sâu vào tiểu thuyết khít khao của cô mà đâm vô rút ra.

Uyển Sa cảm thấy toàn thân nhũn ra, nhìn mái tóc đen ngắn chôn vùi giữa hai chân mình, đột nhiên muốn đổi thành một thứ tốt hơn và dày hơn, hoàn toàn hòa hợp nhất với anh.

"Nhất Hành, em muốn anh."

Phó Nhất Hành ngẩng đầu lên, bên một lóng lánh, đôi mắt đen hút lấy hồn cô.

Cơ thể rắn chắc tiến lên.

"Ưm... A..." Uyển Sa ưỡn người lên và duỗi chân ra kẹp lấy vòng eo săn chắc của anh để anh tiến thẳng vào.

Khoảng thời gian chia cách không quá dài nhưng Uyển Sa đã rất lâu không làm chuyện đó với anh, trong huyệt ê ẩm và trướng ra.

Phó Nhất Hành ôm eo thon của cô phóng thẳng vào hoa huyệt.

Uyển Sa bị thúc nghiêng người về phía trước, bộ ngực nảy lên, cúi đầu nhìn nơi hai người giao hợp đan xen, cực kỳ thỏa mãn.

Cô nghĩ đến một chuyện gì đó, lo lắng hỏi: "Nhất Hành, ngày mai anh sẽ theo em lên thuyền chứ?

Không dễ dàng để trở về bên anh, Uyển Sa không muốn xa anh lần nữa, nín thở và chờ đợi câu trả lời.

Phó Nhất Hành dừng lại trêu đùa, hai tay chống hai bên, côn thịt đâm sâu vào cô, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không lên thuyền."

Uyển Sa trực tiếp hỏi lý do, Phó Nhất Hành trả lời rằng anh đang đợi người nào đó, việc này quá phức tạp, cô không nên biết điều đó vẫn tốt hơn.

Uyển Sa ôm ngực rồi quay đầu, thấp giọng đáp ừm.

Phó Nhất Hành chăm chút nhìn cô quay mặt, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoay mặt cô: "Tức giận?"

Uyển Sa hé ra cái miệng nhỏ ngậm chặt ngón tay anh, cắn mạnh, dùng sức rất mạnh. Chỉ cần làm cho anh đau, để lại dấu ấn trên người anh, anh sẽ không bao giờ có thể rời khỏi cô.

Phó Nhất Hành để cho cô cắn, bên dưới nhẹ nhàng dùng sức chuyển động, tiếng nước trong hoa huyệt mập mờ vang lên.

Uyển Sa mở miệng và đưa ra một câu hỏi thắc mắc đã lâu: "Tại sao anh lại đến hòn đảo này?"

Giọng điệu của Phó Nhất Hành buồn tẻ: "Để lấy mạng một người."

Uyển Sa khẽ giật mình, buột miệng hỏi: "Có phải là trả thù không?"

Phó Nhất Hành xòe ra hai bàn tay không có dấu vân tay, nắm thành quả đấm: "Tên của tôi là giả, mục đích đến đảo chỉ là một nhiệm vụ."

Uyển Sa sững sờ, ôm lấy ngón tay anh hôn lên những nơi đã bị cắn đỏ: "Em không quan tâm anh là ai, đừng nghĩ đến việc đổi tên rồi giả vờ không biết em, đời này đã xác định là anh rồi."

Phó Nhất Hành nghe thấy những lời đó đôi mắt đen thẫm khóa chặt cô, cúi xuống và hôn lên tai cô.

Hạ thể của Uyển Sa bị đâm đến run lên và cô thở ra một hơi đứt quãng: "A... A.... A...... Nhẹ một chút... Chịu không nổi..."

Phó Nhất Hành tiếp tục thẳng tiến, tấn công cô dữ dội, tấm ván giường kêu lên cót két. Sau khi kết thúc, mặt Uyển Sa đỏ ửng, thở hổn hển cúi xuống dưới thân cọ cọ ngực anh: "Em rất sợ em sẽ không gặp lại anh."

Nói ra lời này, có lẽ cô cảm thấy rằng sau bình minh, con đường phía trước thật mập mờ trắc trở. Cô không thể để Phó Nhất Hành ớ lại trên đảo, nhưng mà không yên lòng anh trai bị thương.

Phó Nhất Hành cười khẽ: "Chẳng phải em đã nói, đời này xác định làm tôi rồi sao?"

Uyển Sa đáp vâng.

Phó Nhất Hành hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, khẽ thì thầm: "Vậy đừng cố trốn tránh."

Uyển Sa di chuyển cơ thể, cuộn tròn trong vòng tay anh và tìm một nơi thoải mái nhất để làm tổ.

Hài lòng với lời hứa của anh.

Hai người ôm chầm lấy nhau, thời gian trôi qua rất nhanh, phía chân trời đã xuất hiện một tia sáng mờ nhạt.

Nơi đây rất gần bến cảng, Phó Nhất Hành tìm thấy một cái giá đỡ, khiêng Uyển Nghị đi bộ đến cảng.

Người bạn cũ của Uyển Nghị tên là Khương Thái, vốn là thuyền viên trên tàu chở hàng. Sau khi tàu chở khách cập cảng, Khương Thái kéo hộp sắt rỗng chất đầy hàng và đi đến địa điểm đã thỏa thuật trong một nhà kho kín.

"Ha ha ha ông bạn, anh đang làm gì vậy?" Khương Thái nói đùa với Uyển Nghị vài câu bằng giọng Đông Bắc.

Uyển Nghị đứng dậy, không kiên nhẫn mở miệng: "Đừng nói nhảm, thời gian không còn nhiều, đưa em gái tôi đi."

Uyển Sa vẫn một mực khẳng định: "Anh tôi và tôi cùng lên thuyền."

"Để tôi gói hai người người lại rồi mang lên." Khương Thái cười nói, đôi mắt hình tam giác mắt của ông chuyển hướng ra ngoài cửa cuốn.

Phó Nhất Hành dựa vào tường, ông ta dò xét nhìn anh, đôi mày kiếm dài nháy mắt cau lại.

Khương Thái đến gần Phó Nhất Hành, thân thiết hỏi: "Em trai, em thì sao?"

Phó Nhất Hành nghiêng người đột nhiên nắm lấy cánh tay ông ta, siết chặt sau gáy và đẩy mạnh vào tường.

Đầu Khương Thái đập vào tường, tiếng không lớn nhưng sức mạnh dứt khoát, ông ta bất tỉnh tại chỗ

Uyển Nghị ngạc nhiên,thỏi: "Cậu làm gì vậy!"

Phó Nhất Hành đặt ngón tay thon dài lên môi, lạnh lùng nói: "Bên ngoài có mai phục."