Đường Thời Ngữ nghe có tiếng bên cạnh, ghé mắt nhìn lại.
Thiếu niên luôn luôn kiêu ngạo đang thành kính quỳ trên mặt đất dập đầu, sống lưng thẳng tắp bây giờ cong cong, hắn nằm trên một bồ đoàn trong một thời gian dài, trán dán vào mu bàn tay, ánh sáng trong mắt hắn chưa bao giờ tỏa sáng như vậy.
Tim Đường Thời Ngữ run rẩy mãnh liệt, cánh môi mím chặt, khóe miệng kéo rất thẳng.
A Uyên hắn… Chưa bao giờ tin chuyện này.
Đáy lòng Đường Thời Ngữ đột nhiên dâng lên một trận chua xót, sự khó chịu kia theo dòng khí chui vào khoang mũi, vọt tới hốc mắt người đến chua xót.
Nàng quay đầu lại, thu lại nước mắt, bình tĩnh nhìn Phật tổ, hít sâu một hơi, lần nữa bái lạy.
Dưới bức tượng Phật vô bi vô hỉ, một cặp tình nhân đang cầu nguyện chân thành.
Chờ hai người lại từ trong đại điện đi ra, mặt trời đã nghiêng về phía tây.
Cố Từ Uyên ngẩng đầu nhìn bốn phía, nắm tay nàng, đi về phía bóng râm.
Xoa xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, cúi xuống, dán lên trán của mình, cảm thấy nhiệt độ, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Có mệt không?”
Đường Thời Ngữ chống lại đôi mắt thâm tình của hắn, nở nụ cười, “Không sao, chúng ta đi chờ cao tăng nhất đẳng.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn nhíu mày, “Chi bằng ăn trước một ít đồ chay đi, nàng nên ăn vài thứ trước đã.”
Nàng muốn phản bác nhưng đột nhiên nhớ tới không lâu trước đây đã nói, để hắn chăm sóc thân thể nàng thật tốt. Tuy rằng lời đó nói ra để cho hắn cảm thấy nhẹ lòng, nhưng dù sao nàng cũng phải làm theo những gì nàng đã nói.
Đường Thời Ngữ nhìn ánh mắt lo lắng của thiếu niên, nuốt lời cự tuyệt xuống, thuận theo gật gật đầu.
Cố Từ Uyên quả nhiên hài lòng cong khóe môi, lôi kéo nàng đi tìm người.
Nói yêu cầu của mình với tiểu sư phụ, bọn họ được mang đi dùng một bữa chay chay không tính là ngon.
Trong phòng ăn, Cố Từ Uyên nhìn chằm chằm cơm chay “thê thảm”, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Hắn lo lắng trường hợp này nên tiến đến bên tai Đường Thời Ngữ nhẹ giọng nói thầm: “A Ngữ miễn cưỡng ăn một chút, chờ xuống núi, trở về thành, ta dẫn nàng đi Ngự Thủy Lâu ăn.”
Ngự Thủy Lâu là nơi bọn họ và Tần Mộ Dã ăn cơm lần trước, đó là tửu lâu nổi danh trong Phụng Kinh, màu sắc có thể nói là tuyệt vời.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ nghe vậy, tay dừng một chút, nàng cẩn thận nhìn sắc mặt của thiếu niên.
Nhắc tới Ngự Thủy Lâu, hắn không có chút khó chịu cùng không muốn.
Bọn họ đều biết Ngự Thủy Lâu cũng là sản nghiệp của Yến vương điện hạ, lúc trước Tần Mộ Dã cố ý dẫn bọn họ đi Ngự Thủy Lâu ăn cơm, chính là vì khoe khoang sư phụ hắn, Yến vương điện hạ không chỉ có thể đánh cho tướng sĩ địch quốc tè ra quần, làm cho người ta ngửi thấy đã sợ mất mật, còn có thể lăn lộn trên thương trường, giàu nhất một phương.
Khi đó Đường Thời Ngữ không rõ quan hệ giữa hắn và Yến vương, còn ở trước mặt Tần Mộ Dã khen thức ăn của Ngự Thủy Lâu rất hợp khẩu vị của nàng, còn nói có cơ hội nhất định phải lại đến thử, chỉ là lúc ấy A Uyên luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng mà lại do dự.
Sau đó rời Ngự Thủy Lâu trở về phủ, A Uyên thẳng thắn với nàng về chuyện thân thế, sau đó nàng cũng không nhắc tới muốn đến đó ăn cơm.
Lúc này Cố Từ Uyên chủ động nhắc tới, sắc mặt như thường, giống như quên đi người đứng sau tửu lâu là ai.
Đường Thời Ngữ biết hắn vì nàng mà thỏa hiệp quá nhiều.
“A Uyên, chàng…”
“Tỷ tỷ, ta không sao.” Thiếu niên tươi cười xán lạn, sau khi từ Phật đường đi ra hắn liền thoải mái hơn rất nhiều, hào quang lại trở lại trong mắt hắn, có những vì sao lấp lánh, “Ta đã nghĩ thông suốt, ta có nàng, cho nên sẽ không đem những người đó để ở trong lòng.”
Đường Thời Ngữ khẽ sửng sốt, lập tức cũng nở nụ cười.
Ngay cả khi bữa ăn khác xa với hai từ “mỹ vị” nhưng họ vẫn ăn thức ăn.
Đây đều là thói quen ban đầu dưỡng thành ở am Thanh Tâm, sư phụ trụ trì dạy mọi người phải tiết kiệm lương thực, mấy năm đó, Đường Thời Ngữ thanh tu tĩnh dưỡng, sửa bỏ không ít tật xấu, nàng sớm đã không còn là tiểu thư xinh xẻo xuất thân quý tộc kia nữa.
Mỗi ngày sau ngọ thiện, Đường Thời Ngữ muốn ngủ trưa một lúc, nhưng hôm nay có hẹn với cao tăng, nàng chỉ có thể cố nén buồn ngủ.
“Hai vị thí chủ, trụ trì cho mời.” Vẫn là tiểu sư phụ kia đến mời bọn họ.
“Làm phiền.” Đường Thời Ngữ lễ phép gật đầu về phía tiểu sư phụ, đợi tiểu sư phụ xoay người, nàng mới trấn an cười cười với Cố Từ Uyên, nhéo nhéo ngón út của hắn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên thuận thế ôm lấy ngón tay hắn, quấn lấy, nghiêng người qua, dán bên tai nàng nhẹ giọng oán giận: “Nàng nên nghỉ ngơi…”
Cổ của Đường Thời Ngữ bị nhiệt khí kích thích nổi lên một tầng da gà, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thiếu niên vô tội chớp mắt.
Tầm mắt Đường Thời Ngữ lại dừng ở trên bóng lưng tiểu sư phụ dẫn đường phía trước, thấy đối phương không có phản ứng gì, mới nghiêng đầu nói với Cố Từ Uyên: “Không ngại.”
Cố Từ Uyên còn muốn ngăn lại, bị nàng nhẹ nhàng véo một cái. Thấy nàng kiên trì, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Đường Thời Ngữ lần đầu tiên nhìn thấy vị đại sư trụ trì Tuệ Trí có uy nghiêm và uy tín nhất Hộ Quốc tự.
Tuệ Trí nhìn cũng không già, nhưng Đường Thời Ngữ biết, ông đã không còn trẻ nữa.
Đôi mắt của cao tăng rất ôn hòa, lúc nhìn về phía người rất thoải mái, hắn tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của ngươi, nhưng ánh mắt kia không chút nào khiến người ta chán ghét, cũng không cảm thấy mạo phạm.
Hắn đánh giá đôi nam nữ trước mặt, cười nói:
“Diệu*.”
*Diệu trong từ tuyệt diệu, kì diệu.Đường Thời Ngữ không hiểu, nhưng Tuệ Trí cũng không tính giải thích.
Ánh mắt của ông dừng lại trên người Cố Từ Uyên, vẻ mặt chậm rãi nghiêm túc, ông đột nhiên chắp hai tay lại, lặng lẽ đọc một câu phật ngữ, rồi mới lần thứ hai nhìn về phía Cố Từ Uyên.
“Nguyện vọng của thí chủ, nói vậy đã viên mãn rồi.”
Một câu nói khiến thiếu niên suýt nữa rơi lệ.
Đường Thời Ngữ ngơ ngác nhìn hai người đánh đố, chần chờ nói: “Ý đại sư là…”
Tuệ Trí cao thâm khó lường lắc đầu, “Không thể nói.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên lại hiểu, hắn tất cả đều hiểu. Đó là ông trời chiếu cố, nghe lời cầu nguyện của hắn khi hắn gần chết.
Hắn hiểu những gì hắn nhận được, vì vậy hắn thậm chí còn vội vàng hơn để biết hắn sẽ mất những gì.
Tuệ Trí dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cảm khái nói: “Ông trời tự có định số, hiện giờ quả đều do thí chủ một tay trồng được, quả là quả tốt, nhưng sát nghiệt của thí chủ quá nặng, kiếp này bình yên, sợ kiếp sau sẽ có báo ứng.”
Cố Từ Uyên lui về phía sau nửa bước, lưng căng thẳng thoát lực, thở phào nhẹ nhõm. Hắn không sợ sau khi chết sẽ bị trừng phạt gì, chỉ hy vọng kiếp này có thể bình yên ở bên cạnh A Ngữ.
Không cầu kiếp sau, chỉ mong kiếp này viên mãn.
Đường Thời Ngữ cau mày, dường như có thể nghe hiểu, nhưng lại trong màn sương mờ mịt, nàng giống như từ trong vài câu ít ỏi bắt được tin tức trọng yếu, những câu đó nối liền thành chuỗi, vừa vặn có thể chứng thực phỏng đoán của nàng.
Tuệ Trí bình tĩnh nhìn Cố Từ Uyên, “Thí chủ chớ có quá nhiều chấp niệm, nếu lại đắm chìm trong giết chóc, chỉ sợ kiếp sau…”
“Không có khả năng.”
Cố Từ Uyên không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Còn có tai họa ngầm còn chưa giải quyết, không có khả năng dừng lại, vì A Ngữ, hắn muốn quét sạch tất cả chướng ngại.
Tất cả những người có thể uy hiếp đến tính mạng của A Ngữ, mặc dù bọn chúng cũng chưa kịp làm cái gì, cũng đều đáng chết.
Giết họ để nàng có thể được an toàn.
Tuệ Trí cầm chuỗi Phật châu, thương hại nhìn hắn.
Đường Thời Ngữ hạ mắt xuống, sắc mặt dần dần trầm ngâm.
“Đa tạ đại sư khuyên nhủ, nhưng không cần độ ta.” Ánh mắt thiếu niên kiên định, hai mắt sáng ngời.
Thần linh của hắn chỉ có một A Ngữ, đó là sự cứu rỗi của hắn, cũng là nơi hắn trở về.
Chỉ cần đời này có được thứ hắn muốn thì kiếp sau dù dù không thể làm người, hắn cũng không oán không hận.
Tội lỗi được khắc sâu trong linh hồn, và hắn sẵn sàng trả nợ bằng sự bình an của cuộc sống này.
Tuệ Trí thấy hắn ngoan cố như thế, cũng không mở miệng nữa, quay đầu nói chuyện với Đường Thời Ngữ.
Đường Thời Ngữ muốn đại sư nhìn xem số mệnh của bọn họ, Tuệ Trí cười nhạt, “Mệnh đào hoa của thí chủ là đại sát không sai, sống không quá lâu mà thành thân cũng không được, nhưng đó đều là số mệnh ban đầu.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ kinh hỉ nói: “Lời này có ý gì?”
Tuệ Trí tránh không trả lời vấn đề này của nàng, chỉ nhìn về phía Cố Từ Uyên nói: “Vị tiểu thí chủ này thiên sát không sai, vốn nên cơ khổ cả đời.”
Sắc mặt hai người đều trắng bệch.
Tuệ Trí cười cười, tiếp tục nói: “Nhưng hai vị tiến đến một chỗ, chính là đại cát, tương sinh làm bạn, ông trời tác hợp.”
Thiếu niên ngốc trệ lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Tương sinh làm bạn, ông trời tác hợp…”
Tám chữ này đã là lời bình rất cao.
Đồng tử Cố Từ Uyên co lại, máu toàn thân bởi vì hưng phấn mà xao động, yết hầu hắn khẽ lăn, khàn giọng hỏi: “Là nói chúng ta… Chúng ta sẽ đi đến đầu bạc chứ?”
Hắn quá phấn khích đến mức âm cuối mang theo một chút tiếng khóc nức nở.
“Đúng vậy.” Tuệ Trí cũng khó có được mệnh cách thần kỳ như vậy, vả lại hai người này đều là linh hồn của tam thế, càng khiến người ta kinh ngạc, tâm tình ông cực tốt, khó có được nói thêm hai câu, “Thí chủ không cần lo lắng, chuyện ngươi nghĩ đều có thể thành sự thật, chỉ là chớ có thêm sát nghiệt, cái gọi là thiên lý rõ ràng, nhân quả tuần hoàn.”
Lời sau Cố Từ Uyên không có nghe vào nữa, hiện tại hắn chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu, ngọn núi vẫn đặt trên lưng hắn bị người nhẹ nhàng dời đi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Mãnh thú hưng phấn ở đáy lòng đè nén đều vui vẻ tại chỗ, mỗi một tấc da trên người đều kêu gào vui vẻ, kích động đến đầu ngón tay đều tê dại.
Đường Thời Ngữ lại mặc niệm bốn chữ “Nhân quả tuần hoàn”.
Cho đến khi hai người bọn họ rời khỏi thiền phòng, còn chưa lấy lại tinh thần.
Chính xác là “Nhân” như thế nào để có được “Quả” của một đời này?
Cho nên suy đoán của nàng rốt cuộc là đúng hay sai?
A Uyên không bình thường, A Uyên còn giấu bí mật không ai biết, hắn mang bí mật kia tới nơi này, mà vừa rồi, trụ trì đã giải thích cho hắn.
Câu trả lời đó là những gì hắn muốn, vì vậy hắn rất hạnh phúc.
“Nhân” – có lẽ có liên quan đến kiếp trước.
Đường Thời Ngữ im lặng sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nghĩ đến khả năng nào đó, nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
Tâm trạng A Uyên rất tốt, lông mi xoăn dày theo động tác gật gù đắc ý của hắn mà run lên.
Khóe miệng bật cười, lộ ra độ cong đẹp mắt, trong con ngươi đen nhánh ẩn chứa ánh sáng lưu loát mê người, làm ngực Đường Thời Ngữ run lên.
Tim nàng đập mãnh liệt.
Thiếu niên dường như có cảm giác với ánh mắt của nàng, cũng quay đầu nhìn nàng.
Đường Thời Ngữ giống như bị ánh mắt vẻ mặt kia làm nóng lên, bất ngờ không kịp đề phòng dời mắt, không được tự nhiên ho một tiếng, suýt nữa quên mất chuyện vừa rồi đang suy nghĩ.
Cố Từ Uyên lại đột nhiên nhíu mày, hắn dừng bước, đứng tại chỗ nhìn bầu trời, “A Ngữ, không bằng chúng ta ở đây nghỉ ngơi một ngày, chờ ngày mai trở về.”
Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà vừa rồi lúc vào thiền phòng, mặt trời vẫn chói chang, khi bọn họ đi ra, mặt trời bị tầng mây thật dày che khuất, ánh mặt trời xám trắng, không khí ngột ngạt mà nặng nề.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ngẫu nhiên có một làn gió thổi qua, chẳng những không thể mang đến mát mẻ cho người ta mà ngược lại độ ẩm nhàn nhạt trong không khí làm cho người ta càng thêm phiền muộn.
Hơn nữa lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, thời gian quá vội, hắn lo lắng thân thể A Ngữ chịu không nổi.
Lỡ như trên đường gặp mưa to, nếu nàng lại sinh bệnh thì sẽ không tốt.
Trong lòng Đường Thời Ngữ chứa đựng chuyện gì đó, thuận miệng liền đáp qua loa.
Nàng còn nghĩ là thử A Uyên một chút hay là thẳng thắn hỏi.
Cố Từ Uyên cũng không đem ứng phó của nàng để ở trong lòng, cho dù là mưa to sắp ập đến nhưng tâm tình tốt của hắn cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn nói một tiếng với Đường Thời Ngữ, để cho nàng ở tại chỗ chờ mình, một mình đi tìm tiểu sư phụ dẫn bọn họ vào cửa, thương lượng chuyện hôm nay ở lại.
Chờ tiểu sư phụ an bài phòng cho bọn họ, hắn lại quay trở về tìm Đường Thời Ngữ.
Vừa tìm thì phát hiện người không thấy đâu.