Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 52: Thầy Quách Trở Lại




Theo lời giải thích của Phó Nhất Hành, lúc này bọn họ đang đi dạo quanh bìa rừng rậm, bên trong khu rừng rậm là căn cứ gì đó được xây dựng bởi trường học, vậy cũng có nghĩa là còn một chặng đường dài để đi.

Giám thịt 86 cho lương khô đầy đủ để bọn họ đủ tồn tại một thời gian. Nhưng để qua đêm trong rừng thật sự rất khó khăn, các loài bò sát và muỗi như hình với bóng. May mắn thay, Phó Nhất Hành ngắt lấy một loại thực vật đuổi côn trùng thoa ở trên da, thế nên buổi tối đi ngủ không bị đốt đầy người.

Đọc theo đường đi trừ rắn độc thú dữ cũng không gặp bất kỳ người nào, vốn tưởng rằng một đường đều làm cây cối, ai ngờ liền nhìn thấy một con đường nhựa, bên đường còn có một trạm dịch nhỏ.

Trong trạm dịch có nước có điện nhưng lại không có người trông coi, không gian bên trong giống như một siêu thị nhỏ. Nhìn hàng loạt thức ăn và nước uống, Uyển Sa không dám tùy tiện lấy cô chỉ nấu nước sôi để nấu mì ăn liền, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, miệng hút mì, cô cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên đời.

Phó Nhất Hành khoanh tay trước ngực, kéo ra một bóng đèn dài dựa trên cửa sổ lầu hai, dõi mắt ngắm nhìn từ xa. Thân hình của anh giống như một con chim ưng nham hiểm bay trên trời cao quan sát khu rừng này. "Nhất Hành, vì sao anh không ăn?"

Uyển Sa dùng nĩa cuộn mì lên và đưa đến bên miệng Phó Nhất Hành,"Em chỉ mới nếm một chút." Phó Nhất Hành liếc mắt nhìn cô, ừ một tiếng: "Có chỗ nào của em mà tôi chưa ăn."

Uyển Sa ngượng ngùng cười: "Em nghĩ anh quan trọng chuyện sạch sẽ."

Phó Nhất Hành nâng đôi găng tay đen, hai ngón tay nâng cằm cô lên nhẹ nhàng vân vê: "Đã là người của tôi, giống như máu thịt trên cơ thể của tôi vậy."

Uyển Sa chăm chú nhìn vào đôi mắt đen của anh, nhớ đến một câu trong Kinh Thánh, phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông

Bỗng dưng ánh mắt của Phó Nhất Hành trầm xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ: "Có người đang đến." Uyển Sa nhìn theo ánh mắt của anh và thấy ở cuối con đường có một chiếc xe việt dã màu đen lái nhanh qua trạm dịch đến cây xăng. Phó Nhất Hành nghiêng người sang một bên, trốn ở trong bóng tối.

Uyển Sa lại trốn ở cạnh cửa sổ, ló đầu ra âm thầm quan sát. Sau khi đến chỗ cây xăng, cánh cửa xe mở ra, hai người giám thị có vóc dáng vạm vỡ, áp tải một người đàn ông trung niên bị thương xuống xe.

Nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông trung niên đầy vết máu, Uyển Sa miễn cưỡng nhận ra, ông ấy chính là thầy Quách đã dạy học cho cô. Không phải thầy Quách đã từ chức về nhà tsao, sao lại bị giám thị bắt?

Một giám thị đột nhiên đánh thầy Quách một quyền, ngồi xổm trên mặt đất, một tay nắm tóc của ông: "Mẹ kiếp, cái gì mà từ chức, ông muốn chết hả, ông cho rằng hiệu trưởng sẽ thay ông rời khỏi đảo?"

Thầy Quách phun ra một ngụm máu rồi nhếch môi lên, răng cửa của ông rõ ràng bị mất đi một cái: "Vương Á Hổ, là em đúng không? Trước kia tôi từng dạy em."

Người giám thị giật mình cười haha, vỗ bả vai của thầy Quách: "Ái chà, thầy Quách không tệ, chỉ nghe giọng đã nhận ra tôi."

Thầy Quách nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được nở nụ cười, vì môi dính đầy máu, bộ dáng có phần khiếp sợ: "Tôi đều nhớ rất rõ từng giọng nói và dáng vẻ nụ cười của học sinh, năm đó em là học sinh hăng hái, tôi từng trao học bổng cho em."

Giám thị nhất thời không nói một lời, dường như hắn cũng đang nhớ lại chuyện cũ, tiếp theo bộ ngực phập phồng vì hít thở, hung hăng tát mạnh thầy Quách một cái: "Đều do ông, ông đã hại tôi, dạy đủ loại bỡn cợt dâm loạn, ông có biết sau khi tốt nghiệp tôi phải trải qua cái gì không?t Con mẹ nó sống không bằng chết!"

Thầy Quách trừng mắt rướm máu, kinh ngạc nhìn về phía giám thị: "Không phải tốt nghiệp xong em được về nhà sao? Chuyện gì đã xảy ra?"