Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi gần đây của Đan Ý đều theo quy luật, xoay quanh hai địa điểm là quán bar và trường học.
Sau nhiều tuần học, thời gian đã đến giữa tháng 11, các hoạt động khác trong trường lần lượt tổ chức.
Đại hội thể thao là một trong những sự kiện có quy mô lớn.
Người phụ trách đã gửi thông báo trong nhóm lớp khuyến khích sinh viên tích cực tham gia giành vinh quang về cho khoa thanh nhạc.
Đối với thể thao Đan Ý vẫn ổn, lúc còn học cao trung cũng tham gia, đăng kí vào hạng mục nhảy cao và chạy ngắn 800 mét. Vì vậy lần này cô cũng đăng kí hạng mục tương tự như vậy.
Đại hội thể thao của trường kéo dài ba ngày, khai mạc chính thức tất cả các khoa đều phải tham gia làm nghi thức, người đi trước cầm bảng hiệu.
Nói chung tham gia đợt làm nghi thức này chính là đại diên cho bộ mặt của khoa, cho nên mọi người không hề chần chừ mà chọn ngay Đan Ý.
Khoa thanh nhạc có nhiều mỹ nữ hơn các khoa khác vì thế họ tận dụng hết lợị thế của mình, tốn nhiều công sức hơn cho bộ mặt của Khoa.
Vì vậy trải qua hoạt động tuyển chọn, cuối cùng cử người ưa nhìn để tham gia vào đợt nghi thức, mỹ nữ trong các mỹ nữ.
Mà Đan Ý, với tư cách một chiến binh giữa dàn mỹ nữ, ngay cả trang phục cô mặc cũng khác với những cô gái khác.
|
Ngày hội thể thao đầu tiên.
Mùa thu, làn gió nhẹ mang theo cảm giác man mát, nhẹ nhàng cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Dưới bầu trời trong xanh, lúc này trên sân thể dục của Thanh Đại có rất nhiều người, sinh viên từ nhiều khoa khác nhau đều mặc quần áo riêng biệt, xếp hàng ngay ngắn đi qua bàn chủ trì hội nghị.
Giọng của người dẫn chương trình truyền qua micro: "Đội đang tiến về phía chúng ta là khoa thanh nhạc..."
Ở chính giữa hàng ngũ, cô gái đứng đầu là người dễ nhìn thấy nhất, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mái tóc xoăn gợn sóng lọn to dài ngang lưng kết hợp với sườn xám khiến người ta nhìn không dời mắt.
Ở cổ áo còn được thiết kế một giọt nước, một con công thêu từ vai trái xuống thắt lưng, dưới tay áo phồng chính là đôi tay bóng loáng mịn màng, làn da trắng đến phát sáng.
Chiếc sườn xám màu đỏ hoàn toàn phù hợp với dáng người có đường cong hoàn mỹ như cô, uyển chuyển ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, dưới chỗ xẻ tà thấp thoáng đôi chân dài miên man.
Mỗi bước đi đều quyến rũ, càng lúc càng duyên dáng và mê hoặc lạ thường.
Mỹ nhân phong tình vạn chúng, nhưng không hề có chút bụi bặm.
Yêu mà không mị, vẻ đẹp từ trong xương cốt.
Quả thực xứng đôi với bốn chữ 'Yêu tinh nhân gian'.
Đi sau cô là một nhóm mỹ nam mỹ nữ mặc kiểu áo dài Tôn Trung Sơn và sườn xám, tay trong tay đi theo cặp, giống như những nhân vật thời Dân quốc.
Sự xuất hiện của khoa thanh nhạc chắc chắn là một màn mãn nhãn nhất, đồng thời cũng khiến mọi người choáng váng.
.....
Sau màn nghi thức, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Lúc này Đan Ý được hai chị em Mộc Niên Mộc Cận dìu đi.
Hoàn toàn không có khí thế như vừa rồi lên sân khấu.
"Sự thật chứng minh, muốn mặc đẹp đều phải trả giá"
Đôi giày cao gót hiện tại cô đang đi là mới mua mấy hôm trước, hôm nay là ngày đầu tiên đi, chân bị ma sát một chút.
Làn da ở gót chân đã hơi đỏ lên.
Ôn Di Ninh chỉ vào khán phòng bên cạnh: "Nếu không cậu vào trong đó ngồi đi, tớ quay về kí túc xá lấy đôi giày khác cho cậu"
Đan Ý khoát tay: "Không cần phiền toái, đợi chỗ bị xứt khô lại là ổn rồi"
Mới vừa nói xong, cánh tay phải của cô đột nhiên có người dùng lực đụng vào, Đan Ý nâng mắt nhìn về phía Mộc Niên: "Làm sao vậy?"
Âm thanh Mộc Niên có chút kích động: "Chu, Chu thần, đang đi về phía chúng ta"
Đan Ý nâng mắt nhìn, thân ảnh nam sinh đã ở trước mặt cô.
Hôm nay Đường Tinh Chu có một hạng mục thi đấu, cho nên anh mặc quần áo thể thao, áo ngắn tay màu đen cùng quần đùi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió.
Anh nhìn thấy hai nữ sinh đang dìu Đan Ý, không mở miệng, không nói chuyện.
Đan Ý ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Nhân vật chính còn chưa phản ứng gì, hai người bên cạnh cũng không dám hé răng.
Mộc Niên trao đổi ánh mắt với đứa em sinh đôi của mình: "Bây giờ là tình huống gì vậy?"
Mộc Cận: "Không biết aa"
Mộc Niên: "Không biết vì sao, chị cảm thấy có hơi lạnh"
Mộc Cận: "Hơn thế là đằng khác, Chu thần đơn giản chính là một tảng băng di động"
Thẳng đến khi hai cánh tay Đan Ý bị véo một cái, cô mới hé mở đôi môi đỏ mọng: "Anh...."
Mộc Niên, Mộc Cận lập tức nín thở.
"Cản đường chúng tôi"
"...."
Ánh mắt Đường Tinh Chu dừng trên chân cô, vừa nhìn thấy cô đi với bộ dạng khập khiễng, hỏi: "Chân làm sao vậy?"
Mộc Niên nhanh nhảu trả lời anh, "Đôi giày của Ý Ý hơi cọ chân, cho nên đi đường không thoải mái"
'Cọ chân' hai từ này được nhấn rất mạnh.
Mộc Cận thêm mắm dặm muối, nói: "Còn giống như sứt da, khá đau"
Đan Ý nghĩ nó không nghiêm trọng như hai người bọn họ nói, chỉ là cọ chân thôi mà, dán băng cá nhân vào rồi đổi đôi giày khác là ổn rồi.
Sở dĩ nhờ hai người họ dìu, là bởi vì hôm nay cô mặc sườn xám đi lại có chút không tiện, không cận thẩn một chút rất dễ dàng bị lộ hàng.
Nhưng Đường Tinh Chu lại đặc biệt quan tâm, lập tức kéo khóa áo trên người cởi xuống, rồi bước nhỏ về phía cô.
Mà Mộc Niên Mộc Cận, thời điểm nam sinh tới gần, rất tự giác mà buông Đan Ý ra, đồng thời lùi về phía sau.
Hành động mười phần ăn ý.
Cơ thể Đan Ý đột nhiên mất đi điểm tựa, ngã về phía trước một cách mất kiểm soát, cứ như vậy bàn tay bám vào cánh tay của anh.
Trên người chàng trai có mùi hương gỗ thoang thoảng, vòng tay ôm lấy eo của cô, áo khoác ở phía sau vừa vặn che ngang bắp chân cô.
Cũng che được làn da mỏng manh thấp thoáng dưới chỗ xẻ tà.
Ánh mắt Đường Tinh Chu trầm hẳn xuống, anh đã muốn làm điều này kể từ khi cô xuất hiện.
Đan Ý cúi đầu nhìn chiếc áo không thuộc về mình, chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì nam sinh đã luồn bàn tay xuống hai chân cô, ôm kiểu công chúa.
Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Mộc Niên Mộc Cận.
Lúc mất đi trọng lực, Đan Ý theo bản năng tìm kiếm điểm chống đỡ, tay khoác lên vai anh.
Cô kêu tên của anh: "Đường Tinh Chu?"
Anh làm cái gì vậy?
Đột nhiên ôm cô kiểu này để làm chi?
Nam sinh cúi đầu trầm mặc nhìn cô một cái, xoay người đi hướng khác nói: "Không phải bị cọ chân sao, mang em đến bệnh viện"
Bị một màn này làm cho kinh ngạc, ba người ktx đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng bọn họ đi xa dần.
Cọ cái chân thôi mà, có nhất thiết phải đi bệnh viện không???
Mộc Niên: "Có phải vừa rồi tớ nói nghiêm trọng quá không?"
Mộc Cận: "Tớ còn nói bị toạc da nữa"
Ôn Di Ninh: "Tớ cái gì cũng chưa nói"
__________
Đường Tinh Chu ở trường học chính là nhân vật phong vân, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn chăm chú.
Huống chi anh hiện tại đang ôm nữ sinh ở sân thể dục, nháy mắt hấp dẫn được tất cả ánh nhìn xung quanh.
Đan Ý bất đắc dĩ đem mặt vùi vào trong ngực anh, hai chân đá lung tung, "Anh mau bỏ tôi xuống"
Đường Tinh Chu chỉ cảm thấy đôi chân đi giày cao gót trắng đến chói mắt, "Đừng nhúc nhích"
Giãy dụa không có kết quả, Đan Ý quyết định áp dụng lý luận cãi cọ, "Tôi không đi bênh viện"
Đường Tinh Chu: "Không phải chân đau sao?"
Đan Ý níu áo trên vai anh, mặt đỏ gần như chảy cả máu, "Tôi chỉ bị cọ chân thôi mà, chỗ bị xứt khô lại là ổn rồi"
Ai đời vì bị cọ chân thôi mà cũng đi bệnh viện.
Không biết chừng bác sĩ nhìn thấy loại tình huống như này thì sẽ dùng chổi để thổi bay họ ra ngoài mất.
Cô dùng giọng điệu mềm mại cùng anh thương lượng, "Anh bỏ tôi xuống trước đi, tôi ra cửa hàng mua băng cá nhân dán vào là được rồi"
Đường Tinh Chu cuối cùng cũng dừng lại, hai người đến khu ktx của cô.
Nơi đó có một gốc cây bông gòn, anh đem người thả xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây.
Hai chân Đan Ý đồng loạt được tiếp đất.
Nhưng chiếc áo choàng quanh eo thắt nút hơi chặt khiến cô ngồi không thoải mái.
Vì vậy cô đưa tay ra để tháo nút thắt của ống tay ở sau lưng.
"Không được tháo" giọng điệu lạnh lùng của nam sinh rơi xuống trên đỉnh đầu cô, ngữ khí cảnh cáo.
Tiếp theo anh còn nói một câu: "Nhìn thấy chướng mắt"
Đan Ý: "???"
Cái gì mà kêu "Nhìn thấy chướng mắt"?
Thật sự là chẳng hiểu ra làm sao.
Bên dưới ktx trường học đều có cửa hàng tiện lợi để cung cấp các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh viên.
Đường Tinh Chu nhìn thoáng qua cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi, dặn dò nói: "Em ngồi yên ở chỗ này"
Đan Ý nhìn bóng dáng nam sinh rời đi, lại cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bên hông của mình.
Cô nín thở, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa hàng, rất nhanh đã thấy Đường Tinh Chu xuất hiện ở quầy thu ngân.
Sau đó đi về hướng của cô.
Tay anh cầm một chiếc túi, bên trong lấy ra đôi dép đi trong nhà và một chiếc băng gạt.
Sau đó ngồi xổm xuống, đầu gối co lại duỗi tay về phía chân cô.
Đan Ý trợn tròn mắt, ý thức được động tác này là muốn làm gì, vội vàng né tránh, "Tôi tự làm được"
Bởi vì động tác né tránh rất nhanh nên áo khoác hơi tuột ra, dính vào sườn xám bên trong, lộ ra một chút da thịt ở phần xẻ tà.
Trắng như miếng đậu hũ.
Đường Tinh Chu rũ mắt xuống, khoác lại chiếc áo khoác, che lại khung cảnh bị lộ ra ngoài.
"Đừng lộn xộn"
Vì ở gần nên đầu anh gần như chạm vào đùi cô.
Hơi thở ấm áp xuyên qua áo khoác mỏng làm cho thân thể Đan Ý trở nên cứng nhắc.
Đầu ngón tay ấm áp của chàng trai chạm vào mắt cá chân của cô, cởi đôi giày cao gót màu đen xấu số, đặt chúng sang một bên.
Sau đó xé miếng băng cá nhân nhẹ nhàng dán vào chỗ bị thương của cô.
Đan Ý chưa từng nghĩ tới có một ngày, nam sinh này sẽ vì cô mà làm những việc nhỏ bé như vậy.
Còn rất nghiêm túc và cẩn thận, như thể đang xử lý một món đồ quý giá.
Khiến cô hoàn toàn quên mất phải phản ứng như thế nào.
Đường Tinh Chu giúp cô đem chiếc guốc còn lại tháo ra, sau đó lấy đôi dép đi trong nhà đi cho cô.
Đan Ý rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, đè cánh tay của anh, lắp bắp nói: "Tôi, tôi tự mình đi là được rồi"
Sợ anh lại làm tiếp, cô nhanh tay xỏ đôi dép vào.
Đường Tinh Chu lúc này mới thu tay về.
Đan Ý nhìn anh vẫn duy trì tư thế ngồi xổm kia, nói: "Anh có thể đứng lên được không?"
Cứ ngồi xổm trước mặt cô như vậy hơi kỳ.
Cũng may hiện tại ktx nữ không có ai, tất cả mọi người đều tập trung ở sân thể dục xem thi đấu.
Bằng không nếu nhìn thấy nam thần của bọn họ như thế này, cô không biết phải giải thích làm sao nữa.
Đường Tinh Chu vẫn không nhúc nhích mà nhướng mày nhìn cô.
Đôi mắt đen trong veo ấy không hờ hững như mọi khi, ẩn chứa một niềm khao khát khôn nguôi.
Hầu kết anh hơi động, giọng hơi khàn đi:. Truyện Đông Phương
"Vậy em có thể hay không..."
"Đừng mặc sườn xám"
Tác giả có lời muốn nói:
Đan Ý: Anh đừng có mà hối hận!
Một ngày sau khi kết hôn...
Đường Tinh Chu: Cũng không phải là không thể mặc, mà chỉ được mặc cho một mình anh xem thôi.