Chạy Theo Thuyền Giặc

Chạy Theo Thuyền Giặc - Chương 32: Yêu nghiệt tỉ thí với bạch mã




Mẹ tôi đúng lúc lao ra vấn tội, ai ngờ vừa ra gặp phải Lộ Tử Mặc thì ngẩn người: "Cháu là Tử Mặc à?Về khi nào thế?"

Lộ Tử Mặc giống như khi còn bé, xấu hổ đáp: "Chào dì à, con hôm qua mới xuống máy bay. Đã lâu không gặp, dì vẫn giống như ngày trước, xinh đẹp như vậy. "

Mẹ cũng giống tôi thôi, được người ta khen một câu là lên tận mây xanh, mặt tươi như hoa nói: "Mau vào ngồi đi, dì lâu rồi chưa gặp con, giờ phải nói chuyện cái đã. "Mẹ tôi nhiệt tình kéo Lộ Tử Mặc vào nhà.

Nghiêu Diệp lúc này mới lên tiếng, không có ý tốt phá vỡ không gian vui vẻ: "Dì, cháu đã về, đây là chai xì dầu dì cần. "

Mẹ tôi và tôi cùng ngơ ngẩn, giống như đang hỏi nhau, đây rốt cuộc là chuyện gì a?Nhưng mà vấn đề này phức tạp tới mức tôi cũng không trả lời nổi rồi.

Một bên là yêu nghiệt, một bên là thanh mai trúc mã thời niên thiếu, cuộc tỉ thí gay gấn bắt đầu, nhưng đáng tiếc là tôi cũng không muốn làm nữ chính.

Trong phòng khách tạo thành một tam giác quỷ, tôi ôm Phát tài ngồi một góc trên ghế sa lon, Nghiêu Diệp ngồi cạnh tôi, Lộ Tử Mặc hào hoa phong nhã ngồi trên ghế ba tôi đặc biệt làm cho tôi, trước kia mỗi lần cậu ta tới đều thích ngồi chỗ đó. Tôi bây giờ mới nghiêm túc quan sát Lộ Tử Mặc, mấy năm không gặp, hình như cậu ấy cao lên rất nhiều, lịch sự trắng trẻo như cũ, y như cái câu gạo màu trắng nhàn nhã, đầy khí chất nghệ thuật gia, ánh mắt màu đen thâm thúy vừa lúc chạm vào mắt tôi, cậu nói: "Đại Đại, mình về rồi. "

Ngay lúc tôi không hề có chút chuẩn bị, cậu ấy đột ngột ra đi, rồi bây giờ, trở về không cần báo trước, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu.

Lộ Tử Mặc nói: "Đại Đại, không giới thiệu hai chúng mình sao?"

Tôi ngẩn người, trấn định vài lần mới hắng hắng cổ họng, nói: "Đây là Lộ Tử Mặc, bạn trung học của em, đây là, à, thầy giáo của mình, Nghiêu Diệp. "Xem đi, loại giới thiệu hết sức không ra đâu vào đâu, người sáng suốt nhìn vào cũng biết Lộ Tử Mặc thực ra cũng chỉ là người quen bình thường, còn Nghiêu Diệp, mặc quần áo ba tôi, ở nhà tôi, thế thì đâu thể đơn giản chỉ là giáo viên của tôi thế được.

Nghiêu Diệp cười, tiếng cười đó làm tôi chột dạ, anh ưu nhã đưa tay ra: "Xin chào, tôi là bạn trai của Đại Đại. " Nghiễm nhiên chỉnh lại đại vị của mình.

Tôi tức điên người liếc anh một cái, người này còn đang vênh mặt lên a!

Ánh mắt Lộ Tử Mặc thoáng kinh ngạc, nhìn chúng tôi hồi lâu mới bắt tay: "Chào anh!"

Lại tiếp một hồi trầm mặc, tôi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, Phát tài trong lòng tôi gào khóc, chắc là vì bị túm đau.

Lộ Tử Mặc dịu dàng nhìn tôi cười: "Đây là Cung Hỉ phải không, lâu rồi không gặp mà, lúc trước nó thích theo mình lắm. "

Tôi lắc đầu lẩm bẩm: "Cung Hỉ đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi, nó là con, Phát Tài. "Cung Hỉ là con chó đầu tiên mà tôi nuôi, đúng là nó rất thích Lộ Tử Mặc, tới mức làm cho chủ nhân tôi đây đố kỵ muốn chết. "

Lộ Tử Mặc sửng sốt, rồi sầu não nói: "Cũng đúng, dù sao cũng nhiều năm vậy rồi. "Cái câu nói lấp lửng đó càng khiến tôi khó chịu.

Ai ngờ Nghiêu Diệp cũng không chịu cô đơn, vỗ tay nói: "Phát Tài ngoan, mau tới đây nào. "Sau đó con chó này thật sự tránh khỏi tay tôi, chạy như điên tới người Nghiêu Diệp cọ cọ cà cà, hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận của chủ nhân nó là tôi đây. Cái đồ phản quốc.

Tôi không thèm để ý tới vẻ thơ ngây của ai kia, đẩy ly trà tới trước mặt Tử Mặc: "Cậu về lần này là để thăm người thân à?"

Lộ Tử Mặc nói: "Cậu biết đấy, mình ở đây làm gì có người thân, chủ yếu là..."Cậu nhìn sâu vào mắt tôi, nói tiếp: "Bên này có chi nhánh công ty, cho nên mình thuận tiện sang xem một chút. "

Hai chữ "thuận tiện" này đem toàn bộ hưng phấn trong lòng tôi tống luôn vào đáy cốc, mình sao lại mắc bệnh hoang tưởng vậy chứ, người ta muốn vể thì cũng đã không chờ tới bốn năm như vậy.

Nghiêu DIệp cắt đứt câu chuyện của chúng tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười ấm áp đầy dối trá: "Xin hỏi một chút, Lộ tiên sinh làm trong doanh nghiệp nào vậy?"

Lộ Tử Mặc khẽ cười: "Công ty điện tử Tương Quan. "

Sau đó tôi cũng không còn cơ hội nói chuyện với Lộ Tử Mặc nữa, bởi vì hai người đàn ông này bắt đầu nói một chuỗi về vấn đề buôn bán, mặt ngoài thì thái bình vậy đó, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác dưới đó sóng ngầm mãnh liệt lắm, có lẽ là tôi nhạy cảm quá.

Thật ra thì sinh nhật, đơn giản là cùng người nhà và bạn bè tụ tập ăn uống một bữa, dì dượng giờ còn đang hưởng tuần trăng mật lần thứ n, không đến được nên phái Trương Du và con rể La Hạo Nhiên tới đưa bao lì xì.

Trương Du thấy Lộ Tử Mặc quen quen, hai mắt chớp chớp kéo tay tôi: "Chị, không phải em ảo giác chứ?Đó không phải là Lộ Tử Mặc sao?"

Tôi bất đắc dĩ buông tay: "Không phải ảo giác, là cậu ta, vừa mới về nước thôi. "

Trương Du nhìn tiếp Nghiêu Diệp cách đó không xa, bộ dạng hưng phấn như tìm ra lục địa mới: "Đây chính là thầy Nghiêu danh tiếng đó hả?Chị được lắm nha, nằm mơ em cũng không ngờ chị lại được hai nam nhân ưu chất như vậy tranh giành đâu đó!"

Tôi lập tức cho nó một chưởng dời núi lấp biển: "Mày nói gì hả?Đi xem chồng mày đi, đừng để cho nó đi quanh bắt quàng làm họ thế. "Phải nói là HạoNhiên rất nhanh đã hòa nhập được với gia đình tôi, nguyên nhân vô cùng đơn giản, cái miệng thì ngọt chết người, phun lời hay tiếng đẹp như nước cuồn cuộn không dứt, còn ra sức hết lòng gọi "anh rể" với ai kia, Nghiêu Diệp nhà ta vô cùng vui sướng, hai người cấu kết lạnh nhạt không đếm xỉa tới Lộ Tử Mặc.

Hôm nay là sinh nhật tôi cho nên thức ăn trên bàn đều là món tôi thích, con người tôi là vậy, vừa thấy đã ăn không ai đua kịp, cái gì Nghiêu Diệp, cái gì Lộ Tử Mặc cũng ném luôn ra sau ót.

Ngay chính giữa bàn bày một đĩa to tôm hùm lớn, Lâm Đại Đại tôi có tình cảm với nó vô cùng chân thành, nhưng mà tôi cũng có điểm đặc biệt, thích ăn tôm nhưng không thích bóc tôm, phiền quá. Trương Du cũng vậy, thích tiền nhưng lại không muốn đi kiếm tiền, tôi lấy ví dụ này là hoàn toàn chính xác đó chứ.

Tôi đưa con mắt như Obama ngứa ngáy nhìn con tôm trắng hồng non mịn trong chén mọi người, tự nhiên từ đâu rơi xuống hai con trong chén, con bên trái là kiệt tác của Nghiêu Diệp, bên phải là Lộ Tử Mặc đưa tới.

Sự kiện này khiến tất cả mọi người trên bàn ngừng đũa, sau đó lại vội vã xem như không có việc gì, tiếp tục ăn. Tôi lần đầu tiên ăn tôm mà lại có thể khó nuốt đến như thế a.

Nghiêu Diệp đẩy đĩa đầy tôm đã bóc vỏ tới trước mặt tôi, cười híp mắt: "Này, ăn từ từ thôi, đừng phiền người khác như thế biết chưa. " Cái từ "người khác" kia được anh gằn rất rõ ràng.

La HạoNhiên chân chó lấy lòng: "Anh rể đối xử với chị thật tốt a.... "Mới nói được nửa câu đã bị tôi trừng cho một cái, bao nhiêu lời khen tặng nuốt lại vào bụng.

Tôi vừa định đẩy cái đĩa về, trên mặt Nghiêu Diệp đã bày ra nụ cười giả tạo chạm vào mu bàn tay tôi thân mật: "Ngốc, ăn cơm đang ngon, đừng có gây chuyện. "

Ba mẹ tôi nhìn xuống chén cơm, vâng cổ nhận dạy ăn không được nói chuyện a, mọi chuyện Tinh Phong Huyết Vũ trên bàn đều làm ngơ a, Lộ Tử Mặc dường như không động tĩnh, La Hạo Nhiên nhỏ nhất, đương nhiên càng không dám lên tiếng.

Trương Du ngược lại một khắc cũng không để tôi yên bình, nó gặm đùi gà xong liền quay sang hỏi Lộ Tử Mặc: "Anh Tử Mặc, bạn gái của anh có vể cùng không?"

Tôi dưới bàn đá chân nói một cái, con bé này không mở bình thì có ai quan tâm trong bình có gì đâu chứ!

Gần tới giữa trưa nhiệt độ lên cao, sắc mặt Lộ Tử Mặc càng hồng, tao nhã cười: "Anh không có cái phúc này, nếu không em giới thiệu cho anh một người đi?"

Tôi nhìn chằm chằm Trương Du, phát huy uy quyền sinh nhật lớn tiếng nói: "Có gì thì cơm nước xong hẵng hỏi, không cơm canh nguội mất. "

Cuối cùng bữa cơm này tôi cũng thái bình giả tạo ăn xong.

Nghỉ ngơi xong thì sang màn cắt bánh, tất cả mọi người đều lấy quà tặng ra, ba mẹ tôi với dì Hai hằng năm đều đưa bao lì xì cả, thực dụng thế đó. Chờ tới khi mở xong món quà của Trương Du và La Hạo Nhiên ra, tôi đổ mồ hôi như Lư Sơn thác, là một đôi búp bê đang hôn nhau, phía trên còn khắc thêm chữ, trăm năm hòa hợp.

Tôi cắn răng nghiến lợi khi dễ Trương Du: "Cái con bé này có phải cảm giác bị mất cân đối rồi không hả?Sinh nhật của chị mày nha, không phải kết hôn, mày đưa cái quái gì vậy hả?"

Trương Du bày ra vẻ mặt rất vô tội rất uất ức, nhỏ giọng giải thích: "Lúc em mua quà không biết là hai người đã chia tay, vất đi không phải phí quá sao?Hai chị em mình tình sâu nghĩa nặng, chị đừng có so đo như thế!"Tôi đối với cô em họ này thực sự hoàn toàn im lặng.

Nghiêu Diệp đưa sang một túi nhỏ rất tinh xảo, tôi cứng họng nói cảm ơn, nhưng cũng không có ý mở ra.

Ngoài dự đoán của tôi, Lộ Tử Mặc thế mà cũng mang theo quà, một con chim rất giống thật màu hồng bằng thủy tinh, tôi nghẹn ngào, chiếc rương trong phòng tôi còn rất nhiều đồ vật cậu ấy tặng, chuyện đã qua cũng vì thế mà ào ào ùa đến, tới mức tôi hít thở không thông. Tôi tự cho rằng mình là người rộng rãi, nhưng mà bây giờ mới biết, hóa ra trong lòng tôi vẫn rất để ý lần bỏ đi ngày đó.

Lúc này La Hạo Nhiên vừa mới gọi điện thoại về, hào hứng nói: "Nhà bạn em chuẩn bị khai trương nhà nghỉ trên núi Ôn Tuyền, có thể miễn phí cho chúng ta một chuyến, mọi người muốn đi không?"

"Em đi!Em đi!" Trương Du lớn tiếng nhất.

Tôi vốn cũng không chịu nổi không khí tối nay nữa rồi, giờ cứ như tìm ra lối thoát, vội vã tán thành: "Chị lâu rồi cũng không tới Ôn Tuyền, giờ cũng đi một chuyến đi. "

"Anh cũng không có việc gì, cho anh một suất. "Nghiêu Diệp không thèm để ý tới tinh thần kháng nghị nghiêm trọng trong mắt tôi, nhiệt tình hưởng ứng.

Lộ Tử Mặc trầm mặc một lát, cũng khẽ cười: "Mình cũng đi. "

Rất tốt, tuần hoàn về lại điểm ban đầu.

Sắc trời dần dần tối, La Hạo Nhiên đưa Trương Du về nhà, Lộ Tử Mặc cũng lịch sự xin phép về, cậu ấy nói với tôi: "Đại Đại, cậu có thể tiễn mình không?"

Tôi gật đầu, mới đứng dậy đã bị Nghiêu Diệp kéo lại, ánh mắt anh hung ác như là muốn ăn tôi vậy đó, tôi tức giận hất tay ra, đường hoàng cũng Lộ Tử Mặc ra ngoài, xem như không thấy anh.

Góc phố đèn đường, xe Lộ Tử Mặc đậu gần bên, so với khung cảnh đường xi măng đầy hố này quả thực không nhìn nổi, giống như tôi và cậu ấy.

Lộ Tử Mặc cười khổ: "Đại Đại, cậu trách mình lắm, phải không?"Cậu ấy nắm lấy tay tôi rất chặt, có lẽ không thể không chế được tâm tình.

Tôi lắc đầu, thấp giọng: "Không, mình đã không còn trách cậu nữa rồi. "Đúng vậy, tôi từng vô số lần mắng nhiếc cậu, nhưng mà thời gian thực sự là một phương thuốc trị đau tốt nhất, thế giới này không vì mất đi một người mà ngừng quay, Lâm Đại Đại tôi cũng không phải vì thiếu một người mà không sống nổi, có lẽ cậu ấy có gì đó bất đắc dĩ, hoặc là không được phép, dù sao giờ cũng không là gì cả, lùi một bước là trời cao biển rộng, bụng bự của tôi cũng không thể chứa thêm được nữa, thôi thì tha thứ.

"Đại Đại, mình.... Thôi, giờ mình nói gì cũng vô ích. "Lộ Tử Mặc bất đắc dĩ cười, lúc mở cửa xe ra, cậu ấy lại nắm tay tôi lần nữa: "Lúc nãy cậu hỏi tại sao mình trở lại, là mình nói dối, thật ra không phải vì chuyện công việc, mà là vì cậu, cậu quên rồi sao?Cậu còn thiếu mình một món quà sinh nhật, cho nên mình tới đòi. "

Tôi ngây người như phỗng, nhất thời không hiểu nổi ý tứ người này nữa.

Lộ Tử Mặc cười một tiếng, chế nhạo: "Cậu tưởng thật hả?Có bạn trai rồi mà còn dễ bị lừa như vậy, không nhìn ra mình đang chọc cậu thôi à?Mình về là có chuyện thật. "

Tôi điên người đập một phát vào bả vai hắn: "Được lắm, cậu lại dám đùa mình!"

Lộ Tử Mặc khởi động xe, cười nói: "Mình đi trước nhé, sinh nhật vui vẻ, còn nữa, mai gặp lại. "

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy rời đi, trong lòng có một cảm giác rất kì quái, Lộ Tử Mặc bây giờ có gì đó không giống trước, nhưng mà, rõ ràng là cậu ấy nha.

Tôi xoay người lại, Nghiêu Diệp đã đứng ở cửa lầu từ lúc nào, ánh mắt đen tuyền khóa nhìn tôi rất chặt, trong đêm tối mịt mù, nó giống như một tấm lưới lớn, vững vàng không chế tôi ở bên trong.

Anh lành lạnh nói: "Không phải nói hàng xóm bình thường sao?Cùng cậu ta tâm tình lâu như vậy à?"Anh lúc này khẩu khí ác liệt cứ như một ông chồng ghen tuông vậy.

Nếu là trước kia tôi nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng mà bây giờ tôi không còn quan hệ với anh nữa rồi, lạnh lùng nói: "Em nhiệt tình với ai, lạnh nhạt với ai có liên quan tới anh không, thầy, Nghiêu?"

Sắc mặt anh trắng rồi lại xanh, tôi cũng không muốn bỏ chạy đâu, cuối cùng anh đành thở dài một cái:"Anh xin lỗi, nếu như anh biết em để ý đến vậy anh sẽ làm theo lời em, bây giờ em không thể cho anh một cơ hội nữa sao?"

Tôi hất mặt hừ lạnh: "Nếu là ba chữ "anh xin lỗi" này có tác dụng thì thế giới này còn luyến tiếc gìn ữa. "Tôi chỉ chỉ lồng ngực mình, "Nơi này của em cũng không anh đâm ngàn mũi kim như vậy, vết thương đó chẳng lẽ chỉ một câu xin lỗi sẽ lành lặn như lúc đầu sao?Nghiêu Diệp, em không nghĩ anh lại ngây thơ đến vậy. "

Tôi lướt qua anh đi vào nhà, mẹ tôi còn đang dọn dẹp đống chén bát ngổn ngang trong phòng khác, miệng vô tình hay cố ý mà niệm kinh: "Con người ai mà không sai chứ?Biết sai mà sửa thì pro lắm rồi, tình cảm người trẻ phải vượt qua chông gai mưa gió mới có thể thấy thảm hồng, đừng có tùy tiện la hét chia tay, nói mấy lời đó đau lòng lắm a!"

Tôi giả nhưu không nghe, cũng không muốn trả lời, ừ thì tôi cố chấp, tôi kiên trì vậy đó. Tôi biết, tôi còn thích Nghiêu Diệp, tôi không bỏ được anh, nhưng tôi sợ, Nghiêu Diệp cũng sẽ không bỏ được quá khứ của mình, không quên được Trác Tâm Nghiê. Đây là một vòng tuần hoàn đau khổ, cho nên, tôi đành lấy lý tính của mình mà bóp chết nó trong trứng nước.

Lúc đi ngang qua phòng tôi nghe Nghiêu Diệp nói với mẹ tôi: "Dì à, mọi chuyện là con sai, con làm Đại Đại buồn lòng, cho nên con chấp nhận chờ cô ấy tha thứ. "

Buổi tối tôi lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, Nghiêu Diệp và Lộ Tử Mặc cứ chạy qua chạy lại trong giấc mơ, tôi lặng lẽ đứng dậy, mở ngăn kéo lấy con thỏ thủy tinh, có lẽ phải trả về, rồi lại mở món quà Nghiêu Diệp đưa, bên trong là một hộp trang sức trong suốt, chiếc nhẫn có hai vòng giao nhau một chỗ, chặt chẽ lâu bền. Còn thêm một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: Đây là chiếc nhẫn anh tự mình thiết kế, trên thế giới này chỉ có hai chiếc, của anh và của em, nếu tha thứ được cho anh, hãy mang nó nhé.

Tôi khép nắp lại, ngủ vẫn tốt hơn.