Buổi tối đó thì mọi người đã ngủ hết rồi, còn Hứa Nguyệt Y chỉ là hơi khát nước nên mới định xuống nhà lấy chút nước uống, cô vừa mới mở cửa ra thôi đã nhìn thấy Tạ Mục Trì đang đứng ở trước cửa phòng của mình.
Cô có chút giật mình, suýt nữa là hét lên rồi, nhưng Tạ Mục Trì đã nhanh chóng che miệng cô lại, sau đó đem cô đi vào phòng, cánh cửa được đóng lại thì Hứa Nguyệt Y mới nhìn anh, nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Nhớ em không chịu được, vốn chỉ định ăn may một chút thôi, không ngờ em thật sự đã đi ra.
Hứa Nguyệt Y nhìn anh, sau đó lại cảm nhận được tay anh rất lạnh, cô có hơi xót xa một chút, lại nắm tay anh, xoa xoa rồi thổi hơi để làm ấm, lại còn nhíu mày, nói:
- Sao phải cực như vậy chứ, thời tiết buổi tối cũng rất lạnh mà, anh không thấy lạnh sao? Tại sao lại đứng ở ngoài, còn không biết rõ cửa nữa chứ… Anh là đồ ngốc à?
Nhìn thấy cô gái nhỏ lo lắng như thế thì Tạ Mục Trì cảm thấy anh đứng ở ngoài này cũng xứng đáng, bước đến ôm Hứa Nguyệt Y một cái, lại thấp giọng nói:
- Y Y, em đúng là ngọt ngào, càng lúc anh càng yêu em rồi, phải làm sao đây?
Gương mặt nhỏ của Hứa Nguyệt Y có hơi đỏ lên một chút, cô còn chưa kịp nói gì thì Tạ Mục Trì đã nhẹ nhàng lên môi của cô một nụ hôn.
Ở trong hoàn cảnh này mà Tạ Mục Trì vẫn muốn lén lút hôn hít một chút, sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, rồi lại cắn nhẹ lên tai cô, nói:
- Y Y…
- Có chuyện gì sao?
- Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.
Vốn dĩ nó đâu tính là một câu thả thính, nhưng tại sao trái tim của Hứa Nguyệt Y lại đập nhanh như thế này chứ? Rốt cuộc thì Tạ Mục Trì đã làm gì cô thế này… Cô… Sao cô lại ngại ngùng như thể vừa bị thả thính vậy ta?
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, Tạ Mục Trì tuy có lưu luyến nhưng vẫn phải chào tạm biệt bạn gái để về phòng, đương nhiên Hứa Nguyệt Y cũng đi ra cùng anh, vốn dĩ cô đang định đi uống nước mà vì anh nên quên mất. Nghe cô nói khát thì anh cũng nhanh chóng đi xuống nhà lấy nước đưa cho cô, còn nhẹ nhàng nói:
- Vào trong phòng đi, ở ngoài lạnh.
- Anh cũng biết ở ngoài lạnh sao?
Tạ Mục Trì thấy em bé nhà mình chất vấn thì cực kỳ vui vẻ, sau đó lại hôn lên trán của cô, lại nói nhỏ:
- Ở bên ngoài có lạnh tới đâu cũng không lạnh bằng khi không có em.
- Đáng ghét!
Đẩy Tạ Mục Trì một cái thì Hứa Nguyệt Y mới chạy tọt vào phòng, còn đóng sầm cửa lại, bình thường thì chỉ có gương mặt là đỏ thôi, nhưng không biết hôm nay Tạ Mục Trì đã dùng bùa thuật gì mà cô bị anh trêu chọc đến mức nóng hết cả người.
Riêng Tạ Mục Trì vẫn đứng ở bên ngoài rồi cười nhẹ, anh còn chưa kịp đi thì Hứa Nguyệt Y đã thò đầu ra khỏi cửa phòng, nói:
- Anh cũng ngủ sớm đi, đừng có đứng ở đây nữa.
- Anh biết rồi, em ngủ đi.
Hứa Nguyệt Y ngoan ngoãn gật đầu, sau khi nhìn cô đóng cửa rồi khóa cửa thì anh mới yên tâm và đi về phòng.
Nhưng đi được vài bước thì đột nhiên Tạ Mục Trì thấy có hơi hối hận rồi, vốn dĩ anh nên ôm cô lâu thêm một chút mới đúng… Chỉ vừa mới xa nhau thôi mà, sao anh lại có cảm giác nhớ cô gái bé nhỏ đó rồi.
Về phòng đóng cửa lại, tuy rằng có chút lạnh lẽo chứ không ấm áp bằng phòng của cô, nhưng Tạ Mục Trì vẫn ôm lấy gối rồi đi ngủ… Tự trấn an rằng ngày mai cũng sẽ gặp thôi.
[…]
Còn ở bên phòng của Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch thì hai người đang chăm Nguyệt Di, hiển nhiên Hứa Dịch cũng nhìn thấy Tạ Mục Trì đứng trước cửa phòng con gái mà không làm gì cả, khi anh quay lại phòng mình thì cũng đem chuyện đó nói cho vợ mình nghe.
Hoắc Ninh Tuyết chỉ cười, lại nói:
- Thằng bé này lúc nào cũng vậy nhỉ.
- Ý em là sao?
- Trước kia khi Y Y học ở Đế Đô, nó cũng đã đứng từ xa nhìn Y Y rồi.
- Em biết?
Hoắc Ninh Tuyết gật đầu, chẳng những bà ấy biết, mà bà ấy còn biết rằng nhờ có Tạ Mục Trì nên sau này Hứa Nguyệt Y mới không bị trêu chọc, vì ai cũng biết ở ngôi trường đó anh chính là đầu gấu. Nhưng lúc đầu khi Hoắc Ninh Tuyết nghe nói rằng Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì học cùng lớp, thì bà ấy cũng đã chuẩn bị xong tâm lý mất con gái rồi.
Chỉ là không ngờ ngày đó tới hơi sớm một chút.
Hứa Dịch ôm con gái nhỏ, lại nhìn vợ mình, nói:
- Em đó, vốn dĩ đã ưng cậu ấy rồi, sao lại cứ thích làm khó người ta vậy?
- Đùa. Y Y là con gái vàng con gái ngọc của em, muốn cưới Y Y đâu phải dễ.
- Phải phải phải, vậy bây giờ mẹ sắp nhỏ à, em đi ngủ đi chứ, em định thức đến sáng à?
Hoắc Ninh Tuyết nghe vậy cũng ậm ừ, sau đó thì cô để lại con gái nhỏ cho chồng dỗ dành, còn bản thân thì trùm chăn đi ngủ.
Hứa Dịch bây giờ cũng chỉ biết lắc đầu, vợ của anh vẫn như vậy… Tính cách chẳng thay đổi gì cả.