Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng

Chương 49




Cố Từ Uyên luôn bình tĩnh hờ hững tự do trên thế gian, rất ít khi làm việc theo bản năng.

Chỉ có gặp được Đường Thời Ngữ, hắn mới có thể giống như một người điên không có lý trí.

Đêm nay không thể nghi ngờ là khoảnh khắc nuông chiều bản thân nhất của hắn.

Trong lòng hắn cầu nguyện, chỉ cần A Ngữ hô ngừng thì hắn nhất định sẽ dừng lại, đáng tiếc từ đầu đến cuối nàng đều dung túng hắn.

Cẩn thận ngẫm lại những năm qua, mọi khoảnh khắc hắn ở bên cạnh nàng, bất cứ điều gì hắn làm thì nàng đều nuông chiều.

Mặc dù đôi khi hắn làm điều gì đó xấu, nàng có thể nhìn thấu trong nháy mắt, nhưng vẫn theo hắn, dỗ dành hắn.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Chính nàng đã cho hắn can đảm.

Bây giờ sự “kiêu ngạo” này không bù đắp được nỗi sợ hãi và tự ti của mình, nhưng đã có một tác dụng lớn ở những nơi khác.

Cố Từ Uyên hạ thấp thân thể, môi lại rơi xuống.

Hắn hôn môi nàng, ôm lưỡi nàng, hôn nàng đến nghẹt thở, hôn đến chết đi sống lại.

Nhưng dần dần bàn tay hắn lại vươn ra nơi mà hắn chưa bao giờ dám khám phá.

Những từ “Đi quá giới hạn” hay “Khinh nhờn” đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, đáy lòng sinh ra chút kích thích bí ẩn.

Hắn càng lúc càng càn rỡ, to gan lớn mật muốn làm gì thì làm.

Tay thiếu niên sờ quen binh khí, cũng quen với dược thảo vụn vặt, lần đầu tiên chạm vào thứ mềm mại như vậy.

Mặc dù cách y phục, nhưng cảm giác rung động đó đủ để làm cho hắn điên đảo và hạ gục.

Đuôi sói không nghe lời lại vểnh lên.

Hắn thẹn thùng, rồi lại đắc ý.

Thiếu niên không hề giữ lại mà nói ra tình yêu của mình, khát vọng mong nàng có thể thương hại hắn.

Triền miên hồi lâu, khi hắn không thể nhịn được nữa, lặng lẽ lui ra.

Ai ngờ sau một khắc, một đôi cánh tay mềm mại lại quấn lên.

Nàng ôm cổ hắn, hơi dùng sức, kéo hắn lại.

Cố Từ Uyên cảm thấy mình giống như con diều, sợi dây của hắn ở trong tay nàng, nàng muốn hắn làm cái gì thì hắn sẽ đi làm cái đó.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

A Ngữ bảo hắn tiếp tục, vậy thì hắn liền không khắc chế chính mình nữa.

Mọi thứ đến rất tự nhiên, Đường Thời Ngữ không hề chống cự.

Trong lòng nàng không tính là bảo thủ, huống hồ nàng nóng lòng trấn an thiếu niên bất an, không lo được quá nhiều rất nhiều chuyện, nàng không cảm thấy mình ủy khuất, ngược lại cảm thấy hạnh phúc, bởi vì nàng biết, A Uyên vĩnh viễn sẽ không quay lưng lại với nàng.

“Nghe nói…… Sẽ đau…” Nàng run giọng, có chút sợ hãi, xấu hổ không còn mặt mũi, nàng liều mạng vùi đầu vào trong ngực hắn, không cho hắn nhìn thấy mặt nhục nhã của mình.

Trời mới biết Cố Từ Uyên nghe được những lời này là có bao nhiêu hưng phấn.

Nhưng hắn cũng không thể.

Mồ hôi của hắn rơi xuống, khàn giọng nói: “Không chạm vào nàng.” 

Ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng mãnh thú đáy lòng lại đang rống giận.

Nó gào thét, gầm thét, phản kháng, chạy như điên xung quanh, không có lồng giam vây quanh nó, không có xiềng xích trói nó, nhưng nó vẫn chạy không ra khỏi tấc đất này.

Thiếu niên đã xây dựng cho nó một vách tường vô hình, mặc cho nó chạy như thế nào thì cũng chỉ có thể đụng loạn ở trong cái vòng tròn này chứ không thể trốn thoát.

Hắn từng vì nàng mà chế ngự mãnh thú, nhốt trong lồng giam mấy năm. Sau đó, nàng tự tay mở cửa phòng giam, cùng hắn xây một bức tường mới.

Mãnh thú mất khống chế nên rất nguy hiểm.

Lý trí và cảm xúc va chạm kịch liệt, cuối cùng lý trí đánh bại mãnh thú.

Không thành hôn, không có danh phận, không thể. Không ai có thể làm tổn thương nàng, kể cả chính hắn.

Hắn không thể để lại một lời, tùy ý người khác xúc phạm nàng. Mặc dù dân phong của Đại Phụng triều cởi mở, nhưng chưa thành hôn mà viên phòng thì vẫn sẽ bị người khác khinh thường đối đãi.

Làm thế nào mà hắn có thể nhất thờ để đặt nàng ở đầu sóng ngọn gió? Mặc dù không ai biết về vấn đề này nhưng hắn không thể làm điều đó.

Luyến tiếc.

Thiếu niên dốc hết toàn lực, đem mừng rỡ cùng khát vọng chôn vùi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thì thầm vào tai nàng với sự dịu dàng hết sức:

“Chờ thành hôn thì sẽ muốn nàng lần nữa.”

Nàng không đáp lại nữa, bởi vì xấu hổ đến nỗi không mặt mũi để gặp ai đó. Nàng cúi người vào trong ngực thiếu niên, thân thể lặng lẽ dời về phía sau, muốn né tránh cái đuôi của hắn.

Cố Từ Uyên thấp giọng cười, tiếng cười muốn cầu bất mãn hết sức khàn khàn, áp lực mà gợi cảm.

Nhận thấy nàng đang trốn, hắn mặt dày liền dán lên, còn xấu xa dùng cái đuôi chọc nàng.

“……”

Đường Thời Ngữ nháo đỏ mặt, nắm lấy tay hắn, vùi mặt vào.

Những gì nên nói đã nói, tâm tính dần dần bình tĩnh. Cằm cọ cọ tóc nàng, xúc cảm hơi ướt khiến hắn hơi ngây người.

Cau mày lui ra một chút, “Sao không lau khô tóc rồi ngủ.”

Dứt lời lại vô cùng ảo não, hiện tại chính mình mới chú ý tới.

Mặc dù đã vào mùa hè, nhưng cũng dễ bị cảm lạnh.

Đường Thời Ngữ nghe hắn đang tức giận, yếu đuối phản bác: “Là mồ hôi vừa rồi lăn qua lăn lại.”

Ngón tay thiếu niên xuyên qua mái tóc dài của nàng, năm ngón tay khẽ cong lên, xoa xoa, trầm giọng nói: “Nói dối.”

Thể chất của nàng không phải dễ đổ mồ hôi và ẩm ướt như vậy, tuyệt đối không giống như nàng nói.

“…… Đừng hung dữ với ta.” Nàng nhẹ nhàng làm nũng.

Quay lại, đối mặt với hắn, hôn cằm của hắn, và chôn đầu của mình vào lòng ngực hắn, phàn nàn: “Tất cả là tại chàng đêm nay không ở đây. Bình thường, sau khi ta tắm xong thì chàng sẽ lau khô tóc cho ta.”

Cố Từ Uyên hơi giật mình, mím môi không nói gì.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nàng tiếp tục ủy khuất tố cáo: “Bữa trưa chàng không để ý tới ta, bữa tối chàng không đi cùng ta, buổi tối lại không gặp người, chàng nói xem không phải chàng quá đáng sao?”

Ngoại trừ thời gian ngủ, bọn họ luôn ở một nơi suốt cả ngày.

Cố Từ Uyên áy náy hôn lên tóc nàng, “Xin lỗi, là lỗi của ta.”

“Ừm hừ, tha thứ cho chàng.” Nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu nàng, một luồng nhiệt không ngừng truyền qua.

Đường Thời Ngữ rất thoải mái, cảm giác đau đớn ở đầu dần dần giảm bớt.

Đêm đã khuya, mệt mỏi càng dâng cao, nàng yên tâm tựa vào lòng thiếu niên, ngủ say.

Năm ngón tay cố Từ Uyên chải tóc dài của nàng, cho đến khi mỗi sợi tóc của nàng đều khô ráo.

Nàng yếu ớt, thân thể luôn lạnh, hắn muốn đứng dậy mặc áo choàng cho nàng, nhưng thiếu nữ ôm rất chặt không buông tay, hắn không thể cử động được.

Hắn bất đắc dĩ cười cười, tùy nàng vậy. Chỉ chốc lát sau, bất đắc dĩ biến thành cười khổ, mặc dù chịu đủ dày vò, nhưng vẫn ôm chặt nàng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho nàng.

Chỗ nào đó căng lên đến khó chịu, hắn không cách nào giải tỏa, chỉ có thể mở to hai mắt ngẩn người.

Trong lòng lặng lẽ cõng trên lưng y thư mấy năm nay, ép buộc mình không suy nghĩ lung tung.

Đợi đến khi sắc trời trở nên trắng xóa, cuối cùng Đường Thời Ngữ buông tay, xoay người quay vào trong.

Thiếu niên trải qua một đêm dài đằng đẵng, lửa trong lòng cũng tắt, xoay người đuổi theo, lần thứ hai ôm người vào trong ngực, cùng nhau ngủ.

Giờ Mão vừa qua, Đường Thời Ngữ liền tỉnh.

Bên tai là tiếng hít thở dài miên man của thiếu niên, còn kèm theo mấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên nàng thức dậy sớm hơn hắn.

Đại khái là bởi vì có điều gì đó giấu kín trong lòng, trong viện hơi có chút động tĩnh liền đánh thức nàng dậy.

Đêm nay ngủ rất không yên, nửa đêm trước luôn cảm thấy phía sau có một lò sưởi lại nướng, cây gậy châm lửa một mực chọc tới đâm lui phía sau nàng, sau nửa đêm lại mơ.

Trong mộng là chuyện cũ của ân nhân cứu giúp nàng sau khi bị mù ở kiếp trước.

Đêm qua có chút phỏng đoán hoang đường trong đầu, cắm rễ ngay trong lòng, sau đó nàng không rảnh suy nghĩ sâu xa, liền tạm thời gác lại.

Sáng sớm tỉnh lại, suy nghĩ của nàng rất rõ.

Nàng từng hỏi ân nhân, có phải là cố nhân hay không.

Bởi vì đối phương đều rất quen thuộc tất cả mọi thứ về nàng, nhưng đối phương không phải là người mà nàng quen biết.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nếu người đó là A Uyên thì sao…

Kiếp trước có phải hắn cũng tìm được nàng hay không? Chủ động đến bên cạnh nàng, âm thầm chăm sóc nàng?

Một khi có ý niệm này thì nó đã vượt quá tầm kiểm soát.

Đối phương đối xử tốt với nàng vô điều kiện, ở bên cạnh nàng, chiếu cố nàng, lại vô cùng hiểu nàng.

Dịu dàng, cẩn thận, mang lại cho nàng cảm giác ấm áp và an toàn chưa từng có.

Tất cả đều giống như cảm giác mà A Uyên mang lại cho nàng.

Kiếp trước nếu không có ân nhân đó, nàng sợ là đã sớm chết trong sự đần độn.

Đường Thời Ngữ chậm rãi xoay người, cánh tay thiếu niên đặt trên thắt lưng nàng, đang ngủ an ổn.

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt này rất lâu, hốc mắt chua xót cũng không nỡ nhắm mắt lại.

Cho đến khi lông mi dày đặc của thiếu niên khẽ run rẩy, mở mắt ra, nàng còn nhìn hắn không chớp mắt.

“Ưm?”

Lúc mới tỉnh dậy, giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, cực kỳ dễ nghe.

“Sớm a…” Nàng đỏ mặt, cười cười.

“Ừm, sớm.”

Dứt lời đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đường Thời Ngữ ngượng ngùng cúi đầu, chui vào trong ngực hắn.

“…… Đừng nhúc nhích.” Thanh âm thiếu niên khàn khàn, bất đắc dĩ nói, “Nàng ngủ lại một lát, ta trở về trước.”

Hắn mới vừa mới ngủ không lâu, nàng liền tỉnh, thật vất vả mới đè xuống ý niệm trong đầu mà lại bị bốc lên, tự chủ lúc sáng sớm là bạc nhược nhất, hắn vẫn nên sớm trở về thì tốt hơn.

Nếu không trở về thì sẽ không trở lại.

Đường Thời Ngữ hiểu ý tứ của hắn, không ngăn cản, đỏ mặt nhẹ giọng đáp: “… Ừm.”

Cố Từ Uyên đứng dậy rời đi.

Cửa phòng đóng lại, Đường Thời Ngữ nằm trên giường, chậm rãi kéo chăn qua đỉnh đầu, cười ra tiếng.

Lúc Cố Từ Uyên rời đi còn sớm, người trong viện chưa dậy, chuyện phát sinh đêm qua chỉ lưu lại trong lòng hai người bọn họ.

Hắn trở về phòng mình, sau khi tắm rửa thay y phục, lau tóc qua loa, ngồi ở trên giường, lấy ra hộp gỗ sơn đen giấu ở trong.

Mở hộp ra, mấy vật vật bên trong rõ ràng hiện ra.

Hắn lấy ra bộ y bào lần trước cởi ra, phía dưới y bào là một ít đồ chơi nhỏ mà nàng tiện tay đưa cho hắn. Dây buộc tóc cũ cũng ở trong đó.

Bất tri bất giác, tráp đã rất đầy.

Nàng nói rằng nàng sẽ làm nhiều hơn cho hắn, đúng là nàng đã thực sự làm điều đó.

Hắn lục lọi nửa ngày, cuối cùng từ trong cùng kéo ra khóa vàng nhỏ năm đó trộm đi từ trên người nàng.

Thiếu niên tựa vào bên giường, cầm khóa vàng nhỏ, khóe môi mang theo nụ cười, mặt mày nhu hòa.

Năm đó hắn đã làm không ít chuyện trộm gà trộm chó, đồ trộm được hắn đổi thành thức ăn, chỉ có một món này, không biết vì sao bị hắn giữ lại.

Có vẻ như mọi thứ đã được an bài.

Sau khi ăn sáng xong, Đường Thời Ngữ đi đến viện của Đường mẫu.

“Con nói con muốn đi Hộ Quốc tự?” Đường mẫu từ trong sách ngước mắt lên, tò mò nói, “Đi làm cái gì?”

Đường Thời Ngữ không giấu diếm.

Nàng kiên định nói: “Mẫu thân, con có người mình ngưỡng mộ trong lòng.”

Đường mẫu không ngoài ý muốn, “Là… A Uyên?”

Đường Thời Ngữ kinh ngạc nói: “Ngài biết?”

“Ừm, ta cũng không phải mắt mù, đương nhiên thấy rõ.” Đường mẫu cười trêu ghẹo, đặt quyển sách trong tay ở trên bàn.

Đường Thời Ngữ hơi lúng túng, sờ sờ mũi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

“Cho nên con muốn đi Hộ Quốc tự là có liên quan đến hắn?”

“Đúng vậy.” Đường Thời Ngữ rủ rỉ nói sự tình.

Đường mẫu nghe xong lâm vào trầm mặc.

Lão nhân kia nói không sai nhưng không phải toàn bộ.

“Mẫu thân, con muốn đi Hộ Quốc tự cầu phúc, nếu thiên mệnh như vậy thì con cũng phải thử một phen.”

Mặc dù thiên mệnh là vậy thì nàng cũng phải đi ngược lại ý trời.

Đường mẫu không nói gì, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đường Thời Ngữ thấp thỏm nói: “Mẫu thân?”

Đường mẫu hoàn hồn, nhàn nhạt nở nụ cười, cổ vũ nói: “Đi đi, đây là chuyện tốt.”

Nữ nhi tự có tạo hóa của mình, huống chi nàng còn nhớ rõ cao tăng đã từng nói.

Đường Thời Ngữ đượcc cho phép, không ở lại lâu nữa.

Trước khi ra khỏi cửa, Đường mẫu gọi nàng lại, ý vị thâm trường nói: “Nếu đã đi rồi thì liền tìm cao tăng chọn thêm một quẻ đi, có lẽ kết quả sẽ khác.”

Đường Thời Ngữ không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đáp ứng.