Canh giờ còn sớm, còn chưa tới giờ Tý, Đường Thời Ngữ đi ra từ trong phòng mẫu thân, dặn dò Vân Hương đi chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi Hộ Quốc tự.
Hộ Quốc tự là quốc tự của Đại Phụng triều, là ngôi chùa nổi tiếng và linh nghiệm nhất ở kinh thành và vùng lân cận.
Theo lý thuyết muốn đi thắp hương thì nên đi sớm mới đúng, bởi vì Hộ Quốc tự mỗi ngày đều có giới hạn số lượng người, mỗi ngày tiếp đãi một trăm hương khách.
Đi trễ thì không cho vào.
Hôm nay vội vàng, bọn họ lập tức xuất phát, đến Hộ Quốc tự cũng phải qua giờ Ngọ, đáng lẽ có giới hạn người, nhưng Đường mẫu có giao tình với cao tăng của Hộ Quốc tự nên Đường Thời Ngữ tới lấy bái thiếp từ chỗ mẫu thân, mặc dù đến trễ nhưng cũng có thể vào chùa.
Có người quen thì dễ làm việc, lời này đi đâu cũng áp dụng được.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên còn đang ở trong phòng cân nhắc phương thuốc mới, đang ngồi ở giữa một đống dược liệu trầm tư suy nghĩ, hướng về phía phương thuốc viết viết vẽ vẽ, Đường Thời Ngữ từng bước tiến vào cửa, không chút giải thích kéo hắn đi ra ngoài.
“A Ngữ? Có chuyện gì vậy?”
Cố Từ Uyên bị kéo lê lảo đảo, bút lông tay trái run lên, để lại một đường thật dài trên giấy. Hắn chật vật đứng dậy, giơ tay lên tay ném dược liệu trong tay, theo Đường Thời Ngữ kéo ra ngoài.
Trong chớp mắt, họ ra khỏi sân. Đường Thời Ngữ kéo thiếu niên bước nhanh đi, bước chân dồn dập, tiểu nha hoàn quét dọn trong phủ nhao nhao ghé mắt nhìn.
“A Ngữ nàng chậm một chút, chúng ta đi đâu sao?”
Nàng vội vàng nói: “Ừm, đi Hộ Quốc tự.”
“…… Hộ Quốc tự?” Tần suất chớp mắt của thiếu niên chậm lại, ba chữ ở trong miệng hắn nhai đi nhai lại.
Mãi cho đến khi lên xe ngựa, hắn mới lấy lại tinh thần. Lặp lại hỏi: “Hộ quốc tự?”
“Đúng.” Đường Thời Ngữ nghiêm túc nhìn hắn.
Cố Từ Uyên nhìn đôi mắt động lòng người của nàng, nhất thời nghẹn lời. Hắn đọc những gì nàng chưa nói hết từ đôi mắt của nàng.
Nàng dùng phương thức này để làm hắn an tâm.
Cố Từ Uyên trầm mặc cúi đầu xuống.
“A Uyên, ta biết chàng cực kỳ để ý lời nói của lão già kia, nhưng trình độ của hắn như thế nào, ta và chàng đều không biết lắm. Hắn một trận hồ ngôn loạn ngữ quấy nhiễu tâm thần của chàng, ta cũng cảm thấy chàng cảm thấy được.”
“Ta biết chàng vẫn canh cánh trong lòng như trước, cho nên lúc này đây, chúng ta cùng đi đối mặt.”
Sau này, bọn họ còn phải đối mặt với đau khổ hơn, đây mới chỉ là khởi đầu.
Lời nói nhẹ nhàng của thiếu nữ chậm rãi chảy xuôi, giống như dòng suối mùa hè, ôn tuyền vào mùa đông. Dòng nước ấm chui vào trong lòng hắn, nơi đó không còn lạnh như băng nữa, làm cho cả người đều trở nên ấm áp.
“Ta thẳng thắn với mẫu thân, bà ủng hộ ta đi cầu phúc, bà còn nói có thể tìm cao tăng chọn một quẻ.” Đường Thời Ngữ ôn nhu nhìn hắn, giọng điệu kiên định, “Ta không tin chúng ta trời sinh không hợp.”
Ngược lại, nàng cảm thấy A Uyên là nam nhân phù hợp nhất với nàng trên đời.
Cố Từ Uyên giật mình trong một thời gian dài.
Trong nháy mắt biểu tình của hắn đặc biệt trở nên mờ mịt luống cuống.
Hắn chưa từng mê mang như vậy, cho dù là khi lớn lên một mình, một lần nghe người khác mắng hắn dã hài tử, mắng hắn là tên sao chổi, hắn cũng không có nghĩ tới vì sao mình bị vứt bỏ, hắn từ trước đến nay không để trong lòng những chuyện này.
Đại khái là trời sinh lạnh lùng nên hắn cảm thấy như vậy rất tốt.
Nhưng khi lão già kia nói ra hắn không nên tới gần A Ngữ, hắn cảm nhận được sự phẫn nộ và khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hai từ “Vì cái gì” và “Thì ra là thế” đã tra tấn hắn nhiều lần.
Mọi thứ dường như có câu trả lời.
Nếu là ban đầu, người bên ngoài vì điềm xấu mà rời xa hắn thì ánh mắt của hắn cũng sẽ không chia cho đối phương một cái, nhưng lần này thì khác, người này là A Ngữ của hắn, chấp niệm duy nhất của hai đời hắn.
Làm sao bây giờ đây…
Từ sau khi chuyện kia phát sinh cho đến bây giờ mới một ngày ngắn ngủi, hắn đúng là cảm giác có nửa đời dày vò như vậy.
Trong lúc hoảng hốt, thiếu niên rơi vào một vòng ôm không tính là ấm áp. Có chút gầy yếu, vòng ôm mang theo hương thơm nhàn nhạt của nữ hài. Mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể chết trong lòng nàng.
“A Uyên, chàng nghe này.” Ánh mắt nàng nhu hòa, chậm rãi nói, “Ta chưa từng tranh giành cái gì, cầu cái gì, đó là bởi vì ở trong lòng ta không có thứ đáng để ta đi tranh đi cầu. Nhưng bây giờ có, chính là chàng.”
Thân thể thiếu niên hơi cứng đờ, nàng chưa bao giờ cùng hắn phân tích tâm tư của mình thẳng thắn như vậy. Cố Từ Uyên khẩn trương nắm chặt váy nàng, vùi đầu vào cổ nàng.
Ánh mắt của Đường Thời Ngữ hơi cứng lại, trầm giọng nói: “Người nọ nói một chữ ta cũng không tin, chúng ta lại đi cầu một cái kết quả.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Nếu là tốt, chàng không được khổ sở bất an nữa.”
Thế gian này không còn người thứ hai sẽ coi trọng sinh tử của nàng như vậy. A Uyên hoảng sợ bất an nàng đều nhìn thấy, nhưng nàng không bao giờ nghĩ đến nhìn thấy thiếu niên ngày xưa hăng hái trong mắt không có ánh sáng.
Tay Cố Từ Uyên chậm rãi nắm chặt, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch, bên váy của nàng đã bị hắn nắm không ra hình dạng. Hắn thấp thỏm thả lỏng hơi thở, thanh âm căng thẳng: “Nếu giống như người nọ nói…”
Bỗng nhiên Đường Thời Ngữ nhẹ giọng nở nụ cười, “Nếu thật sự như hắn nói, vậy…”
Thiếu niên thống khổ nghẹn ngào một tiếng, “Thế nào?”
“Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau cầu xin ông trời. Nếu hắn còn không muốn, vậy chúng ta sẽ đối đầu với hắn.” Giọng điệu của nàng thoải mái, lạnh nhạt và bình thản.
Nàng chậm rãi siết chặt vòng tay, ôm tiểu thú đang bất an.
Thiếu niên run giọng, không xác định nhẹ giọng mở miệng: “Đối đầu?”
“Ừ. Chàng phải chiếu cố ta thật tốt, đừng để ta…” Đường Thời Ngữ rũ mắt thu liễm cười, mím môi, mập mờ mang theo những lời không may mắn kia, “Không phải từ trước đến nay A Uyên không sợ trời không sợ đất hay sao? A Uyên của ta năng lực xuất chúng, y thuật cao siêu, chàng phải tin tưởng người định thắng thiên.”
“…… Ừm.”
Hắn chấp nhận lời nói của nàng, nhưng hắn không nói, hắn không phải cái gì cũng không sợ.
Hắn vẫn có điểm yếu trí mạng.
Đường Thời Ngữ phân tâm nhớ tới câu nói của mẫu thân trước khi ra cửa, còn có biểu tình cao thâm khó lường của nàng.
Trong mắt dần dần lộ ra mê mang.
Mẫu thân hình như có bộ dạng giống như biết trước điều gì đó, có lẽ việc này thật sự sẽ như mẫu thân nói là có chuyển biến.
Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ rũ mắt, nhìn đỉnh đầu người trong ngực. Hắn đang chôn trong ngực nàng, tham lam cọ cọ, nhiều lần đều cọ đến chỗ mẫn cảm của nàng.
Giơ tay lên, nhẹ nhàng rơi xuống vai hắn. Vai thiếu niên rất rộng, nhiệt độ cơ thể nóng hổi truyền qua lớp y phục.
Nhẫn nhịn nhưng vẫn không đẩy người ra.
Muốn dỗ dành thì phải kiên nhẫn, hiện tại lúc này hắn cần an ủi.
Cố Từ Uyên thật đúng là không có tâm tư kiều diễm gì, hắn chỉ là một mực hấp thu hương vị của nàng, muốn dựa vào đây để thu hoạch càng nhiều cảm giác an toàn.
Cho đến khi xe ngựa dừng lại, hắn mới lưu luyến lui ra.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ nhìn biểu tình tiếc nuối của hắn, nhướng mày hỏi: “Như thế nào? Còn muốn ôm?”
Thiếu niên do dự gật đầu một cái, thấy nàng không tức giận, lại gật một cái nữa.
“Thật dính người…” Đường Thời Ngữ khẽ thở dài, bất đắc dĩ chọc chọc vào trán hắn, “Vậy thì dắt đi.”
Cố Từ Uyên nhìn bàn tay trắng nõn vươn tới trước mặt hắn, tâm niệm vừa động lại thì lại đi lên.
Không đủ, nhưng… Cũng rất tốt.
Hai người tay trong tay, chậm rãi đi về phía chùa miếu ở lưng chừng núi, bởi vì trong lòng chứa đựng chuyện gì đón nên không rảnh ngắm phong cảnh hai bên.
Càng đi lên thì tâm tình Cố Từ Uyên càng nặng nề.
Hắn hình như đang từng bước từng bước tiến tới phán xét, vừa sợ hãi, lại vừa chờ mong, thấp thỏm bất an.
Ước chừng đi không tới một phần mười con đường, tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai dần dần nặng nề.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, mím chặt môi. Nghiêng đầu nhìn thấy mồ hôi mịn trên trán thiếu nữ, ánh mắt ảm đạm. Cánh tay dài giơ lên, không nói một lời kéo cánh tay nàng, kéo người lại đây, cưỡng chế cõng trên lưng.
“Ai!”
Tay Cố Từ Uyên nâng chân nàng lên, đem người lên lưng.
Nhẹ nhàng… Nàng dường như gầy hơn một chút.
Thiếu niên nhíu mày.
Đường Thời Ngữ ấn vai hắn, vỗ hai cái, vội vàng nói: “A Uyên! Phật môn là nơi quan trọng, chàng thả ta xuống!”
Sắc mặt nàng gấp đến độ đỏ lên, nắm đấm thanh tú mềm nhũn vô lực nện lên bả vai hắn, tiếng vỗ kia nhỏ đến đáng thương, giống như tiếng vang phát ra có lệ rất nhỏ, chứng minh chủ nhân nắm đấm quả thật đã động thủ.
Mồ hôi của nàng lăn xuống cổ hắn, thiếu niên nhận ra điều này và cõng nàng càng vững vàng.
“Nàng sẽ mệt mỏi.”
Đường Thời Ngữ không quá để ý lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng đi lên mới có vẻ thành tâm.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Thiếu niên mắt điếc tai ngơ, bước chân cõng nàng vững vàng, thản nhiên nói: “Cũng giống như ta thay nàng đi.”
Những gì họ đang tìm kiếm là cùng một điều, cho nên hắn nguyện ý cùng chịu phần lao khổ kia với nàng.
Đường Thời Ngữ biết mình không thể vượt qua hắn, một khi hắn chấp nhất với một chuyện gì đó thì sẽ kiên trì đến cùng, vì thế nàng không phí nhiều lời, an tĩnh nằm sấp trên lưng hắn.
Từ góc độ của nàng có thể thấy được mồ hôi từ trên tóc của thiếu niên theo hai má lăn xuống.
Từng giọt từng giọt, giống như xẹt qua trái tim nàng, nóng bỏng và chua chát.
Nàng cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn.
Bước chân của Cố Từ Uyên dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt linh động của nàng thật sâu.
Tầm mắt dừng lại nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt phải của nàng một lát rồi mới quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu niên nhìn con đường dưới chân, nhìn bậc thang dài phía trước, âm thầm thề.
Đời này hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, cái gì khổ cũng không để cho nàng chịu nữa, tựa như nàng nói, nếu ông trời không chịu thì hắn liền đi cầu.
Nếu đã cho hắn cơ hội làm lại một lần nữa, vì sao không thể tròn giấc mộng của hắn?
Mặt trời chói chang, hắn cõng nàng, cuối cùng cũng đi tới trước chùa. Đưa thư của Đường mẫu xong, hai người do tiểu sư phụ giới thiệu.
Tiểu hòa thượng chắp hai tay lại, “A Di Đà Phật, trụ trì đang tiếp khách, hai vị thí chủ có thể vào điện trước, đợi chủ trì xong việc, sau đó dẫn thí chủ đi.”
Đường Thời Ngữ cảm kích cười cười, “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng nhìn theo tiểu sư phụ rời đi, thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của thiếu niên.
Tảng đá lớn đặt ở trong lòng đột nhiên buông lỏng, Đường Thời Ngữ xì nở nụ cười, “… Ghen?”
Thiếu niên từ trong mũi nặn ra hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, đánh giá xung quanh.
Đường Thời Ngữ không quên chính sự, xoay người đi tới đại điện. Lúc giữa trưa, khách qua lại không nhiều lắm. Nàng biết A Uyên chưa bao giờ tin thần Phật. Bởi vậy nàng không cầu hắn cùng quỳ lạy, chỉ một mình nàng cầu nguyện là đủ rồi.
Đường Thời Ngữ quỳ gối trên bồ đoàn, thành kính dập đầu. Lưng nàng uốn cong, khom người dập đầu, trán đặt trên mu bàn tay.
Thiếu niên dừng chân ở cửa, lẳng lặng nhìn nàng thành kính dập đầu. Ánh mắt di chuyển lên, dừng lại trên tượng Phật vô bi vô hỉ, trong đầu đột nhiên lại hiện lên hình ảnh kiếp trước.
Sau khi thay nàng báo thù xong, hắn cố ý mua một bộ xiêm y mới, xiêm y ban đầu dính máu, sợ nàng ngửi được nên cố ý thay xong rồi mới trở về gặp nàng.
Chỉ là khi hắn bước vào sân liền phát hiện, không thích hợp.
Có người đến!
Hắn ôm điểm tâm vừa mua cho nàng, hoảng hốt xông vào, nhìn thấy thi thể lạnh như băng của nàng, nàng ngã nhào trên trên mặt đất.
Điểm tâm rơi xuống đất và lăn xuống vũng máu.
Tại thời điểm đó, tất cả mọi thứ đều sụp đổ, tim của hắn cũng đã chết.
Cố Từ Uyên ôm thi thể của nàng, tùy ý để đại hỏa cắn nuốt, vô vọng cầu khẩn, nếu có thể làm lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ dốc hết tất cả để bảo vệ bình an cả đời của nàng.
Ai ngờ, hắn thật sự đã trở lại một đời. Trở lại khi nàng còn nhỏ, trở lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, tất cả mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Cố Từ Uyên trầm ngâm nhìn tượng thần vô bi vô hỉ, lần đầu tiên có lòng kính sợ.
Hắn bước vào đại điện, quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh Đường Thời Ngữ, học theo nàng, dập đầu đến cùng.
Khuôn mặt kiên nghị của thiếu niên hướng xuống mặt đất, ánh mắt vô cùng thành kính.
Nàng tin ngươi, vậy ta cũng tin ngươi.
Dập đầu một lần nữa.
Nếu ngươi bảo ta trở về một đời, vậy cầu xin ngươi để cho ta ở bên nàng được không?
Dập đầu ba lần.
“Ta chưa bao giờ tin Phật, nếu ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của ta, vậy ta nguyện ý phụng ngươi làm tín ngưỡng, chỉ cần có thể làm cho nàng khỏe mạnh đến già, chờ sau khi ta chết, nguyện ý linh hồn vi tế, thế gian mặc cho ngươi sử dụng.
Van xin ngươi.