Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 40: Sống lại? (2)




Chương 40: Sống lại? (2)

“…”

Là cái gì đây…?

Hắn cũng chẳng rõ.

Là ngổn ngang khó tả đang dậy sóng trong lòng, là hụt hẫng bất tận của câu từ cảm xúc.

Cái cảm giác đó…giống như ngươi bước hụt chân trên một cái bậc thang, nhưng rồi lại may mắn đạp trên một cái bậc thang khác.

Nó cũng giống vậy đó…nhưng lại không phải vậy…

Cảm xúc nội tâm luôn là thứ khó nói bằng lời, nó tựa như hơi gió.

Chỉ có thể cảm nhận mà không thể nhìn thấy.

Gã cứ mang theo cái tâm tư như thế mà bon bon trên con đường tấp nập người qua, đôi chân máy móc đạp lấy chiếc xe, vượt qua những cái ngã tư khói bụi, những con lộ lắm chỗ thi công.

Gã đ·âm x·e qua một cái hẻm nhỏ, đi vào một con đường khác, bánh xe hoàn mỹ nhanh chóng đánh một cái đường cong, lại băng qua làn đường.

Ngày càng gần đến, trước mắt Phương Lâm, là con đường vắng vẻ đã dần trở nên đông đúc.

Những thân hình nhỏ bé ngồi sau yên xe của người mẹ hơi béo, của người cha công nhân.

Những chiếc xe máy nhanh chóng lướt qua Phương Lâm để lại một cái mùi bánh kẹo nồng đậm.

‘Hương thơm’ dần đưa Phương Lâm thoát khỏi tâm tư, gã cau mày sầu não, có phần chấp nhận thực tại.



Rồi gã ngẩn đầu nhìn lên kiến trúc màu xanh ‘to lớn’ trước mắt, có chút bâng quơ nghĩ ngợi.

Bên trong đầu hắn, có một đoạn kí ức dần trở nên mới mẻ, một cái cảm xúc trước nay chưa từng có…

Cái ngày hắn tốt nghiệp cấp hai, có một vị lão niên thần sắc, mệt nhoài đứng trên bục giảng, hướng về chúng thiếu niên bên dưới mà cất cao giọng nói.

“Hôm nay, các em ngồi dưới mái trường với tư cách là một học sinh…nhưng sau này…”

“Các em trở lại…sẽ với tư cách là một vị khách…sẽ là những người…”

Thanh âm t·ang t·hương từ một kẻ đã trải qua nửa đời người cứ quanh quẩn bên trong đầu của gã, tựa như bên tai làm ánh mắt của hắn dần trở nên phức tạp.

Từng luồng thông tin dần dần trở lại tựa như mới đây, giọng nói ai đó chậm rãi truyền tới.

“…”

Chỉ một năm sau đó, ông đã mãn nhiệm, nghỉ hưu.

Nghe bảo là bệnh tình trở nặng…sau đó…thì cũng chẳng còn sau đó nữa.



Phương Lâm vừa chạy quanh địa thế ngôi trường vừa suy nghĩ lung tung rồi chậm rãi dừng lại phía trước cánh cổng.

Trước mặt thì vẫn như thế thôi, vẫn y hệt như bên trong kí ức của gã.

Tấm biển hiệu màu xanh đặt cố định phía hai bên cột chống, cánh cổng cửa đẩy cũng đã dạt sang một bên chừa ra lối đi.

Thanh âm to nhỏ rơi vào trong tai nhưng Phương Lâm chẳng đoái hoài để ý, đôi mắt của gã nhìn về những cái bóng người đi qua.

Từng cái áo trắng đang tiến qua cánh cửa, thắt lấy trên cổ một cái khăn quàng màu đỏ, mang theo một cái balo sau lưng…

Nụ cười hiện lên trên môi, ánh mắt thanh thuần nhanh chóng lướt qua Phương Lâm làm gã ngẩn người đôi chút.

Đã bao lâu rồi…hắn chưa nhìn thấy?

Cũng phải thôi, ở cái thời gian sau này, muốn nhìn thấy toàn diện gương mặt ai đó cũng là một cái khó khăn.

Chỉ sau này không lâu sẽ xuất hiện trào lưu đeo lên khẩu trang màu đen bên trong giới trẻ, nhìn giống các thần tượng của họ.

Sau nữa là thời điểm đại dịch nên nó lại càng phổ biến bên trong người dân…

“…”

Chậm rãi lách người cho một nam sinh đi qua, Phương Lâm nở nụ cười khổ, chẳng hiểu tại sao mình lại cứ suy nghĩ linh tinh như vậy.

Gã chậm rãi xoay người, nhìn về cái quán nước tuổi ‘teen’ gần đó, đang đông đúc học sinh.

Gã nhăn mày nhìn kĩ, hình ảnh mập mờ bên trong ‘bóng tối’ dần trở nên rõ ràng, hiện hữu bên trong ánh mắt.

Những thiếu niên ngổ ngáo xắn lấy tay áo, ống quần, khép mình trong góc cầm lấy điện thoại bấm bấm, trên tay không quên là điếu thuốc rực cháy.

Những cô em gái gần đó mặc chiếc váy ngắn, để lộ đôi chân tươi tắn của mình, đang bắt chéo tô son.

Phương Lâm nhìn qua, tìm kiếm một cái thân ảnh nhưng nhanh chóng thất vọng quay đi.

Gã cũng không phải là phản cảm với những cái hình ảnh này, dẫu sao con người rồi cũng sẽ lớn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Gã cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà chậm rãi bước xuống chiếc xe, từ tốn tiến qua cánh cổng, lại gần bãi gửi xe gần đó.

Lướt qua cái gương mặt nghiêm túc của lão giám thị đang đứng, hắn một mạch đi vào bãi gửi, thu lấy phiếu xe rồi dắt xe một đoạn, đá chân chống đứng.

Nhìn qua bãi xe đậm mùi cũ kỹ, rong rêu phủ bám phía trên bờ tường, mặt đất thì là sỏi đất lắm lem.

Hắn không khỏi bần thần, nhắm mắt ngẩn đầu, mạnh mẽ hít vào một hơi như muốn hưởng trọn cái không khí ‘cổ xưa’ nếm lại dư vị của tuổi thời bồng bột.

Bỗng bên tai của hắn vang lên thanh âm non nớt nhưng lại ngặp tràn cay nghiệt.

“Nhanh con mẹ mày lên!?”

Cảm xúc vừa dâng lại bị cắt ngang, bên trong hắn dâng lên một sự tức giận vô hình.



Nhanh chóng đè xuống tâm tình mới nổi, Phương Lâm cau mày, xoay người nhìn lại.

Đứng ở đối diện là một thiếu niên cao lớn, hơn hắn cả một cái đầu, mặc lấy chiếc áo màu trắng có phần nhàu đi, gương mặt kênh kiệu hướng về Phương Lâm quát lớn.

“Mày nhìn con cặc gì?”

Đôi mắt hững hờ quét qua gương mặt của gã, Phương Lâm xoay người chẳng thèm đáp lời mà đi về phía trước, bước ra bãi gửi.

Bên trong ánh nhìn khinh bỉ đắc thắng của hắn, Phương Lâm cũng chẳng hề để tâm mà lạnh nhạt bước đi.

Thằng nhóc đó…gã biết y.

Là kẻ chỉ không lâu sau, mang lại phiền phức cho gã.

Gã cũng chẳng để tâm lắm, nếu đã sống lại…thì sẽ không mắc lấy sai lầm trước đây.

Chỉ là…bên trong Phương Lâm lại có một sự luyến tiếc lạ kỳ.

Hắn nhìn về phía trước nhưng trong lòng khác biệt, ánh mắt lạnh nhạt dần trở nên ôn nhu, song lại lập tức biến mất.

Gã lắc đầu cười khổ, thầm mắng một tiếng.

Đưa mắt nhìn sang cạnh bên, vẫn là cái kiến trúc bên trong kí ức.

Là cái căn phòng giáo viên đang được mở toang với lác đác vài người, gã đi thêm vài bước lại tới một căn phòng học, cạnh bên là cái phòng giám thị, chặn ngay lối cầu thang tiến lên.

Đặt ở gần đó là một cái bảng đen, trên đấy dán lấy vài cái tờ giấy A4 với từng đường kẽ ô ly, ngặp tràn chữ đen.

Nhìn qua cái đám học sinh đang bu lại đông đúc, Phương Lâm nâng lên bước chân, tiến lại gần đó.

Ngước mặt nhìn lên, đôi mắt quét qua từng cái dòng chữ, từ trong ký ức phủ bụi, hắn lẩm bẩm những cái con số trong danh sách quen thuộc.

“9A2, 9A3…9A5”

Gã lẩm bẩm con số phía trên đầu bảng rồi dừng lại ở một cái ở giữa, ánh mắt chạy gần tới giữa tờ giấy để tìm lấy từng cái tên.

“Huyền Sương, lớp cũ 8A7, lớp mới 9A5”

“Phan Tài, lớp cũ 8A6, lớp mới 9A5”

“…”

“Phương Lâm, lớp cũ 8A3, lớp mới 9A5”

Lẩm bẩm đọc lấy thông tin, gã nhanh chóng tìm ra tên mình bên trên tờ giấy, gương mặt nở nụ cười khẩy rồi xoay người rời đi, mặc kệ cho những thanh âm ‘trầm trồ’ vang lên cạnh bên.

Người ngày trầm trồ thì có người kia trầm mặc, lời nói khích bác vang vẳng khắp nơi.

Bọn họ trầm trồ…là vì những học sinh ở lớp trên ‘cao’ những ‘nhân tài’ của ngôi trường này.



Ở các trường khác thì hắn không rõ về việc xếp lớp, nhưng bên trong ngôi trường này, điểm tổng kết mỗi năm sẽ là ‘chỉ số’ của từng học sinh.

Bọn họ sẽ được phân vào bên trong ‘lớp học xứng đáng’ với mình.

Cái nơi mà ‘trí tuệ’ ngang hàng sẽ cùng nhau học tập, đi lên hoặc xuống.

Phương Lâm cho rằng mục đích ban đầu có lẽ là để dễ dàng trong việc giảng dạy, truyền đạt kiến thức một cách tốt nhất…

Nhưng vì vận hành chủ quan, nó đã rất nhanh biến tướng, trở thành một cái mức đo bên trong giáo viên, trở thành tiêu chuẩn bên trong từng cái phụ huynh.

Bọn họ ngày càng áp lực lên trên bờ vai của những đứa trẻ mới lớn, luôn bắt bọn chúng phải học cái này, phải học cái kia để vượt hơn chúng bạn, trở thành thiên tài…

Để bọn họ có lấy cái gọi là tự hào, cái gọi là thành tích.

Phụ huynh thì ‘đút tiền’ cho giáo viên chỉ để ‘áp lực’ lên đứa trẻ của mình…để rồi những thương tâm không đáng có xảy ra.

“…”

Đó cũng là lý do tại sao Phương Lâm nhìn qua những cái tên ở đầu bảng mà nở nụ cười khẩy.

Bọn chúng, mấy ai được sống với tuổi xuân của mình, được làm những gì mình thích, được phát huy sở trường tối đa?

Ở trong ‘tương lai’ hắn từng nhìn qua từng cái hồ sơ, biết qua gần hết hoạt động bọn chúng, hắn chẳng nhìn ra là mấy ai thành công?

Cấp ba đậu vào một trường danh giá song lên đại học lại rơi vào bên trong một trường cỡ trung?

“Buồn cười”

Được nâng đỡ từ gia đình quá nhiều dẫn đến không có khả năng tự lực, nhanh chóng thất bại bên trong một ‘đấu trường’ rộng lớn.

Mặc dù hắn biết, không phải tất cả đều là như thế, cũng có những mặt tích cực nhất định nhưng thiểu số chẳng phủ nhận đa phần.

Hắn cũng từng là điều đáng tự hào như thế, cũng là một học sinh ‘vang danh’ đôi lần.

Nhưng đó chỉ là ‘đã từng’.

Thực tại nói rằng, Phương Lâm chỉ là một học sinh trung bình, chỉ nên học chung với bọn ‘nó’ mà thôi.

Gã cũng chẳng để tâm quá nhiều, thậm chí là cảm thấy thoải mái.

Nổi bật quá.

Chưa hẳn là tốt.

Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ trở nên tức giận, thất vọng, tự trách bản thân, sợ nghe lấy thanh âm la mắng từ gia đình.

Nhưng hắn, là một người sống lại.

Hắn sẽ quan tâm sao?

“=))”

Nâng lên bước chân rời đi, Phương Lâm đảo mắt nhìn qua sân trường một lần, ánh mắt dần rơi vào bên trong một cái thân ảnh…

Nhịp tim của hắn dần trở nên tăng tốc, có chút hốt hoảng mà rung động trong tim.