Chạy Theo Thuyền Giặc

Chạy Theo Thuyền Giặc - Chương 31: Tư thâm cưỡi ngựa tre xuất hiện




Ba tôi cầm áo ngủ đi vào, sau đó nhìn thấy tư thế mập mờ vô hạn của hai chúng tôi, phản ứng đầu tiên là trợn to mắt kinh hãi, sau đó lùi về sau một bước, rất thức thời đóng cửa lại.

Tôi muốn ngất a, vội vàng định bò dậy vô tình đá phải góc bàn, cả người lại tiếp xúc thân mật lần nữa với ai kia, ngờ đâu ba tôi ngóc đầu quay vào lại, sắc mặt không đổi nhìn chúng tôi, để áo ngủ trên bàn, vừa ra ngoài vừa nhả một câu rất giấu đầu hở đuôi: "Thật ra thì ba cũng không phải ông già cổ hủ, nhưng mà người trẻ cũng nên chú ý một chút..."Ba à, chuyện nên làm lúc này của ngài phải chăng là cứu con gái từ trong miệng hổ sao?Người còn ngầm cho phép như thế?

Nghiêu Diệp khẽ cười, không biết xấu hổ kéo tôi ngồi lên đùi anh, tôi giãy anh lại kiềm xuống, tôi mắng, anh cười, tôi rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là châu chấu đá xe. Cằm anh đặt trên vai tôi, cả người ôm tôi vào lòng, cười híp mắt nhìn quyển album, chỉ vào hình tôi cắt quả đầu dưa hấu, miệng đầy nước mũi, hứng thú hỏi: "Không ngờ em cũng có thời xinh như thế, nếu khi đó anh mà biết em, chắc sẽ không tồi đâu. "

Lời của người này nghe thì ca ngợi đấy nhưng sao tôi cứ có cảm giác bị chê bai nhỉ, tôi không chịu yếu thế đả kích: "Xin lỗi nha, em không muốn biết anh, tránh cho tuổi thơ thiên thần trong sáng của em bị bóng ma che phủ. "

Anh cũng không giận, vui vẻ nhìn từng hình một, thỉnh thoảng lại bật cười, cười đến mức đáng đánh, tôi lắc người muốn đứng dậy, người nào đó rên một tiếng, giữ chặt hai tay của tôi, hạ lệnh: "Đừng lộn xộn nữa. "

Một câu nói rất quen tai, hủ nữ súng bái ngôn tình tôi đây sau khi xem qua vô số lần làm sao không hiểu, tôi còn muốn an toàn vượt qua tuổi 22, uất ức nhịn xuống, nhìn sang gương trang điểm trong phòng, mặt mình thế mà đỏ như tôm luộc.

Nghiêu Diệp hô hấp không trầm ổn, từ từ mới bình phục lại, anh cũng tự dời đi lực chú ý của mình: "Tấm này sao em lại khóc?"

Tôi cúi đầu nhìn, tấm hình này tôi đang đứng giữa vòng xoay ngựa gỗ, mím môi muốn khóc chết đi được, khi đó là vì cái gì nhỉ?

A, đúng rồi, tôi nhớ rồi. Đây là khi tôi cùng Lộ Tử Mặc đến khu vui chơi, cậu ta định kéo tôi lên trò tàu trượt, mà tôi lại sợ độ cao, không dám chơi, bình thường tôi thích nhất là chơi vòng xoay ngựa gỗ, chơi tới nghiện, ngày đó vòng xoay lại bị sửa chữa, thế là tôi điên lên, hận không thể tự mình đi sửa cho xong, Lộ Tử Mặc chụp lại cảnh ngày ấy.

Trong ấn tượng của tôi đó cũng là lần đi chơi cuối cùng, sau này Lộ Tử Mặc đi rồi, nơi đó cũng trở thành cấm địa. Sau này suy nghĩ lại, quan hệ của tôi và cậu ấy khi đó cũng giống một vòng quay ngựa gỗ, kéo mãi kéo mãi cũng không gần khoảng cách. Nhiều năm qua đi, thời hồn nhiên mê muội đó, hai đứa trẻ thân thiết cũng ở lại trong quá khứ, có lẽ thêm nhiều năm nữa, tôi cũng sẽ mang kính lão ra lật hình xem lại, rồi cảm thán, ồ, thì ra tôi cũng từng cười như vậy, khóc như vậy, đó mới chính là cuộc đời.

Bỗng dưng Nghiêu Diệp hôn lên tóc tôi một cái, hơi ấm lưu lại cạnh viền tai, giọng anh dịu dàng đến đầu độc người ta: "Này, tại sao không nói gì?"

Tôi khép quyển album lại, đẩy anh ra: "Liên quan gì tới anh?Tránh ra đi, đừng khách sáo, chăn ở đó, anh tự mà ngủ. "

Lúc tay chạm đến nắm cửa, tôi nghe Nghiêu Diệp thấp giọng nói: "Ngốc, nếu em không thích, anh sẽ không gặp cô ấy nữa, em tin anh lần này thôi, anh sẽ không để cho em khóc nữa. "

Tôi hoảng hốt rời đi.

Nhưng mà ông trời cũng chưa cho tôi cơ hội thương cảm, vừa mở cửa ra đã thấy mẹ tôi lui về sau một bước dài, vẻ mặt y như chiến sĩ đặc công, còn bày ra tư thế nhìn trời 45 độ, cảm thán một câu: "Tối nay trăng thật là tròn a!"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thật quá giả dối đi, rõ ràng là mây đen giăng đầy như thế.

Mẹ tôi không giả bộ được nữa, ho nhẹ hai tiếng: "Con nhanh như vậy định làm gì?"

Rõ ràng mẹ tôi quá coi rẻ giá trị của nữ nhi Băng Thanh Ngọc Khiết tôi đây, tôi bất đắc dĩ trả lời: "Tắm, ngủ!"

Nhờ có phúc của Nghiêu Diệp chiếm phòng, từ sau khi trưởng thành tới nay đây là lần đầu tiên hai mẹ con nằm nói chuyện.

Mẹ xích xích lại gần, hai mắt sáng ngời nhìn tôi: "Bé con à, nghe mẹ không sai đâu, mẹ thấy Nghiêu Diệp này tuyệt đối là một người đàn ông tốt, khó lắm mới có thể gặp được, cho nên con phải cắn nó nhất quyết không được thả a.... "

Tôi chịu không nổi, quay lưng đi: "Con với người này không có khả năng đâu. "

"Cái này không phải là mấy người trẻ tuổi cứ thích làm khó nhau hay sao?Mẹ với cha con tới bây giờ rồi, có sao đâu, quan trọng là phải hiểu được mà thích nghi. Ngày đó, cậu ấy có gọi điện cho mẹ, nó nói làm chuyện không tốt để cho con không vui, hy vọng mẹ có thể cho nó một cơ hội cứu vãn, mẹ thấy thằng này rất có tâm. "

"..... " Tôi nằm ngay đơ giả chết.

"Được rồi được rồi, mẹ không miễn cưỡng con, con ngày mai cũng lớn thêm một tuổi nữa rồi, mẹ cũng không xen vào nữa. "Nhưng mà chưa gì mẹ đã xoay chuyển, nói tiếp: "Nếu như người này không hợp, mẹ sẽ nói với dì hai con, giới thiệu một người tốt hơn. "

Nghe tới đây, rốt cuộc tôi cũng giải thích được một người am hiểu tường tận như mẹ tôi đương nhiên sẽ để tôi đầu hàng vô pháp.

Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn còn trong giấc mơ tươi đẹp thì bị mẹ đạp cho một cái mà tỉnh: "Mấy giờ rồi hả?Mau dậy đi, A Diệp với ba con sáng sơm đã đi mua thức ăn về rồi, con ườn đó tới khi nào hả?"Sau đó hùng hùng hổ hổ đi ra. Tôi nghe thấy dòng mẹ vô cùng khác biệt: "A Diệp à, con ngồi trước đi, dì làm bữa sáng cho con. "

Tôi bất đắc dĩ ngồi dậy, chỉ là vừa đi ra phòng khách đã nhịn không được mà ôm bụng cười, thiếu đường lăn xuống đất nữa thôi, cái người trên là áo hoa văn, dưới là cái quần thiếu 7 phân đó chính là Nghiêu Diệp ưu nhã cao quý đó sao?Thật sao?Thật là sơn trại a!

Nghiêu Diệp mím môi không lên tiếng, nếu là thường này tôi mà dám cười anh chắc đã bị ném xuống ruộng luôn rồi, nhưng mà bây giờ anh lại không dám phát tác, ngược lại, mặt ba tôi đen đi một nửa, lảm nhảm nói: "Cười cái gì hả?Đây đều là đồ mới cả, ba chưa mặc bao giờ.... "

Tôi là con gái có hiếu, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại, nhưng mà thần kinh co giật nói cho tôi biết, tôi còn rất muốn cười a.

Ba lại đắc ý khoe khoang: "Hôm nay lúc đi chợ mua đồ, ai cũng khen A Diệp dáng đẹp, làm cho mặt ba cũng dài ra rồi. "

Nghiêu Diệp chỉ cười không nói.

Cha à, người ta cũng không phải con của cha, dáng người ta đẹp thì là việc của người ta, con đây mới là khuê nữ mà cha cần phải yêu chiều này. Cho nên mới nói, chỗ cường đại của yêu nghiệt chính là già trẻ nam nữ đều bị lấy lòng toàn bộ, ngay cả phát tài cũng phải chạy đến ôm đũng quần của anh mà kêu mà hét.

Lúc này mẹ tôi cũng từ phòng bếp đi ra, vung tay lên ra lệnh: "Bé ơi, xì dầu dùng hết rồi, con đi mua cho mẹ một chai. "

Nghiêu Diệp giành trước: "Dì, để con đi cho, chân của Đại Đại cũng mới bị thương, không nên vất vả quá. "Vừa nói vừa đon đả hỏi đường mua xì dầu.

Mẹ tôi lại dịu dàng chỉ dẫn cho Nghiêu Diệp vừa liếc tôi một cái: "Nhìn xem, A Diệp săn sóc con như vậy tương lai sẽ không phải là ông chồng làm tổn thương vợ, đốt đèn lồng cũng không tìm ra người thứ hai đâu!"

Tôi bĩu môi xem thường, không ai rõ hơn tôi cả, Nghiêu Diệp là một con sói đội lốt cừu.

Không lâu sau chuông cửa lại vang lên lần nữa, tôi tức giận bước ra mở cửa: "Tôi nói rồi, anh không cần phải thể hiện bản lĩnh, cô đây không có tâm tình dẫn anh đi đâu. "

"Đại Đại, mình vẫn tìm được nhà cậu mà. "Không giống với Nghiêu Diệp, một giọng nói rất dịu dàng.

Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, đầu óc choáng váng, hay là tôi lãng tai rồi nhỉ, hay là đục thủy tinh thể rồi?Đứng trước mặt tôi là người nào vậy?

Cậu khẽ cười: "Sao lại có biểu tình này?Không nhận ra mình à?"Người này còn định vươn tay ra ôm toi, tôi theo bản năng ngửa về sau tránh khỏi, đôi mắt lấp lánh thoáng trầm xuống, ngón tay ưu nhã cũng lúng túng thu về, nói nhỏ: "Đại Đại, mình về rồi. "

Phản ứng của tôi là, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, nhốt người kia ngoài cửa.

Lộ Tử Mặc, cậu đã quyết đinh đi, còn không chút tin tức nhiều năm như vậy, tại sao còn trở lại?

Tôi nhìn cánh cửa mà ngẩn người hồi lâu, mẹ tôi trong phòng bếp hỏi với ra: "Bé à, là người nào thế?A Diệp về nhanh thế à?"

Tôi cũng không biết bây giờ mình đang nghĩ gì nữa, mở cửa ra, Lộ Tử Mặc vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn thấy tôi mới thở ra rất nhẹ, xoa xoa đầu tôi, cười: "Mình biết mà, cậu vẫn ở đây chờ mình. "

Tôi không biết nên nói cái gì mới đúng, hơn nữa, lướt qua bờ vai cậu ta chính là Nghiêu Diệp đang bình tĩnh đứng đó, sắc mặt thâm trầm, trên tay vẫn còn đang cầm chai xì dầu.

Thế giới này thực sự quá hỗn loạn.