Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 2: Nữ nhân (2)




Chương 2: Nữ nhân (2)

Bước vào giảng đường với gương mặt tái mét, Phương Lâm nhìn thấy bên trong đã ‘chật kín’ chỗ ngồi.

Những tốp nam sinh chiếm lấy những dãy bàn cuối, nữ sinh ngồi tụm lại bên cạnh bức tường.

Bốn dãy bàn ghế cũng chỉ còn lại hai bàn đầu là chỉ vài ‘cá nhân’ ngồi một mình, cách nhau một hai vị trí.

Gã uể oải bước vào bên trong, thuận tay lấy xuống cái balo sau lưng, xách ở trên tay, ngồi ở đầu bàn thứ hai.

Bên trái trống lấy một cái vị trí, cạnh bên không xa là nữ sinh có dáng người mũm mĩm, đeo cặp kính cận nhìn hắn, rồi quay mặt lên bảng.

Không để tâm gì nhiều, Phương Lâm nhìn lên bàn trên, thấy giảng viên còn chưa vào thì thở ra một hơi.

Cảm nhận được đầu óc còn chìm trong mê man, gã liền bước ra khỏi lớp, tiến về chỗ thang bộ gần đấy.

Nhanh chóng lấy từ trong ngực ra gói thuốc còn lẻ tẻ vài điếu, bặm ở trên môi.

Khói sương mịt mờ trước mắt, dòng ‘khí’ đi qua cuốn họng mà chạy về với phổi, vị giác khô khốc như cần gì đó trấn định.

Gã vội rít thêm một hơi, bỗng dưng ý nghĩ phần nào đó cảm thấy được những gì vừa thấy có lẽ là ‘ảo giác’ mà thôi.

Cạch, cạch, cạch.

Tiếng chân dẫm lên sàn nhà từ bên dưới phát ra, có vẻ là từ sau lưng Phương Lâm, có người đang đi thang bộ lên trên.

Ý nghĩ vừa nhảy thì hắn xoay người nhìn xuống, người ở bên dưới đồng thời nhìn lên, ánh mắt chạm nhau thì thanh âm của hắn đã vang vọng khu lầu.

“Trưa nắng thế này mà leo bốn tầng lầu à?”

“Thang máy hỏng thì chịu thôi bạn ơi”

Thanh âm thở dốc, gương mặt có phần bất lực, nhún vai đáp lại.

Phương Lâm nghe nàng nói thì cau mày khó hiểu, rõ ràng hắn ta lên đây bằng thang máy à nha, nhưng hắn cũng chẳng thèm đáp lại nàng, nhanh chóng rít thêm một hơi rồi dúi vội tàn thuốc.

Lúc này bên tai của hắn vang lên thanh âm.

“Giảng viên đã vào chưa?”

“Chưa, có lẽ đang bận với em gái nào rồi”

“Không phải ai cũng như mày đâu”

Lúc nói đến đây thì nàng đã bước tới trước mặt Phương Lâm, mái tóc nâu sậm ngang vai, hương thơm nhẹ nhàng thông qua khí lưu mà đi vào mũi của hắn.

Đôi mắt to tròn trên gương mặt thon gọn, đặc biệt là khi ánh mắt Phương Lâm đi ngang cái áo phông oversize thì ‘đồi núi’ trước mắt cũng căng tràn sức sống.

Chiếc quần xanh nhạt được may bằng vải trơn, bo gọn cặp đùi thanh nhã của nàng, tôn lên vòng ba săn chắc.

Nàng từ trong chiếc túi trên vai, lấy ra viên kẹo bạc hà đưa về phía hắn rồi bảo.

“Hút thuốc nhiều không có tốt đâu, bỏ đi mà làm người”

“Sao tốt quá vậy?”



Phương Lâm cầm lấy, cười cười hỏi lại.

Nàng nhẹ lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn chỉ về hắn mà nói: “Tao ghét mùi thuốc lắm”

Cả hai chuyện trò linh tinh rồi sóng vai bước vào trong lớp, nàng chọn lấy vị trí kế bên Phương Lâm mà ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.

“Không biết ‘thầy’ có dễ không”

“Dễ hay không thì mày cũng học lại lần nữa thôi”

Gã tựa lưng vào ghế, miệng vừa nhai kẹo vừa cười hì hì đáp.

“Thôi đi, làm như tôi ngu như bạn ấy”

“Con bé này…”

Phương Lâm nghe thế thì phắng người đứng dậy, tay đưa lên cao, chưa kịp dứt câu thì cửa phòng đẩy ra.

Từ ngoài cửa đi vào là một nữ nhân trung tuổi, thần sắc nghiêm túc mặc chiếc váy bầu màu trắng, bước vào giữa lớp.

Nàng đứng yên ở đó, lặng im nhìn từng tốp sinh viên đứng lên, rồi mới hài lòng gật đầu, bước lên bục giảng tiến về chỗ ngồi của mình.

“Xin tự giới thiệu…”

Thanh âm cao v·út xuyên qua tầng lầu, phượng vĩ đỏ rực dưới sân bắt đầu nhòa đi trong tầm mắt Phương Lâm.



Nhàm chán tiết học cứ như thế trôi qua, Phương Lâm ngồi trên ghế nhìn giảng viên rời khỏi lớp, trong đầu thầm mắng.

“Mẹ nó thằng Hoắc Đinh này lại trốn học”

Lúc này, thanh âm chói tai từ bên cạnh vang lên, làm gã giật mình đứng dậy.

“Con mẹ nó Phương Lâm, ngươi có cút ra cho ta đi về không?”

“Gì mà cọc cằn vậy mẹ?”

Phương Lâm xoay người nhìn về nữ nhân kế bên, oan ức nói.

“Đã năm giờ mười lăm rồi, ngươi còn không nhanh chân thì lát kẹt xe khỏi về đấy”

Nàng chỉ về đồng hồ trên tay rồi vội vã bước ra khỏi lớp như không cho hắn đáp lời, còn hắn thì nhìn bóng lưng của nàng biến mất trên hành làng óng đỏ chiều tà rồi thở dài.

“Đời người còn dài mà, cớ sao lại vội vàng thế nhỉ”

Gã lắc đầu rồi uể oải thu dọn sách vở, đôi chân như lê lết, bước ra khỏi lớp, nhìn thấy những tốp bạn chuyện trò thì không khỏi lắc đầu cười khổ.

Hắn rõ ràng cũng có bạn mà, sao lại đứng một mình một cõi như người ‘lạc loài’ thế nhỉ.

Chân bước đến cùng đoàn người, gã đợi thang máy chậm rãi đi lên, trong đầu bỗng dưng nhớ tới sự kiện hồi trưa.



Nhớ tới nữ nhân áo trắng hai lần vẫy tay mỉm cười, bất giác nhịp tim của hắn có chút tăng lên, có lẽ là hồi hộp, cũng có thể là sợ hãi.

“Mẹ nó…nhưng mà đông người như thế chắc không sao đâu”

Đing.

Trong lúc Phương Lâm thầm mắng thì cửa thang mở ra, đoàn người nhanh chóng tiến vào, hắn cũng chen chúc bước vào bên trong.

Đứng ở gần cửa, lỗ mũi của hắn cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên nâng cao rồi hít hít thì nghe thấy mùi nồng hương kì lạ.

Mùi hôi nách.

“Mẹ bà thằng nào…”

Chưa kịp chửi dứt câu thì cửa thang lại mở ra, hắn ngẩn người nhìn lên bảng số, thì là…ở tại lầu ba.

Cái cảm giác lạnh sóng lưng, nổi lên vai gáy lại lần nữa trở về, cơ thể của hắn bỗng nhiên run lên.

"Uả?”

Nghi hoặc hiện lên trong đầu mọi người, cái gã mập mạp kế bên vươn tay bấm nút, cửa thang mau chóng đóng lại rồi một mạch chạy xuống thẳng tầng trệt.

Phương Lâm nghi hoặc, cảm giác có chuyện chẳng lành thì cửa thang tiếp tục mở ra, gã nhanh chóng bước ra.

Vội hít thở vài hơi, ngước mắt nhìn lấy bầu trời đỏ rực, áng mây to lớn cuối trời, hắn không khỏi có cảm xúc kì lạ, như thể muốn ôm trọn thế giới vào lòng.

Lúc này hắn xoay người nhìn về cửa thang đang đóng lại, hình ảnh ban trưa như tái hiện trước mắt.

Nữ nhân khi đó, với bộ áo dài màu trắng vẫn đứng ở bên trong.

Sau khi đoàn người bước ra, đang chậm rãi nâng lên bàn tay vẫy vẫy với hắn, cái miệng bị rách tới mang tai nhe lên mỉm cười, đôi mắt âm u sâu thẫm như từ tu la đạo tràng mà hiện về.

“Từ…từ khi nào?”

Gã sợ hãi bỏ chạy, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh, cắm mặt mà chạy thẳng ra khỏi tòa nhà khu B, tiến về bãi gửi xe, trong lòng muốn khóc thét lên.

Lần này thì hắn tin mình không phải ảo giác nữa rồi, gặp ma thật rồi.

Quá tam ba bận mà!

“C·hết rồi, lỡ nó theo ta về tận nhà thì sao?”

Ngồi trên con xe air blade đời cũ, mạch suy nghĩ chậm rãi thành hình trong đầu của hắn.

Nghĩ tới cái cảnh, trong nhà có một thực thể tâm linh, luôn quấy phá nơi ở, thoắt ẩn thoắt hiện làm hắn sởn tận gai óc.

“Đúng rồi”

Gã nghĩ tới gì đó, nhanh chóng vặn ga rời khỏi trường học, một mạch chạy thẳng tới tòa đình viện lớn.

Hiện lên bên trong kí ức, gã vượt qua bao nhiêu ngã tư, đèn đỏ, cuối cùng…gã cũng tới nơi.

Ngước mắt nhìn lên cái kiến trúc nhiều tầng, mái ngòi đình xưa, nơi đây quanh năm nghe tiếng tụng kinh, an nhiên thanh tịnh.

Giáo hội Phật giáo.



Đứng trước cánh cổng, Phương Lâm nhìn lên bảng hiệu mà thổn thức không thôi.

Trước đây, khi còn nhỏ tuổi, gã từng đến đây chơi nhưng vì một vài cố sự nên chẳng còn ghé nữa, không ngờ tương lai lại có ngày đến thăm chốn cũ.

Bỗng dưng trong đầu Phương Lâm, có một ý định kỳ lạ, có phần chán nản trong suy nghĩ mà tự hỏi.

“Có phải ta đa nghi quá không? Hay là quay về nhỉ?”

Lắc đầu kiên định, mái tóc phiêu dật trong gió, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén lạ thường, hắn bước xuống chiếc xe, dắt bộ đi qua bãi gửi.

Trước mắt Phương Lâm là những tòa đài cổ kính, những lối đi quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ.

Chân hắn đạp lên những tảng đá, Phương Lâm đi qua những tòa đình mà tiến vào nơi ‘khách quan’ thường tới cúng bái, sảnh điện trung tâm.

Gã chậm rãi bước lên từng bậc thang, tâm thái xô bồ cũng chậm rãi trở nên an nhiên, bình tâm trấn tĩnh đến lạ, có cái cảm giác, chỉ cần ở yên trong này thì sóng gió ngoài kia có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Tự tại an yên.

Bước lên nấc thang cuối cùng, Phương Lâm nhìn lấy xung quanh.

Những cái kiến trúc cổ kính, lác đác vài người ngồi ở bên ngoài, mặc lấy thường phục đứng tuổi, đa phần là các cô chú đã lớn đang yên tĩnh nghỉ ngơi.

Gã đưa mắt nhìn lên, đối diện với hắn là tượng của một vị Phật giáo, hai tay đặt lên nhau ở trước đan điền, phía sau là những vị Phật, có lẽ là bồ tát hoặc là La hán chăng?

Không phải là người chuyên môn nên dựa trên kiến thức nông cạn, Phương Lâm chỉ có thể âm thầm suy đoán.

Nhưng rồi cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn xoay người nhìn về phía sau thì thấy đặt ở góc nhà có hai bức tượng gỗ, với nét sẫm màu đặc trưng.

Nhưng gương mặt lại có phần dọa người…

Phương Lâm hai tay chấp lại, chuẩn bị nhắm mắt, thì từ cạnh bên, ở lối đi nhỏ bên trong bước ra một vị Phật tu.

Hắn liếc mắt theo nhìn tu sĩ này thì lập tức giật mình, bởi vì…người này từng là bạn thời thơ ấu của hắn.

Chuyện qua đã lâu nên không cần nhắc lại, chỉ thấy tu sĩ nhìn về Phương Lâm, gật đầu một cái rồi bước ra sảnh điện.

Hắn thầm suy đoán, có lẽ là không nhận ra chăng?

Có lẽ cũng đúng thôi vì trước kia hắn béo lắm, nhưng vì một vài nguyên do nên từ lúc lên đại học hắn đã giảm cân, trở thành một con người khác.

Gã nhìn theo bóng lưng của tiểu tu mà thổn thức không thôi.

Bất giác tay của Phương Lâm vẫn đặt phía trước, lúc này gã bước tới, vươn người lấy đến một nén nhang, đốt lên.

Mùi khói thơm nồng lạ kỳ, lan tỏa xung quanh, hắn nhanh chóng cắm lên phần bát hương phía trước, hai tay chấp lại, thầm niệm.

“Nam mô a di đà Phật”

Lúc này từ ngoài sảnh bước vào là một vị Phật tu đã già, nhìn về bóng lưng của hắn mà nghi hoặc hỏi thử.

“Là tiểu Phương đó sao?”

“Dạ?”

Phương Lâm nghi hoặc xoay người thì trước mắt hắn hiện lên vị lão niên mặc lấy đạo bào.