"Không thể nào, làm sao lại không thấy?" Dương Nguyệt tìm loạn xạ trên kệ Bát Bảo, lẩm bẩm. Bình thường nàng ấy luôn luôn cẩn thận, vị trí hốc tối này chỉ có nàng ây và Vi Nhiễm biết. Chẳng lẽ lại là Tú Trí? ! Ngoại trừ nàng ta thì không ai có thể tự do ra vào căn phòng này mà không bị hoài nghi.
Những ngày này Tiêu Đạc không ở trong nhà, Vi Nhiễm cũng chưa từng dùng thuốc, cho nên sẽ không có đi lấy cái bình này, nhưng bây giờ nó đúng thật là không thấy đâu.
Cái bình lại không có chân, chắc chắn là bị người lấy được. Còn lấy đi khi nào, rốt cuộc dùng để làm gì thì bây giờ Vi Nhiễm vẫn không biết. Nhưng nàng suy đoán tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nguyệt Nương, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ta muốn yên tĩnh một mình." Vi Nhiễm giơ tay vuốt trán nói.
Dương Nguyệt đáp một tiếng, lặng yên không một tiếng động lui ra. Nàng ấy biết chuyện này hệ trọng như thế nào, con cháu đối với thế gia đại tộc phải nói là vô cùng quan trọng, nhất là vọng tộc con nối dõi vốn ít ỏi như Tiêu gia, cho nên tối nay nàng ấy mới khuyên Vi Nhiễm. Nhưng Vi Nhiễm dùng một lời đã thuyết phục được nàng ấy. Chuyện này nếu chỉ có chủ tớ hai người các nàng biết thì còn tốt, một khi chọc đến trước mặt Quân Sử hoặc là phu nhân thì hậu quả không thể lường được. . .
Vi Nhiễm ngồi ở một bên bàn vuông, nhìn giá cắm nến bằng đồng thau trên bàn ngẩn người, ngón tay không có chút tiết tấu nào khẽ chọc lấy mặt bàn, có vẻ hơi phập phồng không yên. Bình thuốc này hoàn không biết lúc nào sẽ giao đến tay Sài Thị hay Tiêu Đạc, có lẽ nàng ấy nên đàng hoàng nói chân tướng cho Tiêu Đạc.
Nhưng Tiêu Đạc vẫn muốn đứa bé, hàng đêm không ngừng quấn lấy nàng, chính là muốn làm nàng nhanh chóng có đứa nhỏ. Đối với cách làm của mình, chưa chắc sẽ có kiên nhẫn nghe giải thích.
Ngoại trừ nguyên nhân tối nay nói với Dương Nguyệt, nàng còn có một nguyên nhân khác không thể nói, đó là nàng là nữ nhân đến từ tương lai. Nàng có thể vì bảo vệ Cửu Lê, ủy thân cho hắn, hầu hạ hắn, nhưng hắn không thể tước đoạt nhân cách độc lập thực chất được giấu ở bên trong nàng.
Đứa bé phải là sự tiếp nối tình yêu của hai người. Nàng tin chắc rằng, bây giờ bọn họ còn chưa có đủ điều kiện để sinh ra và nuôi dưỡng tiểu sinh mệnh này.
Quả thật, muốn nam nhân đã quen hô phong hoán vũ như Tiêu Đạc hiểu được suy nghĩ của nữ nhi hiện đại là nàng đây sẽ rất khó. Nam nhân ở cái thế giới này là chúa tể tuyệt đối, bọn họ cho rằng việc sinh con đẻ cái là việc đặt lên hàng đầu của nữ nhân. Nhưng ở góc nhìn của Vi Nhiễm, nàng và Tiêu Đạc cũng không phải là bởi vì yêu nhau mới kết nghĩa phu thê. Nếu nàng yêu Tiêu Đạc, Tiêu Đạc cũng yêu nàng, như vậy sinh ra đứa con của bọn họ ra mới là đúng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nến đỏ chảy giọt, thời gian trôi qua rất lâu.
Vi Nhiễm dần dần có chút bất an, rót cho mình một ly nước uống. Nàng biết Tiêu Đạc nhất định đã đi gặp Chu thị. Nếu Chu thị chỉ là nhũ mẫu bình thường, Sài Thị tất nhiên sẽ đối xử giống như Tú Trí, đuổi bà ta đi. Nhưng Sài Thị chỉ giam Chu thị lại, chờ đợi chính Tiêu Đạc trở về xử trí, đủ thấy địa vị của Chu thị khác biệt.
Gió đêm thổi tới, Vi Nhiễm cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh lẽo, đứng dậy đóng cửa sổ lại. Nàng trúng độc còn chưa hoàn toàn khôi phục, Tiêu Đạc vừa về đến lại làm cho toàn thân nàng mềm nhũn, giờ phút này chỉ muốn nằm dài trên giường nằm ngáy o o, thẳng đến hừng đông. Nhưng nàng lại ráng chống đỡ tinh thần để chờ đợi, nàng cần cùng Tiêu Đạc nói chuyện rõ ràng, dù là nói chuyện căng thẳng cũng không để người khác có cơ hội lợi dụng.
Rốt cục cửa "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra, Vi Nhiễm đầy hy vọng nhìn sang, lại nhìn thấy Dương Nguyệt đi tới.
"Tiểu thư, vừa rồi Cao tổng quản tới nói, Quân Sử đã về thư phòng tiền viện, tối nay không tới."
Không tới? Vi Nhiễm nắm chặt ngón tay. Không đúng, khẳng định có chỗ nào đó nào không thích hợp.
Nàng nói với Dương Nguyệt: "Thay quần áo cho ta, ta đi thư phòng tìm hắn."
. . .
Tiêu Đạc vốn vô cùng phẫn nộ, ban đầu hắn vội vàng chạy đến bên ngoài viện Vi Nhiễm, hận không thể lôi nàng ra ở trước mặt hỏi cho rõ. Nhưng hắn bồi hồi hồi lâu, lại quay đầu về tới thư phòng tiền viện.
Hắn sợ nghe được đáp án của nàng. Nếu như nàng phủ nhận, tất nhiên là tốt nhất, mọi thứ đều là Chu thị hãm hại nàng, hắn nhất định sẽ xử trí Chu thị, đòi công đạo cho nàng.
Nhưng nếu nàng thừa nhận thì sao? Hắn sợ mình sẽ lỡ tay bóp chết nàng!
Tiêu Đạc ngồi trong thư phòng, tay cầm bình thuốc kia, nhìn chằm chằm hoa văn phía trên, lâm vào trầm tư.
Trên bình thuốc này có một cỗ mùi hoa quế nhàn nhạt, cực kỳ giống đồ vật của nàng. Nếu muốn biết bình thuốc này rốt cuộc có phải Cố Thận Chi làm hay không thì hắn cũng có cách.
Nhưng hắn thích nữ tử này nên không muốn tự tay vạch trần chân tướng tàn nhẫn. Có lẽ từ khi mới gặp ở núi Thái Hòa, rễ của tình cảm này cũng đã chôn xuống. Cho nên sau này hắn biết rõ có rất nhiều không thích hợp, biết rõ giữa hai người giống như cách nhau cả một ngọn núi, nhưng vẫn mở rộng cửa lòng tiếp nhận nàng, xem nàng là thê tử. Bởi vì nàng đã nói, nếu như thứ hắn cho người khác giống như cho nàng thì nàng sẽ không cần nữa. Cho nên đồ vật hắn đưa cho Chu Gia Mẫn, hắn nói với Chu Gia Mẫn, thậm chí cùng Chu Gia Mẫn cưỡi chung ngựa, tất cả đều không lặp lại với nàng.
Hắn thấy, Chu Gia Mẫn đã trở thành quá khứ, mà nàng là hiện tại vàtương lai.
Hắn luôn dùng hết khả năng che chở nàng, lúc biết nhũ mẫu mình hãm hại nàng, hắn phẫn nộ sau đó còn có tự trách. Tại sao lại đưa Chu thị, một người có dã tâm, ở lại trong phủ? Bất kể Chu thị có lý do gì, người hãm hại nàng đều không thể tha thứ!
Nhưng bây giờ bình thuốc này bày ở trước mặt hắn. Nữ tử hắn thích giấu hắn dùng thuốc này. Trong miệng nàng kêu phu quân, cùng hắn làm chuyện thân mật nhất giữa phu thê với nhau, nhưng ở trong lòng có lẽ căn bản không coi hắn là trượng phu, thậm chí ngay cả sinh con cho hắn cũng không muốn. Nghĩ tới đây, hắn gần như có xúc động lật tung bàn!
Gã sai vặt ở bên ngoài nói ra: "Quân Sử, phu nhân đến đây, nói muốn muốn gặp ngài."
Tiêu Đạc sửng sốt một chút, kéo ngăn kéo ra, ném bình thuốc kia vào, lạnh như băng nói ra: "Nói cho nàng, tiền viện không phải nơi nữ nhân nên tới, bao nàng trở về!"
Gã sai vặt đáp một tiếng, cũng không nói nhiều.
Tiêu Đạc cầm lấy công văn ra xem, nhưng một chữ cũng không vào trong đầu, tức giận quăng công văn xuống đất, sau đó lấy tay chống trán. Bởi vì hắn ở thư phòng, cho nên trong phòng đèn được thắp rất sáng, bên trên giá nến có hai ngọn, nhiệt độ ngọn lửa thiêu bỏng khuôn mặt của hắn. Trên chiến trường, hắn đưa ra quyết sách, từ trước đến nay vừa nhanh vừa quyết đoán, chưa từng do dự như lúc này. Tính tình của hắn càng là lúc đến như gió táp mưa rào, cản cũng đỡ không nổi, bây giờ lại vì một nữ nhân mà cố nén nhịn.
Đêm rất yên tĩnh, không có tiếng động dư thừa nào. Khi Tiêu Đạc nhìn thấy văn thư bị hắn vứt đi kia lại được để trên bàn một cách nhẹ nhàng, vô thức ngẩng đầu, liền trông thấy Vi Nhiễm mỉm cười đứng ở nơi đó.
Trên người nàng khoác áo choàng thêu phong lan màu trắng, tóc kết thành một chùm rũ xuống sau lưng, trên mặt son phấn chưa bôi, nhưng dung mạo vẫn khuynh thành.
"Ai cho nàng bước vào!" Tiêu Đạc nhíu mày, giọng điệu không tốt, lại tránh ánh mắt của nàng.
Trong lòng Vi Nhiễm có dự cảm không tốt, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói ra: "Trước đó phu quân chỉ nói đi ra ngoài một chút, ta tưởng rằng phải trở về, cho nên chờ đợi mãi. Ta mạo muội tìm đến là có chuyện muốn nói với chàng."
Tiêu Đạc đứng lên, đi tới trước cửa sổ đưa lưng về phía nàng, không tỏ thái độ nghe cũng không tỏ thái độ không nghe.
"Ta có ném đi một đồ vật trong phòng, bên trong là thuốc ta nhờ Tam thúc công làm." Vi Nhiễm thử mở lời, thanh âm nhẹ nhàng: "Thuốc kia giúp ta điều trị thân thể, đồng thời. . . Cũng có tác dụng tránh thai."
Nàng thừa nhận! Nàng lại dám trắng trợn chạy đến trước mặt mình nói rõ mọi thứ ra! Tưởng hắn thật sự không nỡ động đến nàng sao! Bàn tay Tiêu Đạc để ở sau lưng vì dùng sức nắm chặt mà phát run, hắn quay người đi đến trước bàn sách, đột nhiên kéo ngăn kéo ra, lấy bình thuốc, trực tiếp ném đến trên mặt bàn: "Cái nàng nói chính là thứ này nhỉ?"
Vi Nhiễm sững sờ, không nghĩ tới thuốc này bình quả nhiên đã đến tay Tiêu Đạc, nàng cuối cùng vẫn là chậm một bước.
"Phu. . ." Nàng kêu nửa tiếng, Tiêu Đạc bỗng nhiên đem quét hết văn thư xếp trên mặt bàn rơi xuống đất, tức giận nói ra: "Đừng gọi ta! Ở trong lòng nàng, có nửa phần xem ta là trượng phu ư? Ta ở Kinh Thành nhận được tin tức từ Nghiệp Đô, lo cho mẫu thân, nhưng lại lo cho nàng hơn, hối hận mình để người như vậy ở bên cạnh nàng. Ta ngày đêm càng không ngừng gấp gáp trở về, một khắc cũng không chợp mắt, chỉ muốn xác nhận nàng bình yên vô sự. Ta thậm chí vì nàng mà nảy sinh ý nghĩ giết bà ấy, người ta xem như là nửa mẫu thân! Lúc bà ấy cầm cái bình thuốc này tới trước mặt ta, ở trong lòng ta còn bào chữa giúp nàng, nhưng tại sao nàng lại muốn tới nói cho ta những thứ này?"
Sắc mặt Vi Nhiễm trắng bệch, cúi đầu xuống: "Ta biết giấu diếm chàng là ta không đúng, nhưng ta. . ."
"Vi Nhiễm, thật ra nàng xem ta như đồ ngu mà đùa bỡn trong tay đúng không! Nếu nàng không muốn thì cứ nói thẳng với ta là được, Tiêu Đạc ta đường đường là một nam nhi bảy thước, còn không đến mức ép buộc một nữ tử cùng ta vui vẻ, càng sẽ không cầu xin nàng sinh con cho ta. Dưới gầm trời này nữ nhân nhiều như vậy, chẳng lẽ ta muốn tìm người cam tâm tình nguyện sinh con cho ta còn không dễ dàng sao? Nàng nhớ kỹ cho ta, dẫu nàng xinh đẹp tuyệt thế, Tiêu Đạc ta cũng không phải là không phải nàng thì không thể." Tiêu Đạc lạnh lùng nói. Dùng giọng điệu và thái độ cao cao tại thượng không ai bì nổi, giống như nàng căn bản không đáng để hắn nhìn nhiều.
Vi Nhiễm cười thảm, rốt cục hắn vẫn nói ra. Trong lòng hắn, nàng cũng không phải là nữ nhân không thể thay thế. Trước khi tới nàng cũng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, nhưng không nghĩ tới Tiêu Đạc ngay cả cơ hội để nàng giải thích cũng không cho.
Bây giờ, ngay cả giải thích cũng không cần.
Đối thủ quả thật rất mạnh, một chiêu tru tâm kế đủ để chia rẽ hai người tình cảm vốn không sâu đậm.
Giọng điệu của nàng vẫn như bình thường, thậm chí mang theo mấy phần nhẹ nhõm: "Chàng nói đúng, là ta không biết tự lượng sức mình. Quân Sử có nhiều nữ nhân có thể chọn như vậy, đúng là không thiếu một người như ta. Ta đêm khuya tới, cũng không phải tới thỉnh cầu sự tha thứ của chàng. Ta chỉ là muốn vì chuyện ta giấu diếm mà nhận sai, nếu chàng không muốn nghe, vậy ta sẽ không quấy rầy." Nàng thi lễ, sau đó lập tức quay người đi ra ngoài, trong không khí lưu lại mùi hoa quế nhàn nhạt.
Nàng cứ thế rời đi, không có chút lưu luyến nào.
Tiêu Đạc vừa nói xong lời kia, nhìn thấy lông mi nàng run rẩy cùng sắc mặt tái nhợt của nàng thì hối hận. Lời hắn nói không phải thật lòng, những lời kia đều là không lựa lời mà nói. Hắn chỉ muốn chọc giận nàng, để cho nàng cảm thấy đau lòng giống hắn.
Hắn đứng lên rồi lại tiếp tục ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu, không biết làm sao.
Vi Nhiễm đi ra thư phòng, gật đầu tỏ ý cảm ơn gã sai vặt thấu tình đạt lý. Gã sai vặt đã nghe được tiếng cãi nhau trong phòng, có chút lo lắng nhìn nàng.
Lúc Vi Nhiễm đi xuống thềm đá, bước chân không vững, suýt chút nữa lăn xuống.
Gã sai vặt vội vàng đỡ lấy nàng, lại nhanh chóng buông tay ra: "Phu nhân, hay là tiểu nhân đi gọi người đưa ngài trở về đi?"
"Không cần." Vi Nhiễm khẽ cười cười, một mình đi về phía trước. Bóng đêm bao phủ lấy nàng, bóng đêm dày đặc như thế này, sẽ đánh tan phòng bị trong tim người ta. Nàng tưởng rằng mình sẽ không đau lòng. Nàng tưởng rằng nàng tốt xấu gì cũng có một chút tư cách nói chuyện ngang hàng với hắn. Nhưng khi nam nhân kia nói hắn không phải là không phải nàng thì không thể thì trong lòng vẫn mơ hồ có chút đau đớn.
Nàng đi vài bước, đưa tay đè tim, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, sau đó liền ngã trên mặt đất.
"Phu nhân!" Gã sai vặt kinh hoàng kêu to, còn chưa kịp hành động, trong thư phòng đã có một bóng người xông ra, chạy thẳng về phía Vi Nhiễm.