Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 23: Chương 23:




Vi Nhiễm hơi ngạc nhiên, vừa giơ tay sờ lên hoa đào hắn cài trên tóc vừa nhìn Tiêu Đạc. Có lẽ hắn đang làm lành vì hôm qua đã hất nàng ra?
 
Nam nhân mắt cao hơn đầu giống như hắn, cho dù mình sai cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu. Biểu hiện như thế này có thể xem là rất khá rồi nhỉ? Nàng cũng không phải là người hẹp hòi, chuyện đêm qua xảy ra là có nguyên nhân, nàng sẽ không để ở trong lòng. Nhưng nếu hắn không chủ động mở miệng nói xin lỗi, đương nhiên nàng cũng sẽ không nói ra.
 
Nàng chỉ tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ xiêm y của hắn, sau đó lại nhón chân lấy cánh hoa vương trên tóc hắn, dịu dàng nói: "Thật giống như đứa nhỏ vậy. Để người bên ngoài trông thấy sẽ cười ngài mất."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoa đào phấn nộn, ở trên tóc như đám mây nhỏ lững lờ đậu lên, càng thêm kiều diễm động lòng người. Nàng vốn cũng không giống những kẻ dong chi tục phấn kia, cần đồ trang sức quý giá, từ y phục cho đến trang phục hoa lệ lại trở nên thừa thãi vướng víu. Nàng trời sinh quyến rũ, chỉ cần một đóa hoa điểm lên đã bỏ xa tất cả.
 
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy trong lòng hắn có những đốm lửa nhỏ nhẹ nhàng cọ xát, miệng đắng lưỡi khô. Lúc này, trong mắt của hắn trời đất vạn vật đều biến mất, chỉ có một người là nàng. Kiều diễm như hoa đào, phong thái yểu điệu.
 
Hắn vừa dời mắt, Cao Dung đã chạy bước nhỏ tới, dường như phát hiện mình làm hỏng bầu không khí, nhưng cũng không có thời gian lo lắng những việc đó, ngón tay chỉ tiền viện: "Quân sử, ngài mau đi xem xem! Sử tướng vừa hồi phủ đã nổi giận với Nhị công tử, xem chừng muốn động thủ nữa!"
 
Tiêu Đạc nghe vậy liền cất bước đi, Cao Dung muốn đi theo nhưng Tiêu Đạc lại quay đầu nói với hắn: "Trước mắt ngươi cứ đưa phu nhân trở về, tối nay lại qua." Nói xong thì vội vàng rời đi.
 
Cao Dung sững sờ, trịnh trọng ở lại, giơ tay lên nói: "Phu nhân mời, tiểu nhân đưa ngài trở về."
 
"Làm phiền rồi." Vừa rồi Vi Nhiễm thật sự có chút lo lắng. Con đường này là lần đầu tiên nàng đi qua, bên người lại không có hạ nhân, nếu Tiêu Đạc và Cao Dung cứ rời đi như vậy thì nàng chỉ sợ phải bị lạc trong mảnh rừng đào này.
 
Đến khi nhìn thấy chỗ ở, Vi Nhiễm vội vàng nói: "Đến đây là được rồi, tổng quản bề bộn công việc cũng mau về đi."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cao Dung đáp một tiếng, thực sự lo lắng đến tình huống ở tiền viện, hành lễ xong thì rời đi ngay.
 
Vi Nhiễm đi về phòng, nhìn thấy Tiết Cẩm Nghi ngồi xổm ở ngoài viện, trong tay cầm một cây cà rốt, đang dụ dỗ con thỏ lanh lợi trong phủ. Nàng ấy trêu chọc nửa ngày, con thỏ cũng không chạy lại, trên mặt có vẻ hơi sốt ruột.
 
Vi Nhiễm đi đến bên cạnh Tiết Cẩm Nghi, Tiết Cẩm Nghi ngẩng đầu nhìn nàng thì vội vàng đứng lên, giấu cà rốt ở sau lưng, quay đầu nhìn chỗ khác.
 
"Tiết tiểu thư ở đây làm cái gì?" Vi Nhiễm biết rõ còn cố hỏi.
 
"Không có gì, ta đi dạo cũng không được sao?"
 
Vi Nhiễm không nhịn được cười. Mặc dù chuyện hỉ phục lần trước không thoát khỏi liên quan đến nàng ấy, thế nhưng người thích động vật nhỏ, tâm địa có xấu chung quy cũng không đáng sợ. Nàng đi vào trong viện ôm con thỏ ôm ra, muốn đưa cho Tiết Cẩm Nghi, Tiết Cẩm Nghi bị dọa sợ tới mức lui lại: "Đừng! Ta sợ!"
 
Nàng ấy đột nhiên lên tiếng, làm cho con thỏ trong ngực Vi Nhiễm sợ hãi vùng vẫy một hồi. Suýt chút nữa Vi Nhiễm cũng không ôm được, vội vàng đưa tay làm động tác im lặng, thì thầm nói: "Con thỏ cực kỳ nhát gan, ngươi nói chuyện nhẹ nhàng một chút. Không phải vừa rồi ngươi muốn cho ăn nó sao?"
 
Tiết Cẩm Nghi vừa nâng tay che miệng lại, sau đó cầm lấy cà rốt trong tay, cẩn thận tiến đến miệng thỏ. Thấy nó ăn một chút xíu, dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu, nàng ấy vui mừng nhảy cẫng lên.
 
"Sau này muốn nhìn nó, bất cứ lúc nào cũng có thể tới, không cần phải lén lút. Trong nhà của ta đã mất một món hỉ phục rồi, không muốn mất con thỏ này nữa." Vi Nhiễm làm như không có việc gì nói.
 
Mặt Tiết Cẩm Nghi lúc trắng lúc xanh, nói thầm: "Ai mà thèm!" Sau đó liền chạy mất.
 
***
 

Tiêu Đạc đi đến bên ngoài thư phòng Tiêu Nghị đã nghe thấy bên trong có tiếng đồ sứ vỡ vụn. Bên ngoài binh sĩ thấy hắn lập tức hành lễ, sau đó nhanh chóng tránh ra.
 
Tiêu Nghị đập bàn quát: "Quỳ xuống!"
 
"Phụ thân, Vương tiểu thư kia khó mà hầu hạ nổi, nàng ta chỉ coi con như tôi tớ mà sai bảo! Lại muốn con xuống nước nhặt khăn nàng ta làm rớt, mà con lại không biết bơi!"
 
"Lẽ nào lại như thế. Vậy ngươi lại bỏ người ta ở trên đường cái, một mình trở về hả? Ngươi có biết nàng suýt chút nữa đã xảy ra chuyện không? Nếu nàng có việc gì, sao ta ăn nói với Vương đại nhân?"
 
Tiêu Đạc đi vào, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Nghị âm trầm ngồi ở phía sau thư án, hoàn toàn không giống bộ dáng tỉnh táo kiềm chế bản thân như bình thường. Tiêu Thành Chương quỳ trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy uất ức và không cam lòng. Trước mặt hắn còn mảnh sứ vỡ bể nát vung vãi tán lạc, nhìn thấy Tiêu Đạc đi vào giống như gặp được cứu tinh, vội vàng kêu lên: "Đại ca!"
 
Tiêu Đạc hành lễ với Tiêu Nghị trước, sau đó mới nhìn Tiêu Thành Chương: "Đệ lại làm cái gì chọc phụ thân tức giận?"
 
Tiêu Thành Chương cử động, lại sợ đụng phải những cái mảnh sứ vỡ sắc bén kia, đành phải quỳ đàng hoàng: "Còn không phải là thiên kim Lễ Bộ thị lang kia đột nhiên chạy đến Nghiệp Đô chơi sao? Phụ thân muốn đệ đi chơi với nàng ta. Nhưng khi đệ đi thì nàng ta lại làm khó dễ đủ điều, còn cố ý ném khăn tay vào trong nước, muốn đệ nhảy xuống nhặt lên cho nàng. Đệ tức giận bỏ về, nào nghĩ tới nàng ta ngốc như vậy, xém chút nữa bị bán vào trong lầu xanh. May là người của chúng ta kịp thời đuổi tới, nàng ta chịu chút kinh hãi. . . Nhưng chuyện không liên quan đến đệ!"
 
"Ngươi còn dám nói!" Tiêu Nghị quát: "Có tin ta đánh gãy chân của ngươi hay không!"
 
Tiêu Thành Chương rụt cổ một cái, lầm bầm hai câu, rốt cuộc vẫn sợ Tiêu Nghị, không dám nói tiếp nữa.
 
"Trọng Hòe cũng không phải cố ý, cũng may Vương tiểu thư không có việc gì, phụ thân xin hãy bớt giận." Tiêu Đạc nói.
 
Tiêu Nghị nhìn về phía hắn: "Từ nhỏ con đã che chở nó, bảo vệ nó đến nỗi không nên thân như vậy! Mặc dù Vương Phần kia chỉ là Lễ Bộ thị lang, nhưng lại là họ hàng của Thái hậu, lại còn là nhân vật khéo léo trong triều. Hắn là con mắt của kinh thần để ở chỗ chúng ta, há có thể tuỳ tiện đắc tội?"

 
"Dù sao con không thích cái vị Vương tiểu thư kia, nàng ta lại là loại người ương ngạnh, phách lối, cưới trở về cũng thành phiền phức! Phụ thân chỉ biết xem con và đại ca như công cụ, dùng hôn nhân của chúng con để củng cố thế lực của mình! Năm đó chính là vì còn nợ ân tình Ngụy quốc công nên mới bảo đại ca cưới Chu Gia Huệ, ngăn cản Tiên đế. Lần này vì lôi kéo Vương Phần lại để cho con cưới Vương Tuyết Chi! Phụ thân, chúng con hoàn toàn không vui vẻ gì cả!"
 
"Nghịch tử!" Tiêu Nghị đứng lên, cầm lấy nghiên mực trên bàn lên: "Ngươi có gan lặp lại lần nữa!"
 
Tiêu Thành Chương lập tức vội vàng đứng lên, chạy đến trốn phía sau Tiêu Đạc.
 
Tiêu Đạc nhìn tình cảnh trước mắt, vừa bất đắc dĩ, trong lòng lạicó chút hâm mộ. Như vậy có lẽ mới xem như cha con ruột thịt nhỉ? Hắn đối với Tiêu Nghị luôn luôn cung kính, Tiêu Nghị nói cái gì thì hắn làm cái nấy, xưa nay không dám ngỗ nghịch. Dù là lần trước chống đối hôn sự mà rời nhà lấy cớ là luyện binh, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trở về thành thân. Hắn cũng muốn giống như Tiêu Thành Chương, trong lòng có gì nói nấy, không hề cố kỵ. Nhưng hắn không làm được. Huyết thống thủy chung là một khoảng cách không thể nào vượt qua.
 
Tiêu Nghị nhìn thấy sắc mặt Tiêu Đạc, buông nghiên mực xuống, nói với Tiêu Thành Chương: “Cút ra ngoài! Ta có lời muốn nói với Đại ca ngươi."
 
"Vâng!" Tiêu Thành Chương bái hai người một cái, mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
 
Tiêu Nghị ngồi xuống lần nữa, giọng nói có chút hòa hoãn: "Ngồi đi. Chỗ ta có lá trà phía Nam mới cống tới, về phương diện này con là người trong nghề, uống một chút xem thế nào."
 
"Vâng." Tiêu Đạc đáp.
 
Tôi tớ đem trà đã pha xong và lá trà đều bưng lên. Bề ngoài lá trà bằng phẳng xinh đẹp, xanh như phỉ thúy, bên trong có mùi thơm ngát, hương vị tinh khiết. Mà ngâm mình ở trong chén, mầm lá hiện ra màu xanh biếc. Tiêu Đạc uống một hớp, hương trà nồng đậm, mùi vị thơm ngọt, quả thực không tầm thường.
 
"Đây là Ngô Việt vương ở chùa Linh Ẩn Hàng Châu phát hiện trà mới, tiến dâng lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cố ý thưởng cho ta một ít. Nếu con thích thì lấy về, ta cũng không am hiểu gì về trà, để ở chỗ ta chỉ lãng phí thôi." Tiêu Nghị vừa uống vừa nói.
 
Tiêu Đạc nói cảm ơn, lại hỏi: "Lần này Phụ thân hồi kinh, Hoàng Thượng có nói gì không ạ?"
 
"Ngược lại không nói gì, chỉ hỏi ta vì sao hạ lệnh tăng cường phòng tuyến phương Bắc. Lý Tịch tất nhiên lại châm chọc khiêu khích, chẳng qua ta thân là Xu Mật phó sứ, chuyện này cũng là việc nằm trong phận sự của ta, hắn không tìm ra chỗ sai nào của ta được." Giọng điệu của Tiêu Nghị vẫn như bình thường.
 

Tiêu Đạc thoáng an tâm đôi chút: "Như vậy cũng tiện. Dù sao Phụ thân vẫn bị Lý Tịch áp chế, bàn về chiến công và uy danh, hắn ta không sánh bằng ngài dù chỉ là nửa điểm. Ngài có nghĩ tới, tương lai sẽ có một ngày hắn ta gây nên chuyện thậm tệ hơn hay không? Có Lý Tịch ở đó, Hoàng Thượng thiên vị nghe lời hắn ta, giang sơn Đại Hán này sớm muộn cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm."
 
Ngón tay Tiêu Nghị vuốt ve chén trà, trầm giọng nói: "Bọn Dương Tín đã biết chuyện ngọc tỷ truyền quốc, muốn nghĩ cách đoạt được sau đó khởi binh. Lần trước Dương Tín ngăn Vi Nhiễm lại, chắc hẳn chính là vì việc này, chỉ có điều hắn không thành công."
 
"Ý của phụ thân là, hiện tại ngoài mặt bọn họ án binh bất động nhưng sau lưng có khả năng đã đi Cửu Lê rồi?"
 
Tiêu Nghị ung dung nói: "Việc này con không cần nhúng tay, ta đã phái binh đi qua. Ngọc tỉ truyền quốc tuyệt không thể rơi vào trong tay của bọn họ." Đáy mắt của ông phát ra một tia ngoan lệ không dễ phát hiện.
 
Tiêu Nghị đúng là đã phái binh đi Cửu Lê, nhưng cũng không lên núi. Ông chỉ phân phó người Thiên Hùng Quân, mai phục ở trên đường qua núi Cửu Lê, một khi Hoành Trung Đô đắc thủ thì ở giữa đường chặn đầu cướp đoạt. Hơn nữa, phụ tá đắc lực của Tiêu Đạc là Ngụy Tự và Chương Đức Uy cũng không biết việc này.
 
Dương Tín đương nhiên càng không thể nào biết, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mang theo Hoành Trùng Đô lên núi Cửu Lê. Hắn chỉ mang theo khoảng trăm người, ngày nghỉ đêm đi, người bên ngoài còn tưởng rằng hắn ở tại Truy Châu, lại không biết thân hắn đã ở giao giới hai đất Thục Hán.
 
Đối phó một đám sơn dân tay không tấc sắt, việc này khoảng trăm người là đủ sức.
 
Chỉ không ngờ. . . Dương Tín ngẩng đầu nhìn một cái, cái núi Cửu Lê này, mây mù lượn lờ, dãy núi ngang dọc, núi non trùng điệp, đỉnh núi cao ngoài dự tính. Nếu ở bên trong núi này giấu thứ gì, chỉ sợ tìm kiếm cả đời cũng không tìm được. Nếu như đám điêu dân này mạnh miệng, giết sạch bọn chúng cũng hỏi không ra thì phải làm sao? Hắn ta phải cẩn thận ngẫm lại đối sách.
 
Bùi Khiêm nhìn thấy Dương Tín thất thần, hỏi: "Quân sử, sao vậy ạ?"
 
"Đến trại lớn Cửu Lê vẫn còn rất xa phải không?" Dương Tín hỏi.
 
Bùi Khiêm liền bắt một thôn dân trong núi tra hỏi: "Nói, có còn xa lắm không!"
 
Thôn dân kia co rúm lại, sợ hãi nói: "Nhanh chút nữa thì nửa canh giờ sẽ đến. . . Có điều mấy vị quân gia, Cửu Lê Tộc này đời đời sống ở nơi này, bảo vệ Xi Vưu đại thần, đúng là có thần minh phù hộ! Nếu các ngươi gây bất lợi cho bọn họ thì sẽ gặp bị trời phạt đấy!"
 
"Dài dòng nữa ta sẽ giết ngươi! Dẫn đường!" Dương Tín quát to một tiếng, thôn dân kia không dám nói nữa, cúi đầu đi về phía trước.