Cháo Ngọt

Chương 14: 14: Choáng Ngợp Trong Tình Yêu




Chuyện đã chắc như đinh đóng cột, Đan Ý quyết định đến đâu thì đến vậy.

Hiện giờ không thể lựa chọn lại nữa, chỉ đành đến buổi học đầu tiên xem có thể giải quyết vấn đề này được không thôi.

Buổi chiều có lớp giáo dục thể chất, cũng là môn đại cương bắt buộc.

Điểm khác với cao trung chính là, có nhiều khóa học về giáo dục thể chất và mỗi học kỳ chọn một trong số các môn thể thao như aerobics, cầu lông, bóng rổ, bóng chuyền và bóng đá để học.

Cả phòng của Đan Ý đều đồng lòng lựa chọn bóng rổ, nhưng nguyên nhân lại rất khác nhau.

Đan Ý là bởi vì thời điểm học cao trung có cùng đám Trình Tinh Lâm, Trác Khởi chơi qua, có tiếp xúc đến bóng rổ, nhưng toàn bị bọn họ hành.

Hơn nữa đối với bóng bàn, bóng đá cô lại không có quá nhiều hứng thú, cho nên mới lựa chọn bóng rổ.

Hai chị em Mộc Niên Mộc Cận chọn bóng rổ bởi vì các nàng đều muốn.... cao lên.

Mộc Niên: "Tớ nghe trên mạng nói, con gái trước 20 tuổi đều có khả năng cao thêm"

Mộc Cận: "Vì thế trước khi qua 20 chúng ta phải vượt qua 1m60!"

Ôn Di Ninh thì thấy ba người bọn họ đều chọn bóng rổ, vì thế cũng đăng kí theo cho vui.

Vừa khéo chính là, lớp bóng rổ này của các cô vừa vặn học cùng chỗ với khoa máy tính.

Trác Khởi cũng chọn bóng rổ, chính cậu ta còn tự mang bóng đến, thời điểm đi vào sân bóng liếc mắt một cái liền thấy Đan Ý.

Cô hôm nay không xõa tóc mà quấn cao trên đỉnh đầu kết hợp với một chiếc băng đô thể thao trên trán, mặc một bộ màu đen rộng rãi cho dễ vận động.

Trác Khởi chạy qua vỗ vỗ vào bả vai cô, "Ý tỷ!"

Đan Ý nghe được tên mình, quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Trác Khởi nhận ra bên cạnh cô là ba cô gái ngày hôm qua, chủ động mở miệng chào hỏi, "Chúng ta lại gặp mặt rồi"

Cả ba cũng vẫy tay chào cậu ta.

Ánh nắng chiếu rọi trên người nam sinh, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, tỏa nắng như ánh mặt trời.

Ôn Di Ninh trộm liếc hắn một cái.

Giáo dục thể chất ở đại học rất đơn giản, lão sư chỉ nói một số điều cần phải chú ý, sau đó cho bọn họ tự do hoạt động.

Sau khi giải tán.

Trác Khởi cầm quả bóng rổ trong tay, đi đến chỗ Đan Ý, nghiêng đầu hỏi cô, "Ý tỷ, đấu không?"

"Được nha", Đan Ý rất nhanh đáp ứng, hai tay đan vào nhau xoay tròn, vận động các cơ và xương.

Ngay lúc bắt đầu, Đan Ý liền đoạt lấy bóng trong tay Trác Khởi, sải chân thật mạnh, đạp xuống đất, co chân phải rồi nhấc bổng lên, dùng hai tay nâng bóng lên đầu, nhắm chuẩn rồi ném vào rổ ——

Quả bóng đi một đường vòng cung trong không khí và đáp chuẩn xác vào rổ.

Một bố cục ba bước hoàn hảo, nhịp điệu nhanh và chính xác.

Trên sân truyền đến tiếng huýt sáo từ các nam sinh, bày tỏ sự tán thưởng đối với động tác uyển chuyển vừa rồi của cô, "Soái!"

Trác Khởi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chạy đến dưới vó bóng rổ lấy quả bóng kia, sau đó nhón mũi chân lấy đà, quả bóng lại một lần nữa rơi vào rổ.

Hắn nhướng mày nhìn Đan Ý, "Một đấu một"

Hai người chính thức tiến vào trận đấu.

Trận đấu bên này đã hấp dẫn không ít người vây đến xem, nữ sinh chơi bóng động tác rất điêu luyện, nhất cử nhất động đều phi thường thuần thục lại còn đẹp mắt nữa.

Hơn nữa rất ít khi nhìn thấy nam sinh cùng nữ sinh 1v1.

Mộc Cận Mộc Niên đứng bên canh hét chói tai, "Ý Ý cố lên!"

Sau một vài vòng, quả bóng lại lần nữa tới tay Đan Ý.

Cô vừa đẩy bước chân vừa rê bóng, sau đó nhìn lên vòng rổ, ánh mắt dừng lại một hai giây, Trác Khởi nghĩ cô sẽ ném, vô thức bật dậy, vươn tay chặn ——

Một nam sinh bên ngoài đang xem trận đấy nhìn thấy và hét lên: "Động tác giả đó!"

Nhưng đã không kịp rồi, Đan Ý đè thấp trọng tâm, tiếp cận với tư thế chống lưng, rồi xoay người, đồng thời kẹp chân phải của Trác Khởi và thực hiện một cú nhảy.

Bóng đáp đúng vào rổ sau đó rơi xuống đất, Trác Khởi không chạy đến nhặt, một bên thở phì phò, nói: "Tớ nhận thua, không đánh nữa đâu"

Nói xong trực tiếp ngồi bệt xuống đất, nâng mu bàn tay lên xoa mồ hôi trên trán.

Đan Ý cũng mồ hồi nhễ nhại đứng đó, hai tay chống nạnh, thở không ra hơi.

Ôn Di Ninh thấy vậy liền từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Đan Ý.

Cô nhìn nhìn nam sinh đang ngồi dưới đất, đi qua, đưa cho hắn một gói khăn giấy.

"Lau mồ hôi đi"

Trác Khởi ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng không khách khí mà trực tiếp nhận lấy.

Đầu ngón tay còn mang hơi nóng của anh vô tình chạm vào cô, anh nói: "Cảm ơn nha"

"Không cần khách khí" Ôn Di Ninh như bị giật điện nhanh chóng rút tay về, và rời đi sau khi đưa khăn giấy.

——

Đoạn video quay hai người chơi bóng được đám đông đăng tải lên diễn đàn trường và nhanh chóng được bàn tán rồi sôi nổi.

【Lầu 1】Là Đan Ý khoa thanh nhạc, tôi đã ở đấy chứng kiến toàn bộ, cô ấy chơi bóng rất soái! Đặc biệt là động tác giả cuối cùng!

【Lầu 2】Nam sinh chơi cùng cô ấy là ai vậy, bạn trai hả?

【Lầu 3】Trác Khởi bên khoa máy tính, ngày hôm qua tôi còn nhìn thấy hắn ta cùng hoa khôi ở quán bar cùng nhau cơ.

【Lầu 4】Không phải đâu, bài đăng hôm tiệc chào đón tân sinh viên vẫn còn đó. Cô ấy không phải có gì đó với Chu thần sao?

【Lầu 5】Nói thật nha tôi cảm thấy nam sinh này hợp với cô bé kia hơn, hơn nữa hai người này còn chơi bóng rổ với nhau, thật là ngọt ngào aaaaa!

【Lầu 6】Chu thần ngày thường đều rất bận, chắc là không có thời gian cùng bạn gái chơi đùa như thế này, hai người phỏng chừng không thích hợp đi. Chương mới nhất tại ~ TRUMtгu yeЛ.V Л ~

【Lầu 7】Hai người này không hợp nhau lắm, chỉ cần nhìn qua là thấy Đan Ý là người thích náo nhiệt, ham vui.

......

Sau một hồi phân tích kỹ lưỡng, mọi người đã "đổi bạn trai mới" cho Đan Ý.

Nhà ăn số 1 Thanh đại.

Tiết thể dục vừa kết thúc, Trác Khởi liền theo đám người Đan Ý đến nhà ăn ăn cơm.

Đan Ý ngồi bên cạnh Trác Khởi, ba người còn lại ngồi ở phía đối diện.

Mọi người trong nhà ăn đều đã thấy bài viết trên diễn đàn trường, vì thế ánh mắt bát quái liền như có như không đều hướng về phía hai nhân vật trung tâm này.

Tiếng thảo luận nhỏ mơ hồ truyền đến.

"Vậy việc kia là thật rồi, nhìn kìa họ còn ngồi ăn cùng nhau"

"Như vậy xem ra bọn họ xác thực là một cặp rồi, trông không khí hòa hợp thế cơ mà"

Đan Ý đang ăn cơm, có vẻ nhận thấy điều gì không thích hợp, nhìn thoáng qua Trác Khởi.

Cái quỷ gì vậy?

Vừa rồi sao lại nghe thấy tên mình cùng Trác Khởi.

Trác Khởi cũng cảm thấy nữ sinh bên cạnh đang nhìn mình, quay đầu nhìn, trong miệng vẫn còn đang ăn.

"A a a a bọn họ nhìn nhìn nhau kìa! Ngọt quá!!!!"

Nhân vật chính đều nghe rất rõ ràng lời nói kia, hai mắt trợn tròn, đồng thời phun ra một ngụm cơm.

Hạt cơm bay tung tóe khắp nơi.

"Khụ khụ ——"

"Khụ khụ ——"

Trác Khởi che miệng ho khan, đồng thời đưa tay vỗ lưng cô, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Đan Ý cũng ho khan, ngăn tay hắn.

Ba người ngồi phía đối diện bị tình huống bất thình lình xảy ra này làm cho ngơ ngác, không biết phải làm sao.

Vẫn là Ôn Di Ninh phản ứng nhanh, đẩy đẩy chén canh đến trước mặt bọn họ: "Uống chút canh này cho thoải mái.."

Hai người đồng loạt nhấc chén canh trước mặt, ngẩng đầu uống cạn.

Một lúc sau, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng ho khan nữa.

Đan Ý cuối cùng cũng bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên là quay qua nhìn Trác Khởi nói: "Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"

Trác Khởi vẻ mặt ngây ngốc, "Chuyện quái gì là chuyện gì?"

Đan Ý: "Cậu không biết cái gì đang diễn ra à?"

Trác Khởi: "Tớ làm sao mà biết được cái gì đang xảy ra chứ?"

Đan Ý: "Cậu không biết chuyện gì thì ai biết?"

Trác Khởi: "Tớ làm sao biết ai biết chuyện gì đang xảy ra chứ?"

Bị họ làm cho quay mòng mòng, chị em Mộc Cận Mộc Niên đồng loạt dơ tay lên, nói: "Chúng tớ biết chuyện gì đang xảy ra"

Mộc Niên dơ điện thoại ra cho bọn họ xem: "Đoạn video hai người chơi bóng rổ chiều nay bị người ta phát tán trên diễn đàn trường"

Mộc Cận: "Hiện tại bọn họ đều nói quan hệ của hai người là người yêu, cho nên..."

Cho nên những ánh mắt kia cũng là vì lí do này đi.

Đan Ý chỉ lướt qua bình luận, sắc mặt càng ngày càng đen, sau đó đưa điện thoại cho Trác Khởi để anh ta tự mình xem.

Trác Khởi mới đầu còn mờ mịt sau đó thì cũng không biết phải làm sao.

"Những người này, giỏi bịa chuyện quá rồi đấy"

Đan Ý đưa cho hắn xem xong, từ tay hắn lấy điện thoại của Mộc Niên về, "Tớ dùng điện thoại của cậu đính chính nhé!"

Điện thoại của cô để ở ktx không mang theo.

Mộc Niên gật đầu, cho cô tùy tiện dùng.

Trên diễn đàn của Thanh đại thông qua một hệ thống ẩn danh, vì vậy bọn họ thích nói cái gì thì nói.

Cô quay qua hỏi Trác Khởi hai câu trước khi đăng bài: "Bây giờ cậu còn độc thân chứ?"

Trác Khởi: "Đương nhiên"

Đan Ý lại hỏi: "Người khác theo đuổi cậu được không?"

Trác Khởi không rõ tại sao đột nhiên cô lại hỏi câu này, những vẫn trả lời đúng sự thật, "Có, có thể a"

Vài phút sau, một bình luận mới xuất hiện trên bài đăng vừa rồi.

【 tôi, Đan Ý, độc thân, không tán tỉnh. Người chơi bóng rổ chiều nay là huynh đệ của tôi, còn độc thân, đang đợi người theo đuổi. 】

Phía dưới thực nhanh có người đáp lại.

【 Ngữ văn của tôi không được tốt, có ai diễn giải câu này hộ tôi được không, vì sao một người độc thân thì không thể tán còn người kia độc thân thì có thể tán tỉnh? 】

【 Độc thân nhưng không thể tán tỉnh tức là đang đơn phương ai đó, chưa thể ở bên nhau, còn độc thân có thể tán thì người huynh đệ kia có thể theo đuổi cô ấy, ý tứ là như này đi? 】

【 Bổ sung thêm ý cho lầu trên, đồng thời cũng biểu lộ rằng người cô ấy thích không phải người anh em kia, mà là người khác. Dù sao nếu tôi có thích một ai đó, tôi cũng không muốn các cô gái khác theo đuổi anh ấy. 】

【 Nghĩ kĩ lại một chút thì người Đan Ý thích rốt cuộc là ai? Hai người lại không ở bên nhau à? 】

【 Tôi cảm thấy là Chu thần đấy, hơn nữa lần trước tin đồn Chu thần với cô ấy truyền ra cũng không thấy chính chủ ra làm rõ sáng tỏ, lần này lại làm sáng tỏ nhanh như vậy. 】

【 Người anh em lầu trên giống tôi đấy, tôi đánh cược một gói que cay là Chu thần. 】

【 Tôi cược hai gói que cay với chú. 】

....

Ký túc xá nam năm hai.

Đường Tinh Chu đang ngồi trên ghế, hơi nghiêng người, giữa hai chân đặt một quyển tiếng Anh chuyên ngành, đang cúi đầu đọc sách.

Đối diện là Chu Mộ Tề đang đọc cho anh những bình luận ở bài viết vừa rồi trên diễn đàn.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai người khác đã ra ngoài đi ăn cơm.

Chu Mộ Tề: "Lão tứ, có phải cậu cảm thấy như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc hay không?"

Thay đổi rất nhanh.

Buổi chiều bài post kia đứng đầu trên diễn đàn, Chu Mộ Tề đã thấy được.

Đường Tinh Chu mặt mày vô cảm mà nghe hắn ở đó nói, trên thực tế biểu tình cũng không có cái gì gọi là dao động, nhưng để ý kĩ sẽ thấy quyển tiếng Anh trên tay kia một tờ cũng chưa lật qua.

Tâm phiền ý loạn thì sao có thể để tâm đến chuyện học hành cơ chứ.

Anh cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, mở danh bạ, sau đó nhấn gọi đi.

Bên kia nhanh chóng tiếp nhận, một giọng nam truyền đến: "Tinh Chu ca?"

"A Trăn, tôi có chuyện muốn nhờ cậu"

"Anh nói đi"

"Giúp tôi một chút, hack một bài post"

"....."

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Tinh Chu: Nhắm mắt làm ngơ.