Chạy Theo Thuyền Giặc

Chạy Theo Thuyền Giặc - Chương 2: Lần nữa chịu kích thích




Xe lửa từ từ chạy về hướng ngược lại, khách trên xe đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ, mẹ Vũ Tắc Thiên đối xử với tôi cũng không tệ lắm, mua cho tôi vé giường dưới, không cần phải xiếc múa mạo hiểm leo cầu thang.

Chỗ tôi nằm đối diện với một Tiểu Chính Thái, nếu như xét theo tiêu chuẩn của mấy cô nhóc bây giờ thì cậu ta cũng là một hot boy. Vừa mới lên xe đã mở PSP ra K mãnh liệt, ánh mắt kích động không kém nhìn gái đẹp. Phía trên cậu là một chị hai, khóe mắt nếp nhăn sâu hoẵm kẹp chết được cả ruồi, thế mà cực kì chưng diện cầm gương nhỏ nhiệt tình tạo dáng. Giường giữa phía bên tôi hình như là một ông chú đam mê âm nhạc cổ truyền, trong miệng cứ rầm rì bài "Trư Bát Giới cõng vợ", biểu đạt hết mức, chẳng qua là hơi giống tạp âm chờ cải tiến mà thôi. Tầng trên cùng là hai người, theo kinh nghiệm của tôi, họ bình thường lên xe là ngủ, dù sao không gian hoạt động không mấy, cho nên chả thiết nữa.

Quan sát hoàn cảnh cảm thấy về sau cũng tương đối an toàn, tôi nghiễm nhiên nhét ống nghe vào tai, âm nhạc du dương mà tiến vào mộng đẹp. Chờ tới khi tôi tỉnh thì trong buồng tàu không khí tràn ngập mùi vị mì ăn liền các loại. Mọi người còn giống như đang tranh nhau ai ăn ngon hơn, âm thanh liên tiếp vang lên như hòa âm phối khí. Tôi từ trước tới giờ luôn vui vẻ với chúng dân, cho nên cũng cầm một hộp lớn "Thêm thùng nữa" đổ nước nóng vào rồi đậy nắp, an tĩnh ngồi ở ghế dựa giữa lối đi chờ ăn.

Trước mặt tôi là một đôi tình nhân, chén nhỏ đẩy qua anh một miếng em một miếng, làm như bột ngọt là sơn hào hải vị, mùi vị sinh sôi, chỉ là, vợ chồng son chán ngấy này tôi gặp qua không ít, phòng ngủ chúng tôi cũng có một đôi, Tiếu Vũ và bạn trai cô ta cũng trước mặt chúng tôi mà biểu diễn bao nhiêu tiết mục ân ân ái ái chả xem ai ra gì, tôi đã sớm có thói quen đánh sâu vào thị giác.

Yêu sao? Hình như cũng nhiều thật nhiều người ao ước chuyện này. Nhưng mà bản cô nương tôi đây không vội, đàn ông tốt luôn ở lại cuối cùng đúng không?Được rồi, ta là AQ đấy.

Nửa đêm, lúc đi nhà vệ sinh, chết sớm không chết lại đụng trúng đôi tình nhân đang hôn nhau nhiệt tình trong khu hút thuốc, hơn nữa tư thế cũng càng lúc càng nghiêm trọng như phim hành động, mười phần là giống như tiểu thuyết miêu tả điển hình heo nam heo nữ chưa thỏa mãn dục vọng đây. Chỉ số tính phúc của bọn này tăng vọt, chỉ số lúng túng của tôi cũng không hề yếu thế, cuối cùng dưới sự giáo dục lương tâm không hợp lễ chớ nhìn, tôi mặt đỏ tới mang tai quay người bổ nhào về mộng đẹp của tôi thôi.

Nhưng mà đáng chết là trong đầu cứ không ngừng nhấp nhoáng cái hình ảnh " không hợp lễ chớ nhìn đó", trằn trọc mãi, tôi mở điện thoại lần nữa, viết mấy câu đùa cợt rồi gửi tin nhắn cho Hồ Điệp Phi cùng phòng, rất đơn giản, nó và tôi đều là hoa chưa chủ, quan hệ hết sức là thân thiết.

- Chị em tốt! Hai ta độc thân vạn tuế! Tao yêu mày╭(╯3╰)╮.

Từ khi vào đại học, tôi và Hồ Điệp Phi tới giờ học bị điểm danh thì không ai địch nổ, muốn trốn tiết như vậy thật không đơn giản. Thế giới thật vĩ đại, nhưng mà nguyên nhân rất nhỏ bé, bởi vì tên tuổi hai ta cạnh nhau rất dễ bị thầy cô nhớ, bạn học để ý, phong cho danh hiệu " song sinh." Sau này Tiếu Vũ và Tạ Phương Phi rối rít tìm được mùa xuân, phòng 520 chúng tôi chỉ còn sót lại tôi và Hồ Điệp Phi hai người sống nương tựa lẫn nhau, vừa nghĩ tới người đồng minh chiến lược không xa không rời của mình, tôi mới an tâm đi tìm chu công đánh cờ một ván.

Buổi sáng bị tiếng chuông kinh điển của Sony Ericsson đánh thức, ban đầu tôi sống chết cầu xin mẹ mua cho được cái điện thoại này, cũng là bởi vì giống với kiểu dáng một nữ chính trong phim TVB mà tôi nhiệt tình hâm mộ. Tôi mơ mơ màng màng nhìn, là Điệp Phi, chắc là lâu không trao đổi tin tức, người này sẽ không phải tối nay trở về gặp tôi đâu nhỉ?Thôi, nể tình nó học hành nghiên cứu cực khổ, bổn cung tha thứ cho nó một lần, nhưng mà mở tin nhắn ra, nháy mắt, tôi chết đứng.

Nếu như hiện tại có người nào đó cho tôi một sợi mì ăn liền treo ngược, tôi sẽ cảm kích hắn cả đời đấy!

- À, Đại Đại, tao đã có bạn trai.

Mấy chữ này tách ra nhìn cũng rất bình thường, nhưng mà hợp chung một chỗ thì phút chốc thành bom đạn, nhất thời đánh cho thế giới của tôi đất rung núi chuyển!

Cái này là ý thế nào đây? Ý là người có danh "nam nhân bà", là judo ngũ đẳng, là người nói trước khi tốt nghiệp sẽ không nói chuyện yêu đương Hồ Điệp Phi cũng có đàn ông! Ý là "bốn mỹ nữ" kí túc xá chúng tôi chỉ còn mình tôi là cô độc! Ý là liên minh chiến lược của tôi tan rã! Tôi bị ném bỏ rồi!

Tôi "vọt" đứng dậy dùng mắt cá chết trôi nhìn chằm chằm hung ác vào điện thoại di động, không có phản hồi tin nhắn, bởi vì trong lòng một ngọn đuốc đang thiêu rụi, là kẻ trộm kẻ trộm a!

Bỗng dưng, bóng người đối diện với tôi lúc lắc một cái, Tiểu Chính Thái nhổm lên nửa người, nhìn thấy tôi trong nháy mắt hoảng sợ mà ngã xuống, dùng chăn che kín mặt, ánh mắt hoàng sợ kia giống y như Trương Du nhìn thấy bộ dạng trắng bệch của Trinh Tử. Sau đó, lúc tôi đi rửa tay, đánh răng rửa mặt cũng bị chính mình dọa cho hết hồn, tóc loạn tựa

Nestlé, khóe mắt nhìn như lượn rắn, hai mắt có lửa vẻ mặt hung tợn, cằm còn có hai hạt như ẩn như hiện của bệnh đậu mùa, vạt áo nhăn như dưa muối.

Tôi hoảng sợ rồi, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp bộ dạng khó coi này hoàn toàn, trở lại nguyên trạng vẻ xinh đẹp xanh tươi như cũ, hiệu quả rõ rệt nhất chính là Tiểu Chính Thái kia nhìn tôi sắc mặt đã hòa hoãn hơn nhiều, A Mi Phò Phò, hy vọng hắn có thể quên sáng sớm nay mới gặp bóng ma sơn trại Trinh Tử.

Tâm tình bức bối của tôi cùng dần dần hạ hỏa, stop! Không phải là không có đàn ông sao, có gì to tát đâu?Nhưng ngay cả lúc tâm lý của tôi bình ổn sắp thành công, tin nhắn của Hồ Điệp Phi lại bay tới.

- Đừng tức giận tao nha... tao dẫn hắn tới đón mày làm khuân vác, thế nào?Đủ không tỷ muội?

Tôi suýt nữa đã ném điện thoại đi, nhưng mà sợ tạo ra sự cố, nhịn!

Quả- là -rất-đủ- tỷ muội! NND, con bé này không kích thích tôi thì sẽ chết sao?!

Ngẫu nhiên lúc này vị chú hai phía trên trải qua một đêm lắng động âm nhạc dân ca, biến yêu thích chuyển thành âm nhạc thị trường, tôi nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, đúng là rất hợp với tình hình bây giời "tình ca độc thân"!Hơn nữa chú này hình như quên lời rồi, lặp lui lặp tới một câu "Tìm một người yêu thích nhất tiễn biệt cuộc đời độc thân", thẳng vào trái tim yếu ớt của tôi mà đâm cuồng loạn, thật là hung ác!

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, bị kích thích, tôi im lặng triệt để rồi, tất cả mọi thứ đều tỏ rõ, bản cô nương cũng nên tìm một người đàn ông rồi...

Hồi sau, mặc dù tôi lấy lòng lạc quan vô địch để bao dung cho sự thực Hồ Điệp Phi có người yêu ném bỏ tôi, nhưng khi tôi thấy được nó mang theo người hầu nhỏ thì lại cảm thấy bi thương sâu sắc, con bé này chẳng lẽ không để cho tôi chuẩn bị một hai ngày tư tưởng cho cảm xúc giảm xóc chút sao?Không nên hiện tại lại tới kích thích tâm hồn tôi tổn thương như thế?

Tôi nhìn chằm chằm bọn nó mười ngón tay đan vào nhau, trong mắt viết đầy " được yêu".

Điệp Phi ngại ngùng đánh người hầu nhỏ một cái, nhỏ giọng gắt: "Anh còn không chịu bỏ tay ra, thật mất mặt!" Tìn tôi đi, cái bộ dạng của nó ba năm nay tôi chưa có thấy qua, đánh yêu vào vai người ta thường gặp, chẳng lẽ đây là ma lực của ái tình trong truyền thuyết sao, tan rã Judo ngũ đẳng thành nhu tình ngũ đẳng sao?

Hai người cọ cọ xát xát một hồi, nó mới đỏ mặt mà nói với thôi: "Ngại quá.... Tiểu Đại, anh ấy mượn xe cậu tới, vừa dễ lại tiết kiệm tiền. " Bị tôi trừng mắt nó lập tức đổi lời, xem ra tôi đây cũng sử dụng được công phu của mẹ nó chín thành công lực.

Nhưng mà lời nó nói tôi cũng rất ngẫm nghĩ, tôi ngoại trừ sĩ diện ra còn là nô bộc của đồng tiền, từu trạm xe lửa tới trường học cũng mười mấy đồng tiền, đã có xe miễn phí tôi cũng không cần khách khí, lập tức tươi cười hớn hở: "Vậy mày còn không mau giới thiệu chúng ta?"

"Người hầu nhỏ Hồ Điệp Phi" vừa mới ra lò xấu hổ cười một tiếng: "Xin chào, anh tên là Phó Thanh Nham. " Nhìn qua, mắt to mày rậm môi dày, là một đứa trẻ thật thà đây.

"Xin chào, em là Lâm Đại Đại. " Tôi có ý thu lông mày lại, che giấu nội tâm đang ghen tị rành rành.

Tôi hỏi tiếp Hồ Điệp Phi, ông vua này làm sao mà bắt tù binh trái tim nó thế?

Nó đỏ mặt thẹn thùng: "Tao gặp ThanhNham ở phòng tự học, tao hỏi bài anh vài lần, sau này lúc nghỉ hè anh mỗi ngày đều mua đồ ăn sáng giành chỗ cho tao, còn giúp tao giải đề.... "

Tôi đổ mồ hôi, thì ra JQ sinh ra đơn giản như vậy.

Không trách được nhiều người tre già măng mọc mà dũng cảm đi tự học như vậy, không phải vì hiếu học, mà bởi vì nơi đó thịnh hành hoa đào nha.

Không trách được tôi không có bạn trai, không phải bởi vì tôi không hấp dẫn, mà bởi vì số lần tôi đến phòng tự học đếm trên đầu ngón tay.

Đây chính là ý trời a, ý trời a!