Tuy đã được Vương Ngữ Ninh cứu cánh một bàn thua trông thấy, nhưng Phù Ngân Cát vẫn còn ngượng ngùng lắm, nói sao đi nữa cũng là lần đầu về nhà người ta chơi, lại bị trêu chọc đến mức đỏ mặt như mới uống mười ly rượu thế này… Mất mặt chết đi được.
Riêng Hoắc Ninh Tuyết lại chú ý đến Tạ Mục Trì, xem ra Ninh Tích nói rất đúng, tên này cực kỳ vô sỉ, còn không biết xấu hổ nữa chứ.
Tuy không phải lần đầu gặp, nhưng Tạ Mục Trì vẫn ở trước mặt Hoắc Ninh Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Con chào mẹ, con là Tạ Mục Trì, là bạn trai của Y Y.
Hoắc Ninh Tuyết hơi híp mắt một chút, sau đó lại nói:
- Gọi mẹ có hơi sớm không? Chắc gì cậu cưới được Y Y nhà tôi.
- Không sớm đâu ạ, trước sau gì cũng là người một nhà thôi. Cả đời của con, ngoại trừ Y Y ra sẽ không cưới bất kì ai khác.
Vương Ngữ Ninh nhìn Tạ Mục Trì, quả nhiên là con trai của chủ tịch Tạ thị, nói chuyện rất dứt khoát và mạnh miệng, nhưng mà so sánh mức độ vô sỉ thì Tạ Mục Trì vẫn còn thua con gái của bà ấy. Nếu như không phải Hứa Dịch tiết chế thì chắc là nhà này ít nhất phải mười đứa cháu chứ ít ỏi gì.
- Được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngồi xe cả buổi chắc cũng đói lã người rồi nhỉ.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì phòng của Tạ Mục Trì cách phòng của Hứa Nguyệt Y rất xa, chỉ cần nhìn khoảng cách này thôi cũng biết tâm tư người xếp phòng là ai. Tuy nhiên Tạ Mục Trì cũng không tức giận hay làm náo loạn, anh chấp nhận ở xa như vậy mà… Bất quá buổi tối lén trèo ban công là được chứ có gì to tát đâu.
Sắp xếp quần áo xong thì mọi người cũng đã tập hợp lại ở dưới nhà, lúc này Vương Ngữ Ninh mới nhìn rõ Phù Ngân Cát, nếu như nói trong sáu đứa thì đứa nhỏ này ít nổi bật nhất, nhưng lại là đứa khá tỉ mỉ, chỉ cần nhìn cái cách nó ăn cơm thôi cũng đủ biết rồi.
Đột nhiên Vương Ngữ Ninh lại nói:
- Cát Cát nè, cháu đã có bạn trai chưa?
Phù Ngân Cát đang ăn cũng phải sặc, suýt chút nữa là phun hết những thứ đang ăn trong miệng ra rồi. Cô ấy liền buông đũa, lại có hơi liếc qua Hoắc Ninh Tường một chút, sau đó lại ngại ngùng nói:
- Vẫn… Vẫn chưa ạ…
- Ồ? Vừa hay cô có một đứa cháu trai rất đẹp trai, học cũng rất giỏi, tầm tuổi của cháu nhưng đã vào Vương thị thực tập rồi. Cháu có muốn làm quen một chút không?
Không chỉ có Phù Ngân Cát ngạc nhiên đâu, những người khác có mặt ở đây cũng hơi bị giật mình đó, nhất là Hoắc Ninh Tường… Tự nhiên sau mẹ của cậu ấy lại muốn mai mối chứ.
Hơn nữa… Người tầm tuổi mà học giỏi thì chỉ có thể người em họ Vương Duật Thành, em trai của Vương Yên Cảnh, nhỏ hơn họ một tuổi, nhưng vì tư chất thông minh nên đã học vượt lớp rất nhanh, tuy năm nay chỉ mới mười bảy nhưng đã bắt đầu đến Vương thị để làm việc cùng cha rồi.
Hơn nữa… Hơn nữa Vương Duật Thành thật sự là đẹp trai hơn Hoắc Ninh Tường rất nhiều, nếu như Phù Ngân Cát nhìn thấy chắc chắn sẽ thích thằng nhóc đó ngay thôi, bây giờ phải làm sao đây?
Bỗng nhiên lúc này Hoắc Ninh Tường lại tự mắng bản thân điên rồi, chuyện Phù Ngân Cát thích ai thì có liên quan gì tới cậu ta chứ? Chẳng phải từ đầu cậu ta đã nói sẽ không bao giờ phải lòng Phù Ngân Cát rồi sao?
Điên rồi, điên rồi, điên rồi… Hoắc Ninh Tường thật sự bị điên rồi.
Khi này Phù Ngân Cát cũng chỉ nhìn qua Hoắc Ninh Tường một chút, thấy cậu ấy vẫn không có phản ứng gì nên cô có hơi thất vọng một chút, nhưng rồi vẫn nhìn Vương Ngữ Ninh nói:
- Dạ cảm ơn lòng tốt của cô ạ… Cháu có người trong lòng rồi.
- Tiếc quá, thằng bé Duật Thành này rất xứng đôi với cháu, hơn nữa chị dâu của cô cũng rất thích một cô gái hoạt bát như cháu đó.
Phù Ngân Cát cũng chỉ mỉm cười thôi chứ không đáp.
Hai đứa này chắc nghĩ Vương Ngữ Ninh là người chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương nồng cháy sao? Thật xin lỗi nhé, trước kia bà ấy yêu đương có khi còn cháy hơn đám trẻ thời nay đấy chứ.
Với thằng con trai không có tiền đồ này thì bà ấy phải dùng hạ sách như thế thôi, chứ không thì mãn đời Vương gia cũng không có con đâu.
Nhìn Tạ Mục Trì mà xem, vừa mặt dày lại không cần thể diện, tuy bị Hoắc Ninh Tuyết nói móc nói xiên vẫn trơ mặt ra nhìn rồi cười… Bởi thế nên người ta mới có người yêu, chứ thằng con này… Haizz… Hết cứu rồi.
- Vừa hay ngày mai Duật Thành không có việc gì, hay để mẹ gọi thằng bé đến đưa tụi con đi chơi nhé? Thằng bé biết nhiều chỗ chơi vui ở Nhâm thành lắm đấy.
- Không cần đâu mẹ, tụi con tự đi là được rồi.
- Tự gì mà tự, con không ở đây nhiều tháng rồi, sao mà có rành đường như Duật Thành được. Để mẹ gọi thằng bé.
Nội tâm của Vương Ngữ Ninh bây giờ chính là kiểu “Ghen đi, ghen đi con trai, con phải ghen thì mẹ mới có con dâu được!”