Giám thị dường như nghe thấy một chuyện nực cười, cười khanh khách: "Ông còn dám đề cập chuyện trở về nhà sao, quả thực nằm mơ. Trừ những người thượng đẳng, không ai có thể sống sót rời khỏi đây."
"Ai là người thượng đẳng?" thầy Quách nắm chặt gấu áo của hắn, "Vương Á Hổ, nói cho thầy biết chuyện gì đang xảy ra?"
"Đừng nóng vội, tôi lập tức dẫn ông đến đó, ông sẽ sớm biết thôi." Giám thị tức giận đá ông một cước, "Tôi không dễ dàng sống sót để trở thành giám thị, tôi cũng giết không ít người, đều là do các người ban tặng."
Thầy Quách lăn trên mặt đất, miệng há ra, phun ra nước miếng lẫn máu: "Là thầy không tốt, là thầy có lỗi với em..."
Cuộc đối thoại của hai người đã bị Uyển Sa bên cửa sổ kinh ngạc nghe thấy. Nói cách khác, những giám thị này là những học sinh tốt nghiệp trước kia, không biết họ đã trải qua những khó khăn gì để sống sót trở về và trở thành những người quản lý thiết hệ tân sinh tiếp theo.
Cô vừa nghĩ đến cảm thấy thật đáng sợ, không thể nghi ngờ nó chính là một vòng lặp vô tận đã trải qua nhiều năm. Vậy anh trai của cô có phải cũng trải qua những việc này?
Thầy Quách có khả năng là một người bị trường học tẩy não. Thật trớ trêu khi ông thật lòng thật dạ muốn dạy kiến thức tình dục, tôn trọng phụ nữ và nhiệt tình trong công việc dạy học, tận tâm hoàn thành trách nhiệm đối với mỗi học sinh.
Kết quả chẳng qua ông trở thành công cụ bị lợi dụng của trường học, thật sự quá sức mỉa mai. Uyển Sa nhìn gương mặt thầy Quách đẫm máu, đau đớn run rẩy quỳ trên bãi cỏ, cõi lòng cô áy náy nhìn ông từng giảng dạy cho học sinh, rất muốn cứu ông khỏi tay bọn họ.
Cô liếc nhìn Phó Nhất Hành bên cạnh, suy nghĩ không thể để anh bị dính líu, nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Phó Nhất Hành chạm vào ánh mắt của Uyển Sa, nhìn ra suy nghĩ của cô, bình thản nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không để em tham gia vào bất kỳ chuyện gì nguy hiểm."
Vừa dứt lời, anh bỗng cười khẽ thành tiếng: "Đối phó với ba tên đó dễ như ăn bánh."
Ngay khi Uyển Sa vừa quay đầu, bóng dáng màu đen của Phó Nhất Hành đã mem theo bên cửa sổ nhảy xuống. Cô vội vã cúi xuống bên cửa sổ xem, thoáng nhìn thấy Phó Nhất Hành trượt dọc theo ống nước xuống đất, giống như con báo đang đi săn lén lúc đến gần chiếc xe việt dã.
Lúc này, một giám thị khác bước ra khỏi siêu thị, cầm lấy một túi đồ ăn lớn, nhìn về thầy Quách bị thương: "Làm gì lại có truyện học sinh đánh thầy giáo như vậy, nhanh chóng đổ xăng rồi lên đường." Sau khi giám thịt cầm túi đồ ăn lên xe, Uyển Sa nhìn ra bên trong xe có tổng cộng hai giám thị.
Vương Á Hổ đang đổ xăng bên ngoài xe, một tay đang cầm thuốc lá hút, tay kia cắt ống dẫn xăng và nhét nó vào lỗ xăng của xe việt dã, hắn ta hoàn toàn không chút ít đến phía sau phút chốc loét lên một bóng đèn. "Cho mượn điếu thuốc sử dụng một chút." Điếu thuốc trong tây Vương Á Hổ đột nhiên bị rút ra, cánh cửa xe việt dã đột nhiên mở ra. Toàn bộ người bị một lực lượng mạnh mẽ sau lưng đẩy mạnh vào trong xe, rầm một tiếng, của xe lại bị đóng lại thật mạnh.
Một loạt các hành động xảy ra quá nhanh đến mức các giám thị không kịp phản ứng, vừa nhặt khẩu súng trong tay lên, đang định nhìn rõ người nào đến tập kích bọn hắn. Điếu thuốc kia bùng lửa lên, trong không trung vẽ ra một đường cong màu cam rơi vào chỗ đựng xăng. Tiếng nổ ầm vang lên.
Trong khoảnh khắc, động cơ bị đốt cháy và nổ tung, trong ống xăng phun ra một lượng xăng, không thể ngờ đã bị thêm dầu vào lửa. Xe việt dã chỉ trong vài giây bị lửa lớn nuốt chửng, bên trong xe giám thị gào hét khản cả giọng, trong đó có một người mở cửa xe, toàn thân bị lửa cháy vọt ra, bị Phó Nhất Hành dùng súng bắn chết.
Thầy Quách giống như người phạm tội, vùi đầu quỳ ở trên thảm cỏ, bỗng dưng cảm thấy phía sau vọt tới một luồng khí nóng bỏng. Cổ áo sau gáy đột nhiên được một bàn tay to túm chặt, kéo rời xa khỏi khu vực nóng rát.
Thầy Quách ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt hiện ra một gương mặt lạnh lùng, rõ ràng đó là học sinh của ông - Phó Nhất Hành.
Uyển Sa từ lầu hai chạy xuống, đỡ ông dậy: "Thầy Quách, thầy không sao chứ?" thầy Quách sững sờ: "Sao cách em lại ở đây?"
Phó Nhất Hành phất phất tay, bình tĩnh nói: "Rời khỏi đây trước đã."
Trong rừng rậm sâu thẳm, hai người biết thành bắt người, tiếp tục di chuyển về hướng đông nam.
Thầy Quách bị đánh khắp người, thể lực có chút suy yếu, khó tránh có phần đi chậm chạp, Uyển Sa cảm thấy không sao nhưng thầy Quách lại cực kỳ xấu hổ. "Thầy đã là người vô dụng, các em không cần lo cho thầy, cứ đi đi".
Phớt Nhất Hành đang dò đường phía trước, đáy giày đột nhiên giẫm lên một vật gì cứng cứng, phát ra tiếng tích tích nhỏ, người bình thường không thể nghe thấy."Có thể là tôi không có cách nào đi tiếp rồi."
Phó Nhất Hành dừng bước, cúi đầu nhìn lớp đất mềm dưới đáy giày, nửa người dưới vẫn bất động,"Hai người đi nhanh, đợi tôi cách xa 300m."
Uyển Sa không hiểu ý của anh: "Anh giẫm lên vật gì sao?" Phó Nhất Hành lấy con dao ở bên thắt lưng ra, động tác cực nhẹ ngồi xổm người xuống, ra vẻ bình tĩnh nói: "Mìn, chúng ta đã lạc vào bãi mìn."
Đằng sau khu rừng phía trước, truyền đến tiếng bước chân, dường như có người đang đến gần bọn họ. Uyển Sa thót tim, ngây người nhìn về phía Phó Nhất Hành. Giọng của Phó Nhất Hành bỗng nhiên trở nên sắc bén, từng chữ từng chữ cắt lời cô: "Đi nhanh, một mình tôi có thể thoát khỏi nguy hiểm, hai người ở đây chỉ thêm phiền toái."