"Là ta không tốt." Tay Tiêu Đạc đè lấy cái ót của Vi Nhiễm, dán vào bên tai nàng nói: "Để nàng chịu khổ rồi."
Hắn vốn cao lớn, cả người Vi Nhiễm bị hắn ôm vào trong ngực, hai tay còn vòng ở trước ngực, giữ chặt miếng vải bọc lấy thân.
Quá chặt, chặt đến mức nàng không có cách nào để hô hấp, mà thị nữ và Dương Nguyệt còn quỳ trên mặt đất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phu quân. . . Ta thật sự không có việc gì. Chàng đã đi thăm mẫu thân chưa?" Vi Nhiễm nhỏ giọng nói, hô hấp ngắn ngủi.
"Thăm rồi, là mẫu thân muốn ta tới." Tiêu Đạc nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của nàng, bên trên lông mi còn dính những giọt nước chưa khô, giống như hóa hoa mới nở. Mày như sơ nguyệt[1], đôi mắt long lanh, quả thật xinh đẹp vô cùng. Hắn lập tức muốn nhấm nháp hương vị của nàng, hương vị làm hắn nhớ nhung đến ruột gan đứt từng khúc.
[1]Mày như sơ nguyệt: Ý chỉ lông mày cong như ánh trăng hình cái móc vào đầu tháng âm lịch.
Vi Nhiễm không nghĩ tới Tiêu Đạc sẽ vội vã hôn nàng như thế. Nàng bị hắn ôm eo nhấc lên một chút, lấy tư thế hoàn toàn nghênh đón, bất đắc dĩ ngậm lấy đầu lưỡi xông tới của hắn. Nàng sợ tấm vải trên người tuột xuống, hai tay vội vàng nhấc theo, Tiêu Đạc lại chê nàng cánh tay vướng víu, dứt khoát treo ở trên cổ của mình.
Tấm vải kia đã không còn chống đỡ được nữa, đột nhiên rớt xuống đất, toàn bộ thân thể Vi Nhiễm lập tức không có chút nào che đậy dán tại ngực Tiêu Đạc. Lồng ngực bị hắn đè ép đến gần như muốn vỡ vụn, trước ngực lại nổi lên phản ứng, bị những đường thêu trên quần áo chà xát dựng đứng.
Dương Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho hai thị nữa, mấy người lặng lẽ lui ra ngoài.
Vi Nhiễm muốn không thở nổi, đấm nhẹ bả vai Tiêu Đạc, Tiêu Đạc ôm nàng ngồi bên mép thùng gỗ, hai tay đỡ eo nàng, ánh mắt không chút kiêng kỵ tuần sát nhục thể xinh đẹp không tỳ vết của nàng. Đường cong lồi lõm lung linh, màu da trắng trẻo như bạch ngọc bởi vì hơi nóng hun lên mà lộ ra ửng đỏ mê người. Mặc dù tổng thể hơi có vẻ gầy yếu, nhưng nơi nên có thịt, lại đầy đặn tinh tế. Hai đóa đóa hoa nhỏ đáng yêu đã ưỡn ra hoa tâm, mềm đến mức có thể bóp ra nước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu kết của hắn nhấp nhô, giơ tay vuốt ve, Vi Nhiễm ngửa đầu, toàn thân run rẩy, cuống quít che ánh mắt của hắn, thở gấp nói: "Chàng, không cho phép nhìn!"
Mặc dù toàn thân trên dưới không có một chỗ nào hắn chưa nhìn qua, chưa sờ qua, chưa hôn qua, nhưng bị nhìn thấy khi thân mật trên giường cùng dạng trần trụi, lõa thể như thế này là hai việc khác nhau. Ánh mắt của hắn quá có tính xâm lược, cho dù là nam nhân danh chính ngôn thuận của nàng, nàng cũng kháng cự theo bản năng.
"Trên người của ta đều là mùi thuốc, chàng để cho ta rửa sạch sẽ đã. Còn có chàng, mùi trên người chàng cũng không dễ người nữa!" Vi Nhiễm tiến tới, cau mũi một cái. Ngày đêm càng không ngừng chạy về, không ngủ, chắc chắn cũng không tắm rửa. Thời tiết còn nóng, mùi tanh hôi của mồ hôi thật sự là rất thối.
Tiêu Đạc kéo tay của nàng lên, đặt ở bên miệng hôn: "Yêu Yêu của ta đẹp như vậy, vì sao không cho ta nhìn?"
Lúc này Vi Nhiễm mới phát hiện trên ngón tay của hắn đều quấn băng gạc, cũng không đoái hoài tới thẹn thùng, cầm tay hắn qua quan sát: "Đây là làm sao vậy?" Nếu chỉ là vết thương nhỏ, dựa theo tính cách của Tiêu Đạc, nhất định sẽ không băng bó. Nhưng nàng nghĩ không ra chuyện gì có thể khiến hắn bị thương thành như vậy.
Tiêu Đạc hờ hững nói: "Không có việc gì. Lúc làm việc không cẩn thận bị thương."
Hắn đã bắt đầu cởi áo choàng, sau đó là áo bào, cứ như vậy ném xuống đất. Vi Nhiễm mở to hai mắt nhìn hắn, hắn trần truồng đứng ở nơi đó, mặt dạn mày dày nói ra: "Gặp phu nhân chu đáo, đã chuẩn bị xong nước nóng rồi, chúng ta cùng nhau tắm đi."
. . .
Vi Nhiễm đã sớm biết Tiêu Đạc từ trước đến nay như sói đói, sẽ không bỏ qua cho nàng. Ngồi xuống tiến trong thùng, liền ôm nàng ngồi ở trên người, cưỡng ép muốn một lần. Như thế vẫn chưa đủ, lại xoay ngược nàng lại, tiến vào từ phía sau. Nàng nhất thời không chịu đựng nổi cái tư thế này, cả người dán vào vách thùng, ngón tay bấu chặt lấy mép thùng gỗ, nhịn không được lắc đầu kêu lên.
Thanh âm này dường như càng thêm kích thích người phía sau lưng, hắn càng thêm hưng phấn ra sức. Vi Nhiễm cảm giác hồn phách đều muốn bị hắn xô ra khỏi thân thể, sau mấy lần, co rút lụi xơ xuống, không có chút sức lực nào nữa.
Lúc này, Tiêu Đạc mới đàng hoàng rửa sạch giúp nàng, nhưng trong phòng đã sớm thành một mảnh hỗn độn. Nước văng vãi đầy mặt đất không nói, đậu tắm[2] và quần áo sạch sẽ vốn đặt bên cạnh, cũng bởi vì động tĩnh quá lớn của bọn họ mà bị liên luỵ, tất cả đều bị ướt nhẹp.
[2]Đậu tắm: là một loại mỹ phẩm đa năng thời cổ đại, gồm bột đậu nành và các loại thuốc khác nhau. Đậu tắm dùng để tắm, rửa tay, rửa mặt,...
Tiêu Đạc từ trong thùng đứng lên, nước ở trên người hắn 'rào rào' rơi xuống, mệt mỏi đã được quét sạch, tinh thần gấp trăm lần. Hắn thoải mái mà bước ra khỏi thùng, cầm miếng vải bao lấy nửa người dưới, cúi đầu hôn Vi Nhiễm đang híp mắt tựa người ở bên thùng, ôn nhu nói: "Ngoan, ta còn có việc, đi ra ngoài một chút. Bảo Dương Nguyệt vào giúp nàng."
Vi Nhiễm nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, thở phào mới đỏ mặt nói: "Lần sau. . . Có thể đừng ở đằng sau hay không. . . Ta chịu không nổi. . ."
Tiêu Đạc nhịn không được cười, điểm nhẹ xuống chóp mũi của nàng: "Chuyện khác đều có thể theo nàng, cái này thì không được. Ta cứ thích nghe nàng kêu như thế."
"Chàng! Vô sỉ!" Vi Nhiễm tức giận, vẩy nước về phía hắn. Tiêu Đạc cười to, giơ tay ngăn cản: "Yêu Yêu, ta còn chưa ăn no, chỉ là tạm thời tha cho nàng. Nếu nàng muốn ta về tiếp tục ở trong thùng thì cứ việc trêu chọc ta."
Vi Nhiễm nghe vậy, bả vai buông lỏng, vội vàng leo đến phía bên kia thùng.
Tiêu Đạc đứng lên, cười nhìn nàng một cái, sải bước đi ra ngoài, nụ cười trên mặt thu hết. Có món nợ nên tính rồi.
"Phu quân!" Vi Nhiễm bỗng nhiên ở sau lưng kêu hắn một tiếng.
Tiêu Đạc dừng bước, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Vi Nhiễm nhẹ giọng nói ra: "Đừng mang theo tức giận rời đi, đỡ phải làm nên quyết định khiến mình hối hận."
Tiêu Đạc ngẩn người, nhìn thẳng về phía trước, nhẹ giọng nói 'được', sau đó rảo bước rời đi.
Rất nhanh, Dương Nguyệt bưng đậu tắm cùng quần áo mới tiến đến, nhìn thấy dáng vẻ Vi Nhiễm liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trên thực tế động tĩnh quá lớn, ngay cả nàng ấy canh giữ ở bên ngoài cũng nghe thấy được. Hai thị nữ kia chưa từng trải qua chuyện này, càng là mặt đỏ tới mang tai, Dương Nguyệt bảo bọn họ đi về trước.
Cả người Vi Nhiễm đều dựa ở trên người Dương Nguyệt, hai chân mềm yếu đi về giường. Nàng lẳng lặng ngồi một lát, hỏi: "Hắn đi ra rồi?"
Dương Nguyệt trả lời: "Vâng, thay quần áo rồi rời đi ngay."
Vi Nhiễm thở dài: "Nguyệt Nương, lấy thuốc của ta ra đi."
Dương Nguyệt chần chờ một chút: "Tiểu thư, ngài còn uống. . ."
"Tam thúc công nói, là lúc trước dùng dược hoàn, túi thơm đó cùng lúc đặt ở bên cạnh ta nên mới sinh ra độc tố. Bây giờ túi thơm đã được lấy đi, uống cái kia sẽ không có việc gì nữa."
Dương Nguyệt khuyên nhủ: "Tha thứ cho nô tỳ nói câu vượt khuôn phép. Cố tiên sinh cũng đã nói, vật kia ăn nhiều chung quy đối với thân thể không tốt. Hiện tại Quân Sử một lòng một dạ với tiểu thư, bên người cũng không có nữ nhân loạn thất bát tao*, nhìn là người chung tình. Tiểu thư nếu có thể vì hắn sinh hạ Lân nhi, địa vị sẽ chỉ càng củng cố, tội gì. . ."
*Loạn thất bát tao: lung ta lung tung.
Vi Nhiễm vươn tay, kéo Dương Nguyệt ngồi ở bên người nàng, sau đó đầu tựa ở trên lưng nàng ấy: "Nguyệt Nương, ta không dám, thật không dám. Ta sợ hài tử về sau sẽ trở thành ràng buộc của ta. Hắn muốn ta, chẳng qua là ham mới mẻ, bởi vì ta tuổi trẻ mỹ mạo, nếu qua mấy năm nữa có người trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện hoặc là Chu Gia Mẫn gợi lại tình cảm trước đây trong lòng hắn thì sao? Nữ nhân ái mộ hắn nhiều như vậy, sau này càng sẽ không thiếu, ta đây tính toán là cái gì chứ? Cha ta yêu nương ta như vậy, tử sinh khiết thoát[3], cuối cùng cũng cưới mẹ kế. Mạnh Linh Quân cũng nói muốn cưới ta, muốn ta chờ hắn, nhưng cuối cùng lại bởi vì chuyện Thục quốc mà bỏ ta. Ta không thể nói bọn họ không đúng, nam nhân trên thế gian này, nữ nhân vốn không có ý nghĩa, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ. Ta nghĩ có một ngày hắn chán ghét không cần ta nữa, lập tức rời đi mà không có vướng bận. Ta không muốn hèn mọn như vậy, làm một trong những nữ nhân khẩn cầu xin hắn quan tâm chăm sóc, càng không muốn dùng đứa nhỏ để lôi kéo hắn. Chí ít trước kia ta chưa xác định, ta không muốn liều lĩnh mạo hiểm. Ngươi hiểu chưa?"
[3]Tử sinh khiết thoát: Một câu trong bài Kính cổ - Bội Phong trong Kinh Thi, có nghĩa là hẹn ước nắm tay cả đời.
Dương Nguyệt thở dài, làm sao nàng ấy lại không hiểu Vi Nhiễm? Nữ nhân sinh ra là đã phụ thuộc nam nhân, muốn tam tòng tứ đức, nam nhân vui vẻ thì sủng ái, không vui vẻ thì vứt bỏ, chuyện như vậy ở Cửu Lê còn phổ biến, chớ nói chi là ở Tiêu gia, ở trên thân nam nhân như Tiêu Đạc.
Nàng ấy đứng dậy đi đến giá Bát Bảo bên kia, mở hốc tối ra muốn lấy bình thuốc, trong lòng giật mình, bên trong lại trống trơn!
***
Cao Dung xách theo đèn lồng đi phía trước dẫn đường, đưa Tiêu Đạc đến kho củi nhốt Chu thị, tiến lên mở khóa.
Tiêu Đạc im lặng đứng ở phía sau, một tay nắm chặt túi thơm, một tay khác ở trong tay áo nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại tiếp tục nắm chặt.
Hắn vừa hồi phủ là đi thăm Sài Thị ngay, Sài Thị yên tâm, cũng nói tỉ mỉ hết chuyện đã xảy ra cho hắn biết, muốn hắn cố gắng an ủi Vi Nhiễm. Hắn vốn định qua xem Vi Nhiễm rồi đến nơi này, nhưng thực tế là nhớ nàng, lại kìm lòng không đặng bị nàng quyến rũ, cho tới bây giờ mới tới.
Chu thị có ân với hắn. Trước khi hắn tới Tiêu gia, bà ta che chở hắn, nuôi dưỡng hắn. Nhìn về phần ân tình này, cho dù bà ta bán trang tử mà hắn tặng, muốn trộm bạc trong phủ, hắn đều có thể tha thứ.
Nhưng bà ta ngàn vạn lần không nên bỏ mặc mẫu thân tính mệnh hấp hối, lại lợi dụng tín nhiệm của hắn sắp đặt loại túi thơm kia để hại nữ tử mà hắn yêu thương. Cho dù bà ta cầm đao đâm mình, mình cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu, nhưng vì sao lại đi tổn thương người hắn quan tâm!
Cao Dung mở ra khóa, đi trở về bên người Tiêu Đạc, kêu: "Quân Sử, có thể tiến vào rồi ạ."
"Ngươi đưa đèn lồng cho ta. Chờ ở bên ngoài." Tiêu Đạc trầm giọng nói.
Cao Dung theo lời đưa đèn lồng, chờ Tiêu Đạc nhận lấy mới đi xa mấy bước đứng ở đó
Tiêu Đạc xách theo đèn lồng đi tới trước cửa, giơ tay lên năm ngón tay giãn ra, lại nắm chắc thành quyền. Đứng ở trước cánh cửa này, phảng phất có sức nặng của thiên quân, hắn còn chưa đụng đến đã cảm thấy trong lòng hắn bị đè nén đến không thở nổi.
Bỗng nhiên, cánh cửa kia bị người từ bên trong dùng sức kéo ra, Chu thị đứng tại cửa ra vào, sợi tóc lộn xộn, mấy ngày chưa chải chuốt, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn. Bà ta vốn nghe được tiếng mở khóa, tưởng rằng có người muốn tiến đến thẩm vấn bà ta, kinh hoảng trốn đến phía sau đống củi, thấy chậm chạp không có động tĩnh nên mới cả gan tới mở cửa.
Bà ta nhìn thấy Tiêu Đạc đứng ở ngoài cửa, vẻ hỗn độn trong mắt lập tức có ánh sáng.
"Mậu Tiên! Rốt cuộc con đã trở về rồi!" Bà ta run rẩy nắm lấy Tiêu Đạc, sợ hãi nhìn Cao Dung ở bên kia một chút, chỉ kéo Tiêu Đạc vào.
Tiêu Đạc mặc bà ta nắm lấy, theo bà ta tiến vào kho củi. Người khác còn chưa đứng vững, Chu thị đã quỳ gối bên chân hắn, dập đầu rơi lệ nói: "Ta cần bạc, ta muốn cứu Thiệu Khang, cho nên ta mới động đến kho vàng. Ta không dám nói cho con, lại không dám nói cho phu nhân, ta sai rồi, ta thật sự đã biết sai rồi!"
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn bà ta, bên trên gương mặt già nua phủ đầy nếp nhăn, nước mắt lưng tròng. Lúc trước năm nào khi còn bé, bởi vì bị người đánh mà núp ở trong ngực của bà ta, cũng đáng thương như vậy. Kết cỏ ngậm vành[4], trả lại ân tình, một khắc cũng không dám quên.
[4]Kết cỏ ngậm vành: đền ơn đáp nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Hắn nâng Chu thị lên, giọng nói rất thấp, thấp đến khàn khàn: "Vì sao không nói cho con? Nếu người cần bạc, chỉ cần nói cho con số lượng, dù dốc con dốc hết sức cũng sẽ giúp người xử lý."
Chu thị nhào vào trong ngực Tiêu Đạc khóc rấm rứt: "Ta. . . Ta không dám. Thiệu Khang nhiều lần phạm sai lầm, nhiều lần được con nghĩ cách cứu viện. Lần này nó. . . Lần này quá mức, ta không nên giúp nó. Mậu Tiên, A mẫu nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, không dám xin con tha thứ. Nhưng có một việc nhất định phải nói cho con. Vu nữ kia không có ý tốt!"
"Bà dùng túi thơm tặng ta để hại nàng, không quan tâm mẫu thân ngàn cân treo sợi tóc, hợp lực với Vương Tuyết Chi mưu đoạt chìa ngọc, mở kho vàng, chứng cứ vô cùng rõ ràng. Chuyện cho tới bây giờ, thế mà bà còn trách Vi Nhiễm? Rốt cuộc bà muốn làm gì!" Tiêu Đạc một tay lấy túi thơm ném trên mặt đất, tức giận quát.
Chu thị bị dọa đến thân thể run rẩy, nằm rạp trên mặt đất cầm túi thơm lên, nơm nớp lo sợ nói ra: "Đây là ta thật lòng thêu cho con, ta không có bỏ đồ hại người bên trong, thật không có."
"Bà còn giảo biện! Nếu bà không biết bên trong này bỏ vật gì vậy thì mời đạo cô tới nhà làm cái gì? ! Vi Nhiễm bị bà làm hại thiếu chút không thể mang thai, bà biết không!"
Chu thị trừng lớn hai mắt, nắm lấy tay áo Tiêu Đạc: "Không phải như vậy! Mậu Tiên con nghe ta nói, là vu nữ kia hại ta! Nàng ta cố ý nhét những vật kia vào bên trong túi thơm ta tặng con, nàng ta biết Tú Trí ái mộ con, còn ta thì không thích nàng ta, muốn mượn cơ hội trừ khử hai chúng ta! Con đừng bị nàng ta lừa!"
"Đừng nói nữa!" Tiêu Đạc hất tay của bà ta ra, lồng ngực phập phồng, "Bà cho rằng loại lý do vụng về này ta sẽ tin sao? Nàng là người ngủ bên gối ta, ta còn rõ ràng cách làm người của nàng hơn bà đó! Đừng nói bà là nhũ mẫu của ta, Tú Trí là thị nữ hầu hạ nàng đã lâu, nàng tuyệt không có khả năng làm hại. Nếu không phải mấy người làm việc không chính đáng, không cho phép tồn tại trên đời, thì có lẽ nàng sẽ còn cầu xin cho mấy người, cho mấy người một con đường sống! Mà bà, cho tới bây giờ còn ở đây nói hươu nói vượn bôi đen nàng!"
Chu thị lại gấp gáp lấy từ trong ngực ra một bình sứ: "Mậu Tiên, con không tin A mẫu sao? Con xem, thứ này chính là tìm thấy ở trong phòng nàng ta. Ta tìm người xem qua, bên trong chính là thuốc tránh thai! Con nói ta hại nàng ta không mang thai? Con yêu thương nàng ta như vậy, nhưng nàng ta không hề muốn vì con sinh con dưỡng cái! Nếu con không tin lời ta nói, cứ tự mình về hỏi, xem nàng ta nói như thế nào!"
Thân hình Tiêu Đạc ổn định, vô thức cho rằng Chu thị lại đang nói dối. Nhưng hắn giơ đèn lồng lên, phóng tới bình sứ bên cạnh kia, nhìn kỹ một chút, trái tim bỗng nhiên chìm xuống. Trước đây không lâu, ngày nào sáng sớm, trong lúc mông lung hắn mở hai mắt, nhìn thấy Vi Nhiễm đưa lưng về phía hắn đứng tại trước giá Bát Bảo, cầm một bình sứ tương tự nhét vào, sau đó lại đi đến bên cạnh bàn đổ nước uống.
Hắn biết Cố Thận Chi là thần y, nguyệt sự của nàng không chính xác, nên hắn chỉ cho rằng đồ vật điều trị thân thể, cũng không để ý.
Giờ phút này, nghe Chu thị nói đến, mặc dù trong lòng rất không muốn tin tưởng, nhưng tiềm thức đang nói cho hắn biết, lời Chu thị nói có thể là thật.
Hắn đoạt lấy bình thuốc, im lặng quay người đi ra.