Uyển Sa nghi ngờ rằng cô đã nghe nhầm vì từng lời nói trong radio thông báo cô cảm thấy vô lý. Làm sao Phó Nhất Hành có thể bị bắt? Anh rất mạnh mẽ mà, không thể...
Giám thị 86 thấy cô gục đầu, mái tóc xoăn đen như mực che khuất mặt, khuôn mặt chìm vào bóng tối, bả vai hơi chùng xuống như thể linh hồn đã rời khỏi thân xác, mất đi sự chống đỡ. Dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hắn rất muốn an ủi cô, mới nói một lời đã quen với việc biến thành chế giễu: "Ở trên hòn đảo này được cảnh phòng rất cẩn mật, nơi nơi đều là vũ khí chí mạng, cho dù có mọc cánh cũng không thể trốn thoát."
Uyển Sa cắn môi dưới, phảng phất có chút đau lòng: "Em biết rõ tính tình của Nhất Hành, chắc chắn anh ấy có kế hoạch riêng của mình." Những lời này là để tự an ủi bản thân, nhưng cô chắc chắn Phó Nhất Hành tuyệt đối không có việc gì. Ngay cả khi anh bị giam trong tù, cô cũng sẽ nghĩ cách cố gắng cứu anh ra.
Giám thị 86 cười nhạt: "Em thật sự rất hiểu chết hắn." Uyển Sa nắm lấy tay giám thị 86 mà siết chặt: "Nói đến đây, ngược lại em không hiểu anh nữa. Anh hai, vì sao anh không chịu nhận em?" Giám thị 86 hơi sững sờ, theo bản năng nắm chặt cô, rồi nhanh chóng rút tay về vuốt ve gương mặt đầy sẹo, cười khổ: "Anh.. .Anh đã biến thành như vậy. . ."
Giám thị 86 là Uyển Nghị, hắn thật sự không muốn em gái nhận ra, không chỉ vì hắn muốn tiếp tục ở lại để báo thù, mà còn vì hắn đã bị hủy dung trong cuộc đấu tranh sinh tử ác liệt. Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chính mình cũng gặp ác mộng mỗi đêm, càng không muốn lột ra gương mặt bị hủy trước mặt em gái mình đã chăm sóc từ nhỏ, quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Uyển Sa nhìn thẳng thắn, lãnh đạm nói: "Suy nghĩ cái gì, anh là anh trai của em."Uyển Nghị chạm vào ánh mắt trong veo của cô, tâm trí liên tục chuyển đổi. Anh là anh trai của em, lời ít mà dễ hiểu, phát đi áp lực trào cảnh kìm nén bấy lâu nay. Hóa ra cô không quan tâm, hoá ra do hắn sợ hãi, tự chuốc lấy phiền toái. Uyển Nghị cười khanh khách, cười chính mình buồn cười.
Uyển Sa bỗng dưng nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng khẩn cầu: "Anh hai, đưa em trở lại trường học." Uyển Nghị quay đầu: "Dựa vào em không thể cứu được hắn, anh có thể lén đưa em lên thuyền rời khỏi hòn đảo này, không cần vì hắn mà chui đầu vào lưới. Tâm phúc của hiệu trưởng là Benjamin, vì cái chết của tổng ta mà mười năm rồi hiệu trưởng mới quay lại đảo một chuyến, Phó Nhất Hành đã giết Benjamin, hiệu trưởng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn."
"Nhất Hành từng cứu em nhiều lần, mạng của em sớm đã là của anh ấy."Uyển Sa giống như tuyên thệ, phun ra từng chữ mang theo sức nặng, "Em không bỏ lại anh ấy,tôi anh ấy ở đâu em sẽ ở đó." Cổ họng của Uyển Nghị đau đớn, tức giận che miệng ho khan: "Đúng là anh không nên quản em." Nói xong, anh vặn chìa khóa xe, khởi động lại rồi rẽ sang một hướng khác. Hắn thật sự ghen tị với Phó Nhất Hành.
* Phía đông của khuôn viên trường trồng đầy một mảnh hợp hoan, tháng sáu vừa lúc đến mùa hoa nở rộ. Hợp hoan có ý nghĩa là nam nữ giao hoan. Mà dưới tàng cây hợp hoan, ba thân thể trần trụi kích thích hợp với không khí cảnh sắc.
Uyển Sa dời mắt, vượt qua những nam nữ đang giao cấu, bước nhanh đến lối đi bộ dài dằng dặc. Lúc này, cô cẩn thận ngụy trang chính mình, đeo khẩu trang và đeo mắt kính, giả mạo thành một học sinh bị cảm. Bởi vì cô không thể quẹt thẻ xe công cộng, chỉ có thể đi bộ.
Để tránh bị nghi ngờ, Uyển Nghị và cô chia ra hành động, nên đã sớm đến chỗ trường học ở phía Đông. Có thể đã trải qua quá nhiều chuyện, sau khi rời đi một tuần, cô trở lại trường học có cảm giác dâng trào như đã trải qua mấy đời.
Nhớ đến lúc làm lễ khai giảng, Phó Nhất Hành đã từng nói qua, trên thế giới không có Miền Đất Hứa, những món quà miễn phí đều phải trả giá đắt. Nơi này bọn người thượng đẳng gọi là trường học cho học sinh giống như nuôi nhốt trâu bò trong chuồng, tùy lúc cũng bị đẩy vào lò sát sinh. Dùng tiền bạc để xây dựng ảo tưởng đẹp đẽ, sớm muộn gì cũng bị lợi dụng gấp bội, đến cả xương cặn cũng không còn.
Xem ra Phó Nhất Hành đã sớm biết chân tướng, Uyển Sa vẫn rất tò mò, năng lực vượt trội cả người thường, rốt cuộc danh tính của anh là gì.
Sau một tiếng đi bộ, Uyển Sa đến tòa nhà văn phòng của trường học. Theo Uyển Nghị nói, những học sinh bình thường không được phép đi vào. Ngay cả trụ cột trong hội học sinh cũng chỉ có thể hoạt động dưới tầng 5, còn lại là chỗ làm việc của ban quản lý và tầng cao nhất là văn phòng của hiệu trưởng.
Phó Nhất Hành đã bị nhốt ở trong này sao? Đại sảnh lầu một vẫn có thể tự do ra vào, nhưng học sinh bình thường chỉ có thể đi qua trước quầy lễ tân, góp ý cho lãnh đạo trường học hoặc làm báo cáo tình hình.
Khi Uyển Sa đến trước quầy lễ tân, cô bất ngờ nghe thấy tiếng chất vấn nóng nảy, giọng nói rất quen thuộc. "Bạn tốt của tôi đã mất tích một tuần, lãnh đạo của trường học xem như không có việc này sao?" Trước quầy lễ tân là một người phụ nữ dịu dàng nở lúm đồng tiền: "Thật xin lỗi, tôi đã báo cáo lên ban lãnh đạo trường học rồi, bọn họ sẽ xử lý, không cần lo lắng." "Mấy ngày hôm trước cô cũng nói như vậy, mỗi lần đều chỉ đáp như có lệ. Một ngày các người không có câu trả lời rõ ràng, mỗi ngày tôi đều đến đây." Uyển Sa tập trung nhìn vào cô gái đang nói chuyện, đúng là bạn thân của cô - Lương Kỳ. Người đi cùng với cô là trưởng CLB Judo Khúc Triết. Hai người kề sát bên nhau, làm sao có thể ở cùng một chỗ?