Mặt đất dưới núi đã hồi xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, nhưng trên núi càng lại lạnh ghê người, chỉ có cây thương tùng vẫn đứng thẳng, um tùm như cũ. Vi Khôn ngồi trong phòng xuất thần, sắc mặt ngưng trọng. Mấy ngày trước ông nhận được thư của Vi Nhiễm, trong thư nhắc đến sự tình ngọc tỉ truyền quốc đã bị tiết lộ, kêu ông để ý người bên cạnh. Còn nói nàng mọi chuyện đều tốt, sẽ mau chóng nghĩ cách để Tiêu Đạc hứa hẹn bảo vệ Cửu Lê.
Vi Khôn thở dài, đứa nhỏ ngốc này, nhân vật như Tiêu Đạc, nói là làm, sao lại tuỳ tiện hứa hẹn? Lúc trước ông muốn hòa thân, chẳng qua là mượn uy danh hai cha con bọn họ, hy vọng làm cho những kẻ ngấp nghé Cửu Lê kia kinh sợ thôi, chưa từng hy vọng xa vời quá nhiều.
Về phần ngọc tỉ truyền quốc. . . Quả thực ở trong núi Cửu Lê, nhưng đó là vật trọng đại mấy đời Cửu Lê Tộc phải bảo vệ, chỉ có trước khi chết đại tù trưởng mới có thể truyền lại cho đại tù trưởng đời tiếp theo vị trí ngọc tỷ. Cho nên Vi Mậu và Vi Nhiễm cũng chỉ biết sự tồn tại của vật này chứ không biết được ở nơi nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh quân xuất hiện, thiên hạ quy về một, ngọc tỉ truyền quốc mới có thể xuất thế. Nếu không, để ngọc tỉ truyền quốc rơi vào bàn tay kẻ xấu thì sẽ làm loạn vương khí lẽ trời.
Việc này vẫn luôn là bí mật tối cao của Cửu Lê Tộc, cũng chỉ có mấy vị tộc trưởng biết có ngọc tỉ truyền quốc tồn tại, làm sao lại tự dưng bị ngoại nhân biết được? Ông không nghĩ ra.
Trâu thị và Vi Hân bưng cơm trưa tới, Vi Hân nói: "Cha, hai ngày nay ngài cảm thấy thế nào? Tâm sự thật nặng nề."
"À, không có việc gì. Ta đang nhớ đến a tỷ con đến Đông Hán cũng được một thời gian rồi, không biết có quen không." Vi Khôn lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Trâu thị và Vi Hân cũng không quá tốt. Trâu thị nghĩ tới việc trải qua bên trong miếu Vu Thần, vẫn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Bà ta tức giận nghĩ, gả đi cho quyền thần chi tử Đông Hán, nói thật ra vẫn là Vi Nhiễm trèo cao, dựa vào cái gì mà mẹ con bà ta phải chịu phạt? Hai ngày trước bà ta đến trấn dưới núi mua đồ, còn nghe người bên ngoài trở về nói, hiện tại toàn bộ Đông Hán đều lưu truyền, Tiêu Đạc rất sủng ái Vi Nhiễm.
Con tiểu hồ ly tinh này thật đúng là có bản lĩnh, ngay cả ma đầu lớn như Tiêu Đạc cũng phải quỳ dưới váy nàng.
Bỗng nhiên, Vương Tiếp xông tới, lớn tiếng nói: "Khôn thúc, không xong rồi!" Trong lúc tình thế cấp bách, hắn cũng quên đổi xưng hô: "Có người tiến lên núi, hình như là binh lính Đông Hán!"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Khôn lập tức đứng lên, cầm Vu Thần trượng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc lập tức đi ra.
Binh sĩ Hoành Trùng Đô xông vào bên trong trại, vây quanh ở bốn phía sân lớn. Dương Tín hai tay ôm ngực đứng tại chính giữa sân lớn, chậm rãi đợi Vi Khôn đến.
Vi Khôn đi đến trước mặt Dương Tín, dò xét hắn ta: "Ngài là. . . ?"
Dương Tín không biết Vi Khôn là ai, vẫn là tên thôn dân bên cạnh Bùi Khiêm kia quỳ xuống lạy nói: "Đại tù trưởng, là ta không tốt, là ta chỉ đường cho bọn họ! Nhưng lão mẫu của ta bị bọn họ bắt lấy, nếu ta không chỉ đường thì bọn họ sẽ giết lão mẫu của ta mất, ta đây là bị bất đắc dĩ!"
Vi Khôn thở dài: "Ngươi đứng lên đi. Ta không trách ngươi."
Thôn dân khóc lóc sướt mướt đứng lên.
Dương Tín cười cười: "À, thì ra ngươi chính là Đại tù trưởng Cửu Lê. Ta chính là Đại Hán Chỉ Huy sứ Hoành Trùng Đô - Dương Tín. Lần này đến Cửu Lê là muốn hỏi ngươi một đồ vật. Nếu Đại tù trưởng ngươi chịu ngoan ngoãn phối hợp thì sau khi chuyện thành công, ta hứa với ngươi vinh hoa phú quý cả đời, quyền cao lộc hậu."
Vi Khôn từ hôm nhận được tin của Vi Nhiễm đã biết sẽ có một ngày này. Vi Nhiễm tưởng rằng nàng không nói thì có thể xua tan nghi ngờ của những người lòng lang dạ thú này.
Trên thực tế, ngọc tỉ truyền quốc cũng không phải vẫn ở Cửu Lê mãi. Đến thời loạn lạc, người có tài của Cửu Lê Tộc thất lạc ở dân gian sẽ dùng hết các loại biện pháp hộ tống ngọc tỷ truyền quốc về Cửu Lê cất giữ một lần nữa, chờ đợi minh quân kế tiếp xuất hiện. Việc này mất cả ngàn năm, chịu cảnh cô đơn theo năm tháng, trong bọn họ có người vì sứ mệnh, cam tâm tình nguyện cả đời mai danh ẩn tích, chết tha hương nơi đất khách quê người. Có người tài ba biết rõ làm quan sẽ không được chết tử tế, nhưng vì bảo vệ sơn thủy vùng này, nghĩa vô phản cố[1]. Người Cửu Lê Tộc từ trước đến giờ đều không phải là hạng người ham sống sợ chết, càng sẽ không để vinh hoa phú quý vào mắt.
[1]Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
"Ta không biết ngài đang nói cái gì." Vi Khôn bình tĩnh nói.
Hai cha con này mạnh miệng giống nhau thật! Dương Tín không cười nữa, nắm lấy cổ áo Vi Khôn nói: "Lão già, ngươi đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!"
"Vị quan gia này, ngài muốn làm gì?" Trâu thị chạy tới, kinh hoảng nhìn Dương Tín.
Dương Tín quét mắt nhìn bà, một cước đạp bà ta ngã lăn trên mặt đất, hung tợn nói với Vi Khôn: "Nghe đây, ta sẽ không để cho ngươi chết ngay lập tức, ta sẽ ở trước mặt ngươi từng bước từng bước giết sạch vợ con của ngươi, tộc nhân, sau đó chậm rãi tra tấn ngươi! Ta cũng không tin ngươi không nói!"
Sắc mặt Vi Khôn xanh xám, nhưng vẫn hàm răng vẫn đóng chặt.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất buông ông ấy ra!" Đám người bên ngoài vang lên một giọng nói. Dương Tín đưa mắt nhìn lại, chỉ gặp một vị công tử thân mặc cẩm y, chậm rãi đi tới ở trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lông mày dài mảnh ôn hòa giống như lấy mực vẽ lên. Đồng tử đen nhánh tỏa ra ánh mắt thanh thản mà cơ trí. Bởi vì làn da rất trắng, đôi môi liền có hơi ửng đỏ, nhưng không có chút cảm giác nhu mì của nữ tử nào. Y bước tới với tư thế ưu nhã, giống như chân đạp ba ngàn hồng trần, có cỗ khí chất thanh quý quanh quẩn ở quanh thân.
Thừa dịp thời điểm Dương Tín ngây người, nam tử kia đã qua tới kéo Vi Khôn lại, lo lắng hỏi thăm: "Đại tù trưởng, ngài không bị làm sao chứ?"
Vi Khôn khoát tay áo, ho khan nói: "Ta không sao."
Bùi Khiêm bước lên phía trước ở bên tai Dương Tín nói: "Quân sử, Quân công tử. . . Đây chính là Quân công tử ạ!"
Dương Tín trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, hắn ta còn đang nghĩ người phương nào có được tuyệt thế phong hoa như thế, liền giơ tay lên nói: "Không biết Tương Vương điện hạ Thục quốc ở đây, Dương Tín thất lễ."
Mạnh Linh Quân ngước mắt nhìn về phía hắn ta: "Dương Quân sử mang đông đảo binh sĩ ở Cửu Lê ồn ào là muốn như thế nào?"
"Ta. . ." Dương Tín âm thầm tính toán rốt cuộc Mạnh Linh Quân mang theo bao nhiêu nhân mã tới, phần thắng của mình được mấy phần.
Mạnh Linh Quân làm Thiếu chủ Hậu Thục, không có khả năng một mình xuất hành. Nơi đây là giao giới hai nước, khoảng cách điều binh nói chung cũng giống nhau. Nhưng xấu chính là ở chỗ, Tiết Độ Sứ An Viễn gần nhất không dễ đối phó, Dương Tín hoàn toàn không thể điều động nha binh hắn được. Mà Hậu Thục mặc dù cũng phong Tiết Độ Sứ ở các nơi nhưng bọn họ lại lấy hoàng thất làm đầu. Vả lại Mạnh Linh Quân giữ chức vị tương tự như Bình Chương Sự, giống như Tể tướng, nắm toàn bộ quân chính cả nước, điều binh chẳng qua là một cái thủ dụ của y mà thôi.
Mạnh Linh Quân dường như nhìn ra suy nghĩ của Dương Tín, không muốn thấy máu chủ động chừa cho hắn ta một đường lui nói: "Mặc dù Thục binh ta không bằng Hán binh dũng mãnh nhưng đối phó với hơn một trăm người cỏn con này của ngươi vẫn là dư sức. Huống chi, An Viễn Tiết Độ Sứ cũng không biết ngươi mang theo từng này nhân mã đến gần khu vực quản lý của hắn nhỉ? Cửu Lê có ân cứu mạng với ta, ta không muốn ở Cửu Lê làm to chuyện, mong ngươi tự động rời đi!"
Ở bên cạnh, người Cửu Lê Tộc đồng ý nói: "Đúng, mau đi khỏi đây đi! Những tên cường đạo này!"
"Vừa cướp Đại Vu nữ chúng ta, bây giờ lại muốn cướp cái gì!"
"Cút khỏi chỗ của chúng ta! Tưởng chúng ta dễ ăn hiếp lắm phải không! Cùng lắm thì liều mạng với các ngươi!"
Trong lúc nhất thời, tinh thần quần chúng dâng cao.
Dương Tín nhìn chằm chằm Mạnh Linh Quân một cái, đối phương là Thiếu chủ cao quý một nước, hắn ta chỉ là một Chỉ huy sứ quân, thực lực chênh lệch quá lớn. Chỉ có thể cắn răng nói: "Chúng ta đi!" Nhưng lúc hắn ta xoay người, chợt nhớ tới một chuyện, lại quay đầu cười cười, "A, suýt nữa quên mất, điện hạ biết chuyện Vi Nhiễm đã thành thân với Tiêu Đạc rồi chứ?"
Hai tay Mạnh Linh Quân đặt trong tay áo nắm chặt, chỉ cảm thấy huyết khí ngưng trệ, ngực buồn khổ, trên mặt vẫn không chút gợn sóng, không lên tiếng trả lời.
"Hiện tại toàn bộ Đại Hán đều đang đồn, vị tuyệt thế giai nhân của Tiêu Quân sử kia, độc phòng chuyên sủng. Không biết điện hạ ngài có suy nghĩ gì không?" Dương Tín cố ý nói rất chậm, quả nhiên thấy sắc mặt Mạnh Linh Quân trở nên trắng bệch, sau đó hắn ta đắc ý rời đi.
Đợi nhân mã của Dương Tín vừa rời đi, một tay Mạnh Linh Quân chống xuống đất, một tay khác xiết chặt che miệng mũi, tơ máu từ giữa ngón tay y rơi xuống.
Vi Khôn kinh hãi, vội vàng cúi người đỡ lấy y: "Điện hạ, ngài bình tĩnh chút!"
"Điện hạ, điện hạ!" Cao Sĩ Do hốt hoảng chạy tới. Bởi vì hắn và Vi Mậu chỉ huy người khuân đồ lên núi, mới đến chậm một chút. Vi Mậu cũng bước nhanh theo tới xem xét, Mạnh Linh Quân đã tựa ở trên vai Cao Sĩ Do, ngất đi.
***
Qua mấy ngày sau, chờ Sài thị khỏi hẳn thì Tiêu Đạc mới xuất hành.
Sáng sớm, Lý Diên Tư đã đi kéo Ngụy Tự và Chương Đức Uy, đứng ở trước Tiêu phủ chờ Tiêu Đạc. Chương Đức Uy cao ráo cường tráng, làn da ngăm đen, ăn nói cứng nhắc, tính tình cứng đầu giống như con lừa. Hắn đã mấy ngày không nói chuyện với Ngụy Tự, Ngụy Tự cũng đã nhượng bộ, hắn nhất quyết không chịu làm hòa, vẫn là cái bộ dáng khó chơi.
"Lão Lý, ngươi nhìn cái điệu bộ đáng chết của hắn kìa!" Ngụy Tự nói: "Không phải chỉ là con ngựa sao! Lại trở mặt với ta!"
Lý Diên Tư vỗ bả vai Ngụy Tự : "Tính tình lão Chương ngươi còn không biết sao? Con ngựa kia như nhi tử ruột thịt của hắn, ngươi không hỏi một tiếng đã muốn giết chết, hắn có thể vui vẻ ư?"
"Cũng vì ta nhận lầm, hắn còn muốn thế nào!" Ngụy Tự lớn giọng mà quát.
Chương Đức Uy nghiêng qua bên này một chút, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm cửa phủ.
"Ông nội hắn, ngươi thả ta ra, ta đi đánh cho hắn một trận liền xong chuyện." Ngụy Tự vén tay áo lên, muốn tiến lên.
Lý Diên Tư ra sức ngăn hắn lại, nghe được sau lưng có tiếng nói chuyện, vội vàng quát: "Đừng làm rộn! Quân sử ra."
Vi Nhiễm đổi một thân nam trang, nhưng cái mũ vẫn quá lớn, trên đường đi luôn đưa tay đỡ mũ. Ban đầu Tiêu Đạc muốn dắt nàng, nhưng thấy vậy cũng đành phải coi như thôi. Đợi ra đến cửa phủ, Lý, Chương, Ngụy ba người cùng lên tiến lên hành lễ.
Tiêu Đạc lần lượt chính thức giới thiệu cho nàng từng người: "Vị này là Nghiệp Đô Phó Lưu Thủ cũng là quân sư của ta, người ta hay gọi là tiểu Gia Cát, Lý Diên Tư."
"Lý mỗ bái kiến phu nhân." Lý Diên Tư ôm quyền thi lễ.
"Tiên sinh không phải ngày ấy. . ." Vi Nhiễm che miệng ngẩn người.
Lý Diên Tư cười nói: "Chính là tại hạ. Ngày đó không biết thân phận phu nhân, trong lời nói có thiếu sự kính trọng thật thất lễ, mong rằng phu nhân thứ lỗi. Chẳng qua hôm nay rốt cục nhìn thấy dung nhan phu nhân, quả thật có phúc ba đời, tại hạ không còn gì tiếc nuối."
Vi Nhiễm bị hắn nói đến ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu. Tiêu Đạc trừng Lý Diên Tư một cái, đẩy hắn sang chỗ khác, lại giới thiệu Ngụy Tự: "Vị này ngươi đã thấy qua, Thiên Hùng Quân Nha nội đô ngu hậu - Ngụy Tự."
"Bái kiến phu nhân!" Ngụy Tự ôm quyền, nhếch miệng cười.
"Ngụy đô đầu ngày đó chạy tới Tề Châu cứu giúp, còn chưa kịp cảm ơn ân cứu mạng của ngài." Vi Nhiễm ôn nhu nói.
Ngụy Tự vỗ ngực lớn tiếng kêu lên: "Phu nhân khách khí! Phàm là chuyện Quân sử và phu nhân giao phó, thuộc hạ máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"
Giọng hắn như chuông đồng, Vi Nhiễm nhịn không được cười thành tiếng, ngẩng đầu nói với Tiêu Đạc: "Quân sử, Ngụy đô đầu thật có ý tứ."
Tiêu Đạc thấy nàng cười, khóe miệng cũng kéo lên.
Lý Diên Tư ở bên chế nhạo Ngụy Tự: "Không sai không sai, lần đó không phí công tính toán sắp xếp. Có thể thấy phu nhân cười một tiếng cũng coi như ngươi đáng giá."
Ngụy Tự gãi đầu một cái, hì hì cười ngây ngô.
Tiêu Đạc tiếp tục giới thiệu: "Cuối cùng vị này là Hành quân binh mã sử - Chương Đức Uy, người được gọi là ngựa trắng thương bạc."
Chương Đức Uy tiến lên, chỉ ôm quyền thấp, sau đó lui về, cũng không nói thêm lời thừa thãi. Vi Nhiễm có thể nhạy bén cảm giác được, Chương Đức Uy này cũng không thích mình. Mặc dù nàng không biết nguyên nhân nhưng cũng không hi vọng xa vời mỗi một tâm phúc của Tiêu Đạc đều thích nàng, chí ít Ngụy Tự và Lý Diên Tư đối xử với nàng rất thân thiện cũng xem như là tốt rồi.
Tiêu Đạc và Vi Nhiễm ngồi trên xe ngựa, Chương Đức Uy đảm nhiệm vị trí xa phu, hai người khác thì cưỡi ngựa, ngoài ra không có thêm tùy tùng nào khác. Dương Nguyệt vốn cũng muốn đi theo nhưng bị Vi Nhiễm thuyết phục, chỉ ở lại trong phủ chăm sóc con thỏ. Vi Nhiễm đã là gánh nặng của Tiêu Đạc, lại mang theo Dương Nguyệt thì chắc chắn sẽ không ổn.
Tuy nói chuồng ngựa ở vùng ngoại ô Nghiệp Đô nhưng khoảng cách cũng không tính là gần. Bọn họ phải ở lại tiểu trấn vùng ngoại thành một đêm, ngày thứ hai mới có thể đến.
Trên trấn này chỉ có một cái khách điếm. Hôm nay không khéo, nơi này có một vị phú hộ gả con gái, an bài một vài tân khách vào ở. Trong khách điếm chỉ còn lại hai gian phòng.
Tiêu Đạc tất nhiên sẽ ở cùng một phòng với Vi Nhiễm, ba người còn lại thì chen chúc một phòng.
Chờ đến khi lên đến gian phòng trên lầu, Vi Nhiễm hoàn toàn sững sờ. Gian phòng kia cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ có một cái giường, đừng nói không có giường nhỏ mà ngay cả cái ghế, chỗ có thể tựa lưng cũng không có, như vậy phải làm sao ngủ được? Nàng vô thức nhìn về phía Tiêu Đạc, trên mặt Tiêu Đạc không có biểu tình gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Tối nay chịu khó ngủ cùng ta đi."