Chương 1: Nữ nhân (1)
“Nguyên Tôn thời đại như bức màn che phủ, thế nhân tìm câu trả lời nhưng lại chua xót thở dài.”
Phương Lâm ngồi trong thư viện, trên tay là cuốn sách đã lật đến trang cuối, gã trầm ngâm tán dương.
Hắn có khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, nhưng làn da hơi ngâm, cơ thể rắn chắc do thường xuyên thể thao.
Còn có mái tóc dài ngang bờ vai để sang hai bên, phiêu dật bay nhẹ dưới cánh quạt trần, đầy vẻ xuất thần lãng tử.
Chàng thanh niên này năm nay đôi mươi nhưng tâm thái đã già, gã thường xuyên hoài niệm về những ngày xưa cũ, về niên thiếu thời điểm.
Về những năm trung học ngồi dưới cái trời nắng nóng không có điều hòa, đôi tai thèm nghe tiếng giảng bài như khúc hát ru nhẹ, nghe tiếng la mắng của thầy cô trước kia…
Nhưng đôi lúc hắn cũng mơ mộng hão huyền, về những thế giới mờ ảo, về những con người phi nhiên, tự nhận là ‘thần’.
Lắc đầu ngao ngán để trở về thực tại, Phương Lâm gấp lại quyển tiểu thuyết vừa mua tháng trước, bắt đầu trở về với cuộc sống thường nhật.
Gã nhìn lên đồng hồ trên tay thấy đã qua giữa trưa, con số mười ba như in vào trong mắt, hắn chán chường rời khỏi chiếc bàn, đưa mắt nhìn về xung quanh.
Hiện tại đang là mùa hè, cái mùa oi bức nhất trong năm, sinh viên có mặt tại ngôi trường cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là những người học cải thiện, nợ môn như hắn mới tới vào thời điểm này.
Căn phòng khép kín với vài ba con người im lặng ngồi cách xa nhau, mỗi người mỗi việc.
Bạn gái cách đó không xa thì đang lướt mạng xã hội, trả lời tin nhắn mà mỉm cười thầm thì, anh trai gần đó thì cắm mặt vào sách với cái tay liên tục ghi chép…
Phương Lâm hững hờ nhìn qua rồi từ tốn đứng dậy, thu dọn chỗ ngồi rồi lặng im bước ra khỏi phòng.
Chân bước ra cửa, cảm nhận cái nóng mùa hạ như điên cuồng t·hiêu r·ụi làn da, cái chát của nó làm hắn đưa tay vuốt mặt, thầm mắng.
“Mẹ nó, nắng như này mà phải đi học thật sao?”
Sự thay đổi nhiệt độ từ hai mươi lăm lên gần bốn mươi thật sự làm người ta dễ cáu.
Đứng dưới cửa tòa nhà thư viện, Phương Lâm nhìn ra mặt đất vàng rực, nhìn lên bầu trời không một gợn mây, gương mặt của hắn đầy vẻ chán chường.
Nâng tay mặc lấy cái áo khoác jean cứng màu lam, đội lên cái nón lưỡi chai rồi bước xuống con đường, thẳng tiến về tòa nhà khu B.
“Má nó nắng thế nhở?”
Cái nắng ba mấy bốn mươi như thiêu đốt đôi vai, hắn cúi mặt nhìn đất, bóng người chậm rãi ngã về bên phải một góc sáu mươi, hắn bước vội mà đi.
Bỗng dưng trước tầm mắt Phương Lâm có một bóng người lao nhanh tới, chưa kịp định thần nghĩ suy thì hai ‘bóng’ v·a c·hạm vào nhau.
Huỵch.
Đầu của ai đó va vào trong ngực của gã, cái áo sơ mi trắng được hắn thức sớm ủi phẳng nay lại có thêm vết nhàu, nhìn xuống một chút lại có thêm tí màu đỏ nhạt, nếu không chú ý kĩ rất khó nhìn ra.
Hắn mang theo tức giận ngước mắt lên nhìn xem ai ‘có mắt như mù’.
Thuận theo ánh mắt, hắn thấy đôi chân thon gọn, nõn nà trong chiếc váy trắng xẻ tà, một chút ý vị đoan trang trưởng thành.
Đường cong uốn lượn qua chiếc eo ‘con kiến’ thắt eo dễ nhìn lại tôn lên vòng một thanh nhã, nữ nhân như ngọc như thế nhưng lại cau mày.
Cánh tay của nàng nhẹ nhàng xoa lên vầng trán, đôi mắt thanh thuần oán giận nhìn về Phương Lâm, nhẹ giọng nói.
“Em đi phải nhìn đường chứ?”
Em?
Hắn rõ ràng là sinh viên năm ba, ngoài giảng viên ở trường thì lứa hắn là lớn nhất nơi đây, sinh viên năm cuối thì đang trong giai đoạn thực tập, làm gì còn ai ở trường này mà dám xưng hắn là em.
Phương Lâm cau mày rồi buồn cười đáp.
“Hình như cô là người tông tôi thì phải?”
“Hừ”
Nàng đưa cho Phương Lâm một ánh mắt tức giận rồi đứng dậy bỏ đi, có lẽ vì đang gấp nên nàng vội vã mà chạy.
Hắn quay người nhìn theo thì thấy vòng ba của nàng săn chắc, cao v·út, bóng lưng ưu nhã nhanh chóng biến mất phía sau cánh cửa thư viện.
Phương Lâm thầm khen nàng xinh đẹp, rồi chống tay xuống đất mà đứng dậy, nhìn lên đồng hồ thì thấy đã sắp đến giờ vào lớp, hắn vội vã chạy về tòa B, lao đến thang máy mà bấm nút đợi thang.
Bốn…ba…hai…hai…hai…một.
Thang máy chậm rãi mở ra, đứng ở bên trong là một thanh niên tóc xoăn, có phần cháy nắng, làn da tái nhợt với đôi mắt một mí đang nhìn về Phương Lâm, gã ấy vuốt mũi rồi cười nhạt, nói.
“Hóa ra Phương Lâm đại danh đỉnh đỉnh cũng nợ môn sao?”
“Hoắc thiếu còn nợ môn được, thì Phương Lâm nhỏ nhoi này sao không cơ chứ?”
Phương Lâm vui mừng cười lớn nói, tiến tới khoác cổ thanh niên bên trong, cười lớn hỏi.
“Lên hồi nào thế?”
“Tối qua, tao quên mất chiều nay có tiết, nên lỡ hẹn mấy em đi chơi đây”
Hoắc Đinh chán chường, lắc đầu nhìn về con số tầng lầu mà nói.
Phương Lâm nhìn về Hoắc Đinh mà cười cười, tỏ vẻ đã hiểu nhưng trong lòng im lặng.
Hoắc Đinh vốn là người bạn thân của hắn, chơi với nhau từ hồi năm nhất, cả hai đều có chung những sở thích nên thường xuyên đi chơi với nhau.
Chỉ tiếc là tên thiếu gia này từ nhỏ được nuông chiều nên ‘sa ngã’ từ sớm, thích hưởng hồng phấn trần tục.
Tuy nhiên gã đối xử với Phương Lâm rất tốt, những lúc hắn kẹt tiền thì Hoắc Đinh đều sẵn sàng cho mượn, cũng không mở lời đòi lại.
Nhưng Phương Lâm luôn chủ động trả lại cho y, thường xuyên mời hắn đi ăn trưa cảm ơn.
Gã nhìn về bạn mình rồi suy nghĩ gì đó, bỗng hướng sang chủ đề khác nói.
“Năm nay với năm sau nữa là ra trường rồi”
Đing.
Lúc này cửa thang chậm rãi mở ra, hắn đưa mắt nhìn lên bảng hiện thị thì thấy số ba theo kiểu Latin sáng lên.
Tòa lầu nơi phòng học của hắn cũng đã tới, hành lang vắng bóng người đi, cửa phòng hai bên đóng kín nên có vẻ âm u lạ thường.
Phương Lâm chậm rãi bước ra, rồi xoay người nhìn về phía sau, thấy Hoắc Đinh vẫn đứng ở bên trong thì cau mày khó hiểu.
Chỉ thấy hắn từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại mới mua, nghe lấy điện thoại từ ai đó, gã ậm ừ rồi nhìn về Phương Lâm, áy náy nói.
“Tao…có tí việc dưới phòng học vụ, mày vào lớp trước đi, lát uống gì không? Tao mua luôn”
“À ừ, thế mua giùm tao ly nước cam đi”
“Ok”
Gã gật đầu, vương người bấm lấy nút đóng cửa, thang máy nhanh chóng đóng lại.
Phương Lâm quay người nhìn về hành lang tăm tối, hắn lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại đời cũ, cũng được hơn ba năm tuổi đời, mua từ chính tiền hắn đi làm được, nên hắn rất trân trọng nó.
Hắn bấm vào trong mục ‘lớp học’ trên trang thông tin của trường, kéo xuống tìm lấy danh sách phòng học hôm nay.
Đôi mắt lướt qua những học phần hiển thị, chiếc điện thoại nhanh chóng hiện ra dòng thông tin.
“Học phần: Kinh tế vĩ mô
Lớp học: B3.6 – GV: Ninh Đạo Tâm”
“B3.6, b3.6”
Phương Lâm thì thầm đọc lấy tên lớp, rồi ngẩn đầu nhìn lên con số từng phòng. B3 chính là tầng ba tòa nhà khu B, số sáu là phòng học của hắn.
“B3.1, B2.3, B3.2, B2.5, B3.5.”
Hắn vừa đi vừa đọc những dãy số bên trên, có cái tầng ba có cái tầng hai.
Những căn phòng tầng hai nhưng lại được đánh số tại tầng ba là do có diện tích lớn, được xây theo kiểu bậc thang dùng cho học phần có lượng sinh viên đông đúc.
“B3.6. Đây, chính là nó.”
Gã ngẩn đầu, nhìn về căn phòng tối đèn trước mặt, đặt ở bên trong là những bộ bàn ghế ngay ngắn, chẳng có một ai thì thầm chép miệng, cười nhạt.
“Ta quả là sinh viên ngoan, thế đéo nào lại rớt môn thì đúng là xui thật”
Lạch cạch, lạch cạch.
Phương Lâm cầm tay nắm cửa, bẻ xuống bẻ lên thì nhận ra cánh cửa đã khóa lại.
Hắn cau mày nhìn về đồng hồ trên tay, đã mười ba giờ mười lăm thì không khỏi khó hiểu.
Bây giờ đã tới giờ học mà không có một ai, đã thế còn khóa cửa nữa chứ? Thầm mắng một tiếng, không phải mình bị lừa đấy sao?
Lúc này trên điện thoại của hắn bỗng nhiên rung nhẹ, hắn đưa lên nhìn thì thấy tài khoản mạng xã hội có thêm một dòng tin nhắn.
Gã được thêm vào trong nhóm lạ bởi một người bạn cùng lớp, tên nhóm hiện lên với những kí tự quen thuộc.
“KTVM Học kỳ hè”
Gã đưa tay lướt lướt, nhìn lên bên trên thì thấy từng dòng tin nhắn của giảng viên đứng lớp.
Sau vài giây định thần thì Phương Lâm mới hiểu, hóa ra hôm nay đổi phòng từ tầng ba lên tầng bốn.
Đưa tay gãi nhẹ đầu, Phương Lâm lại xoay người bước về cửa thang, bỗng dưng luồng gió tại đâu thổi qua sóng lưng, làm gáy của hắn lạnh lạnh, ‘da gà’ có chút nổi lên.
Đầu óc lập tức có cảm giác kì lạ, như thể có ai đó nhìn chăm chú về hắn.
Quay đầu lại nhìn thì làm gì có ai, ngoài cái thân hình của hắn phản chiếu mờ ảo qua gương.
Ánh mắt tập trung quan sát, bỗng dưng gã nghĩ tới gì đó mà tâm tư nhảy lên, vội vàng chạy về cửa thang bấm nút.
Bóng mờ ý nghĩ lập lòe hiện lên trong đầu Phương Lâm, gã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ như thủy triều trong đầu, nhanh chóng bước vào cửa thang tiến lên tầng trên.
Trong lúc cửa thang chậm rãi đóng lại, lọt vào tầm mắt Phương Lâm là một bóng người áo trắng đứng ở xa xăm mỉm cười.
Đưa đầu mình qua một sợi dây treo ở trên cao.
Nhịp tim của gã tăng tốc, hơi thở hổn hển chính hắn cũng nghe thấy.
Phương Lâm vội vàng liếm đôi môi khô khốc, nhìn lấy hình ảnh của mình qua sự phản chiếu của thang, ánh mắt sợ hãi có thể nhận ra.
Đing.
Cửa thang chậm rãi mở ra, Phương Lâm vội vã bước ra bên ngoài.
Trước mắt của gã là hàng loạt ánh sáng thông qua cửa kính đang chiếu lên mặt đất.
Dường như nơi có ánh sáng phần nào đó giúp hắn trấn tĩnh lại, vội đưa tay lau đi vài giọt mồ hôi như ướt.
Gã đi được vài bước thì gã xoay đầu nhìn về bên trong, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh trước khi cửa thang đóng lại…
Đúng lúc này, trước mắt của hắn vẫn là cửa thang khi ấy, mũi tên chỉ xuống tầng lầu, có vẻ là ai đó ở dưới đang bấm nút gọi thang.
Chỉ là…hắn thấy ở bên trong có nữ nhân áo trắng, hướng hắn vẫy tay.