Mặc kệ Lương Kỳ căn cứ vào quyền lợi của mình và đấu tranh những nữ nhân viên quầy lễ tân vẫn mang sắc mặt lịch sự trả lời vô cùng có lệch khiến Lương Kỳ tức giận quay đầu bỏ đi.
Uyển Sa sợ bị nhận ra, nhanh chóng xoay người lại để tránh khỏi tầm mắt của Lương Kỳ. Lương Kỳ lập tức đi thẳng qua phía sau lưng của Uyển Sa, kìm nén tức giận mà giậm chân: "Những người này bị sao vậy? Một người sống sót sờ mất tích cũng không quan tâm." Khúc Triết vội vàng đi theo, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô xoa xoa trong lòng bàn tay mình: "Kỳ Kỳ đừng nóng vội, chúng ta về nghĩ cách trước."
Uyển Sa thấy hai người tay trong tay rời đi mà tâm tình phức tạp. Hóa ra mất tích mấy ngày, vẫn có người lo lắng cho mình. Tầng một có hệ thống kiểm soát ra vào, trừ cán bộ trong hội học sinh thì học sinh bình thường không được phép vào. Uyển Sa đứng trong góc, chờ Uyển Nghị hướng dẫn. Lúc này, một chàng trai đi ngang qua cô, lén đưa một tấm thẻ cho cô.
Khi Uyển Sa đưa tay ra nhìn thấy đó làm thẻ của một cán bộ trong hội học sinh, trên thẻ có in hình một cô gái đeo kính. "Tầng 5 – phòng 502." Nam sinh nhỏ giọng nói. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là ý của Uyển Nghị, chẳng lẽ anh nhớ ai đó hỗ trợ?
Uyển Sa quẹt thẻ để lên tầng 5, đẩy ra cửa phòng 502, quả thật cô phát hiện ngoại trừ Uyển Nghị, còn có những người khác ở đây. Một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng ở phía trước, hóa ra lại là người của hội học sinh, Triệu Ương và Hạ Thiên Vân. Cô vẫn còn nhớ rõ, Hạ Thiên Vân có ấn tượng tốt với Phó Nhất Hành, vì vậy mà Triệu Ương ăn dấm chua. Hai người đồng thời nhìn Uyển Sa mặt giãn ra mỉm cười.
Uyển Sa cảm thấy hơi kinh ngạc, đưa mắt về phía Uyển Nghị bên cạnh, như đang muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra. "Sa Sa, cuối cùng em cũng đến rồi..." Một bóng dáng đang ngồi dựa vào tường, cứng đờ vẫy tay với Uyển Sa. Uyển Sa liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ai mà kích động chạy đến: "Thầy Quách thầy không sao, thật tốt quá."
Thầy Quách nhìn về phía Uyển Nghị, cười nói: "May mà em ấy đã cứu tôi." Chủ tịch Triệu sải bước đến trước mặt Uyển Sa, nóng lòng hỏi: "Em đã đến đấu trường trong rừng đúng không? Có thể nói cho chúng tôi biết em đã trải qua những chuyện gì không?" Uyển Sa vẫn chưa rõ tình hình, nhưng vẫn không hề giấu diếm mà nói cho bọn họ nghe trải nghiệm khủng khiếp trong mấy ngày ngắn ngủi của cô.
Hạ Thiên Vân nhíu chặt mi, một đôi mắt đẹp nhìn sang Triệu Ương: "A Ương, quả nhiên giống như anh suy nghĩ." Chủ tịch Triệu tức giận nắm chặt tay đập một cái lên mặt bàn: "Hai năm qua làm việc trong hội học sinh, anh đã sớm biết có chuyện gì không ổn trên đảo, lũ súc sinh này không xem chúng ta là người." Hạ Thiên Vân mềm mỏng nói: "Tôi và chủ tịch đã ngầm tổ chức một nhóm bí mật, chúng tôi luôn luôn điều tra sự thật, có khi còn sắp xếp các học muội học đệ biểu tình."
Trong những ngày đầu tiên đến trường, quả thật Uyển Sa đã nhìn thấy hơn mười học sinh diễu hành với biểu ngữ, chất vấn trường học liệu bọn họ là học sinh hay làm nô lệ tình dục, sau đó bị giám thị bắt giữ. Chủ tịch Triệu vỗ ngực, ánh mắt sáng ngời: "Cơ hội chúng ta luôn chờ đợi đã đến. Hôm nay chính là thời điểm tốt nhất."
"Chờ đã!" Uyển Nghị cao giọng, một tay nắm lấy cổ áo của chủ tịch Triệu, "Tôi đồng ý sẽ thông báo thông tin cho cậu nhưng đừng lôi em gái tôi vào." Chủ tịch Triệu bị ghì chặt cổ áo, hô hấp căng thẳng, vội vàng giải thích với Uyển Nghị: "Đừng lo, chúng tôi sẽ không làm vậy, chỉ muốn nhờ Uyển Sa và thầy Quách làm chứng."
Uyển Sa phần nào hiểu được lý do anh trai cô hợp tác với bọ họ là muốn lợi dụng lực lượng của hội học sinh việt cô để tìm Phó Nhất Hành. Ai ngờ chủ tịch Triệu có dự định được đằng chân lân đằng đầu. "Thật xin lỗi, chúng tôi có việc quan trọng phải làm." Hạ Thiên Vân đi đến trước màn hình, phủi tay mở ra thoáng chốc ánh sáng lập tức tràn vào.
Lúc này Uyển Sa mới nhìn rõ, căn phòng này làm trạm phát sóng của trường học. "Ưm ưm ưm ưm..." Có người dùng hơi thở phát ra tiếng vang, giống như đang cầu xin tha thứ.
Uyển Sa nghe thấy tiếng động nhìn lại mà vô cùng sửng sốt. Trong phòng thu âm, vị giáo viên cố vấn bị trói ở trên ghế, miệng bị dán băng keo, khuôn mặt trướng thành màu gan heo, trừng to mắt, hoảng sợ nhìn về phía bọn họ.
Căn phòng thẩm vấn chật chội có một mặt là kính thủy tinh, chỉ có người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong. Đèn trần nhà tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc lúc sáng lúc mờ, một bóng lưng thẳng tắp ngồi dựa vào ghế, ánh sáng và bóng tối mãnh liệt xung đột trên người.
Bên ngoài bức tường thủy tinh, truyền đến tiếng chất vấn thô bạo: "Phó Nhất Hành, bây giờ hiệu trưởng đang tự mình thẩm vấn, mày nhất định phải trả lời rõ ràng." Phó Nhất Hành nghe vậy khẽ nâng cằm, ẩn ở trong tối khóe môi vẽ nên nụ cười lạnh xem thường. "Nói đi, ông muốn hỏi cái gì."