Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 39: Sống lại? (1)




Chương 39: Sống lại? (1)

“Em nói xem…giữa âm dương cách biệt…”

“Liệu có cách nào tương phùng?”

Đôi mắt đờ đẫn trên gương mặt sầu não, gã tựa đầu vào ghế, ngước mắt nhìn bầu trời tối tăm mà bâng quơ thì thầm.

Bên cạnh của hắn là một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt tinh xảo như bức tranh điêu khắc, nhẹ nhàng cau mày.

Nàng sững người đôi chút rồi nhìn về Phương Lâm thật lâu, tựa như có phần khó tin vì lời nói điên khùng của hắn…

Song nàng lại không có hứng thú cười đùa, mà lại trầm mặc bi thương, ánh mắt phức tạp nhìn lên những tinh tú trên cao, nụ cười chua chát.

Bởi vì…hắn cũng như nàng mà thôi.

Nhưng điều khác biệt duy nhất, chính là nàng đã vượt qua cái thời điểm đau khổ ấy, tiếp tục là chính mình mà sống.

Bởi vì đã qua cái thời điểm ấy, nên nàng có lấy tâm đắc…

Nàng biết là ở cái thời điểm này, mọi khuyên ngăn đều là vô ích.

Chỉ có để cho hắn một mình, tự mình giải bày rồi tự mình thoát ra…

Lúc đó Phương Lâm lại tiếp thêm một bước trưởng thành.

“…”

Nhìn về gương mặt đau thương lại toát ra vẻ cô độc lạ thường, Minh Hà cảm thấy mình như nhìn thấy một con sói hoang đã dính phải trọng thương, đang tự gặm nhấm những vết rách trên da.

Nàng khẽ thở dài, âm thầm nói rằng sẽ không có gì, rồi tiếp tục im lặng.

Không khí dần như cô đặc lại thành từng mảng, nàng ở bên trong đè nén mà chăm chú nhìn hắn, tựa như nhìn thấy một ngôi sao đang dần lớn lên…

Bên trong tối tăm, một linh cảm nói cho nàng biết.

Mình chỉ cần cùng hắn ngồi yên.

Nghe hắn nói nhảm.

Như vậy là đủ rồi.



Gã cứ thẩn thờ ngồi yên ở đó, nhìn ngắm ánh trăng trên cao đang dần bị che khuất bởi những tảng mây dày dặc, nhìn lấy sương mơ đang dần xuất hiện…

Tí tách, tí tách.

Bỗng dưng, có chút ươn ướt rơi trên khuôn mặt, cảm giác lạnh nhạt dần kích thích Phương Lâm tỉnh táo.

Hắn tỉnh dậy từ bên trong đau thương, ngước mắt nhìn bầu trời cao xa.

Gã ngẩn người một chút rồi nâng lên cánh tay, cảm nhận vị lạnh phía trên, chút nước nhàn nhạt đang nhỏ giọt từng lúc.

Từng giọt…từng giọt.



Từng giọt mưa rơi theo một góc nghiêng hoàn mỹ chạm lên bàn tay của hắn, làm ý niệm xoay chuyển.

“Mưa…sao?”

Lẩm bẩm thanh âm chẳng phát ra thành lời, gã cứ thẫn thờ như thể người mất hồn, đôi mắt quen thói nhìn sang cạnh bên, thâm tâm bỗng nhiên có chút đau nhức lạ kỳ.

Minh Hà vậy mà…lại cùng hắn ngồi cả đêm bên ngoài.

Nhìn qua đôi hàng mi cong, khẽ nhắm phía trên gương mặt yêu kiều, nàng nghiêng đầu trên vai mà th·iếp đi lúc nào chẳng hay.

Hai tay ôm lại trước ngực, đôi vai nhỏ nhắn khẽ khàng run lên do gió lạnh thổi qua.

Tâm can Phương Lâm tựa như thắt chặt, hắn cảm thấy nhói nhói bên trong.

Ánh mắt vô thần dần trở nên ôn nhu, nhưng hắn lại cứ ngồi im tại chỗ, ngắm nhìn gương mặt của nàng, trong lòng dần dâng lên một cái cảm xúc khác lạ.

Có lẽ…hắn thực sự…đã yêu nàng rồi.

Phương Lâm chậm rãi nâng tay, muốn vuốt đi sợi tóc đang ‘tách đoàn’ bên trên gương mặt của nàng thì chợt cảm thấy lành lạnh, một điểm nhỏ trên tay có chút ươn ướt.

Lúc này gã mới chợt nhớ ra.

Trời đang đổ mưa.

Lắc đầu cười khổ, Phương Lâm nhẹ nhàng ôm nàng vào bên trong thân thể cường tráng của mình, bước vào bên trong căn nhà.

Thân thể như ngọc, lại không chút thô cứng mà mềm mại đến lạ, hương thơm lan tỏa như hoa dại thảo nguyên làm Phương Lâm thẩn thờ.

Cảm nhận từng chút xúc cảm truyền vào bên trong tâm can, cánh tay của gã có chút vô thức mà siết lại, tựa như dí chặt vào bên trong cơ thể của mình.

Giống như…để cơ thể cả hai, hòa vào làm một.

Tim đập loạn nhịp, hơi thở có chút ồ ạt của đứa trẻ mới lớn.

Nhưng kì lạ là… chỉ cần tiến lên một bước, là hắn có thể chiếm được ‘tiểu tâm can’ của mình…

Nhưng bên trong Phương Lâm lại không chút tạp niệm, chỉ có bao la thương yêu, chỉ muốn an yên cùng nàng trải qua đêm dài như thế…

Hắn cũng chẳng biết…từ bao giờ mình đã trở thành một tên ‘quân tử’ như thế.

Mặc kệ những cái suy nghĩ vu vơ trong đầu, gã nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ, bước vào bên trong.

Nhờ vào ánh sáng của gian phòng khách, Phương Lâm thấy được khung cảnh mờ ảo ở phía bên trong.

Chiếc giường ngủ đặt cạnh bên ‘bức tường’ bằng kính, bên ngoài là một cái ban công rộng rãi, toàn cảnh nhìn ra phố thị mập mờ.

Phương Lâm cũng không chú ý quan sát căn phòng của nàng, gã chỉ nhẹ nhàng đặt nàng xuống rồi xoay người rời đi…

Song Phương Lâm vừa định, thì cảm thấy chiếc áo của mình có một lực kéo lại, một cảm đè nặng từ sau truyền tới làm gã cau mày nhìn lại.

Chẳng hay từ lúc nào…Minh Hà đã tỉnh khỏi giấc ngủ, ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ngập nước nhìn về Phương Lâm.

Thân hình quyến rũ nằm cuộn tròn trong chăn, tựa như mèo con đùa giỡn…

Ánh mắt hai người chạm vào, tựa như đ·iện g·iật mà im lặng không nói.



Cứ trầm mặc như thế cho đến khi Phương Lâm chậm rãi ngồi xuống, cùng nàng cạnh bên.

Minh Hà ấy thế mà lại chủ động, vươn người nằm lên trên đùi Phương Lâm, chậm rãi nhắm lại đôi mắt.

Gã thông qua góc nhìn mà tim đập thình thịch, đôi tay thô ráp chậm rãi chạm lên mái tóc bồng bềnh của nàng, khẽ vuốt.

Từng sợi, từng sợi mềm mại thông qua ngón tay mà truyền lên não bộ, khiến cơ thể hắn có chút cương cứng khó nhịn.

Song Phương Lâm nhanh chóng đè xuống cái tâm tư bên trong, chỉ yên lặng cùng nàng tận hưởng cái không khí ám muội.

“…”

Bên trong im ắng màn đêm, cả hai yên lặng nghe thấy tiếng hít thở của nhau, nghe thấy tiếng cơn mưa rào rơi ở bên ngoài.

Tiếng gió vù vù cũng chẳng thể đánh thức lý trí đã dần ngủ say, chừa chỗ cho cảm xúc ngự trị.

Gã ngước mắt nhìn ra ban công, thở dài một tiếng rồi nâng đầu nàng lên.

Bên trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Phương Lâm nhanh chóng nằm vào trong chăn, ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng.

Đặt khuôn mặt nàng vào bên trong ngực mình, cằm đặt trên mái tóc bồng bềnh ấy mà nhẹ nhàng nhắm mắt.

Đêm tối cứ thế trôi qua…

Trôi qua trong sự hạnh phúc thầm kín của hai con người.



“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng

Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.”

Hai câu thơ chậm rãi vang lên trong đầu Phương Lâm, gã chợt giật mình vì nghe thấy thanh âm mơ hồ, có chút quen thuộc.

Gã chẳng nhớ rõ, là từ bao giờ…đã chẳng có nghe qua nó nữa.

Gã mở ra đôi mắt của mình, cảm nhận ánh sáng chiếu tới từ trên cao thì không khỏi cau mày, khẽ nhăn hàng mi.

Cơn lóa mắt nhanh chóng dịu xuống, khung cảnh dần hiện ra trước mắt Phương Lâm.

Lơ lửng xa xăm là một cái chấm đỏ to tướng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lên thế nhân dưới chân.

Gã thở dài nhìn xuống, nhìn lấy từng cái bóng đen đang đổ dài lên trên mặt đất, từng cái thân ảnh bon chen trên dòng đường tấp nập.

Cái khung cảnh quen thuộc xuất hiện trong đầu Phương Lâm, hắn nhanh chóng nhận ra con đường mình đang chậm rãi tiến bước.

Hắn biết nó.

Là cái con đường hắn từng qua lại rất nhiều lần trước đây, là cái phố thị thân quen kể cả nhắm mắt hắn cũng từa tựa nhớ được cái cửa tiệm từng căn.

Hắn nhìn thấy cái tuyến đường hai chiều đông đúc người người qua lại, nghe thấy tiếng xe máy ồn ào vang vọng ở bên tai.



Tiếng hô hào từ cái chợ tự phát, tiếng chửi địt mẹ của ông bác cạnh bên.

Mọi thứ quen thuộc hơn bao giờ hết.

Nhưng tại sao, lại có chút cảm giác là lạ thế này?

Gã lần nữa nhìn xuống, thì không khỏi hoảng loạn.

Cái cơ thể đang hơi phần chồm tới, cái cảm giác ê buốt từ sau mông truyền lên.

Hắn vậy mà đang ngồi trên một con xe đạp thể thao.

Từng mảng kí ức tựa như phủ bụi dần được lau đi, chiếc xe sườn đỏ nối liền bàn đạp từ trong mơ hồ dần được hắn nhớ tới.

Chiếc xe này, là mẹ hắn mua cho…cách đây đã vài năm thời gian, sau khi Phương Lâm đậu vào một trường cấp ba thì đã bán lại cho một gia đình nào đó.

Chỉ là, tại sao nó lại ở đây?

Đầu óc xoay chuyển liên tục, nhưng kì lạ là…nó cứ như căng cứng, chẳng một ý niệm nào phát ra.

Gã cứ thẩn thờ nhìn về phía trước, bàn chân đạp theo thói quen, mới đầu còn hơi loạn choạng như chốc sau lại dần tăng tốc.

Cái ngón tay chạm lên cái vòng chuyển góc bánh răng, bấm tới làm thanh âm cạch cạch phát ra.

Phương Lâm nghe thấy nhưng lại chẳng hề để tâm chú ý, gã như rơi vào bên trong trầm mặc, ánh mắt dần trở nên phức tạp lạ kỳ.

Cái gương mặt ngây thơ trong bộ đồng phục trắng tinh, cái thân thể mập mạp ngồi trên yên xe thô cứng.

Cái đôi mắt phức tạp trừng trừng nhìn từng con người qua đường.

Bên trong nội tâm dần phát ra ưu thương nhàn nhạt…

Rốt cuộc.

Hắn cũng nhớ tới.

Cái thời điểm này.

“Chẳng lẽ…ta đang mơ?”

BỐP!!!

Gã cắn răng, nâng lên tay trái tát thật mạnh vào gương mặt của mình, tạo ra một thanh âm vang dội.

Dưới cái ánh nhìn bất ngờ của người đi đường, Phương Lâm trừng mắt khó tin, đôi môi khô khốc lẩm bẩm thanh âm gì đó nghe như…

“Là thật sao…?”

Gương mặt của hắn, ấy vậy mà thấy đau, thấy rát…

Còn có gió sương phả vào trong mặt, hơi buốt lành lạnh lướt qua làn da.

Hắn còn cảm thấy run lên vì những ánh mắt kề cạnh, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.

Mọi thứ cứ diễn ra giống như quá khứ, không một tí nào sai xót…

“…”

Vậy chẳng lẽ…đây không phải là mơ?

Hắn vậy mà sống lại thanh xuân…lần nữa sao?